Sáng sớm hôm sau, cả đoàn người rời Tĩnh Thanh tự, dù chỉ là trong vài ngày nhưng trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng cho bản thân cùng gia tộc.
Chờ đợi bọn họ ở phía trước có lẽ là sóng gió, mà người cần lo lắng nhất lại còn đang ung dung trong xe ngựa.
“Công chúa, người nói xem chuyện Lưu tiểu thư kia sẽ thế nào?” Thiên Thiên không nhịn được mà hỏi.
Lý ma ma cười nhìn Thiên Thiên, quả thực Thiên Thiên quá thẳng thắn cùng thật thà, rất dễ chịu thiệt.
Nhưng bà lại thích tính cách này của nàng ta.
“Nha đầu ngươi lo hầu hạ Công chúa, đừng suốt ngày nghĩ đi đâu nha.” Lý ma ma cười mắng yêu Thiên Thiên.
“Ma ma à, nô tỳ chẳng phải đang lo lắng cho Công chúa sao? Dù sao Lưu tiểu thư kia cũng quá mức âm hiểm còn gì?” Thiên Thiên bĩu môi tỏ vẻ bất mãn với chuyện kia.
“Nha đầu, chuyện này chúng ta không thể làm gì được.” Lý ma ma cũng tốt bụng nói.
Hoàng Uyển Như đang dựa vào cửa sổ mà ngồi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh như có điều suy nghĩ.
“Thật ra ta cũng không quá quan tâm Lưu Lam Nhược bị làm sao.
Nàng ta không sao là tốt nhất.” Hoàng Uyển Như cười nói.
Lý ma ma cùng Thiên Thiên đồng thời nhìn về phía Công chúa, vẻ mặt hiện lên sự khó hiểu.
Vị Lưu tiểu thư kia rõ ràng là không có ý tốt, sao Công chúa lại mong nàng ta không sao chứ?
“Các ngươi khó hiểu sao?” Hoàng Uyển Như mỉm cười, rời khỏi ô cửa nhỏ.
Ánh mắt Hoàng Uyển Như hiện lên một sự tính toán khó tả.
“Trừng trị nàng ta bây giờ có lợi gì chứ? Phía sau còn nhiều chuyện hay hơn, không phải sao?” Ánh mắt nàng lóe sáng.
Quả thực hiện tại trừng trị nàng ta cũng không thể làm suy yếu Lưu gia, bằng chứng cũng không đầy đủ.
Dù lòng ai cũng rõ Lưu Lam Nhược là hãm hại Công chúa, nhưng suy cho cùng Lưu gia có thể phủi sạch quan hệ cùng Lưu Lam Nhược, xem như là nàng ta ghen ghét mà làm ra.
Mà quốc pháp phải dựa trên bằng chứng để nói chuyện, không thể chỉ dựa vào việc mọi người nghĩ nó như vậy thì nó là như thế.
“Một kẻ dâm loạn chốn trang nghiêm, lại còn bị đồn đãi hãm hại Công chúa, với phẩm hạnh đó thì nàng ta còn có ai bên cạnh?” Hoàng Uyển Như lại phe phẩy quạt.
“Công chúa nói đúng.
Chưa kể Lưu Lam Nhược này e rằng không ai dám rước, mà Lưu gia bên kia còn phải bồi tội cùng chúng ta.” Lý ma ma gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của Công chúa.
Hoàng Uyển Như nhìn xa xăm, ít nhất thời gian tới nàng có thể được yên ổn chuẩn bị kế hoạch của mình.
Hoàng cung nguy nga dần hiện ra trước mặt nàng, quả thật Hoàng Uyển Như có chút cảm thán.
Nếu có thể tự do, không gánh trên vai trọng trách Công chúa thì có lẽ nàng cũng muốn đi đó đây một chút.
Hoàng Thượng cùng Hàn phi, Thái tử, Thất Hoàng tử đều ở phía trước cửa chính điện chờ Hoàng hậu cùng Công chúa.
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng hậu.” Hàn phi cử chỉ nho nhã cao quý hành lễ.
“Mẫu hậu kim an.” Thái tử cùng Thất Hoàng tử cùng hành lễ.
“Hoàng hậu, nàng về rồi.” Hoàng thượng tình thâm lên tiếng.
“Hoàng thượng/Phụ hoàng vạn tuế.” Hoàng hậu cùng Công chúa quy củ hành lễ.
Cử chỉ cả hai đều quý phái uy nghiêm, lại không đánh mất quy củ.
Dù là ai cũng không thể soi mói ra lỗi lầm gì.
“Đừng hành lễ, đứng lên nào.” Hoàng thượng nhanh chóng đỡ Hoàng hậu, cũng không quên cười hiền với Công chúa của mình.
“Mọi người miễn lễ đi.
Cũng là người nhà cả mà.” Hoàng hậu cười hiền từ nói.
Hàn phi nhẹ nhàng quy củ, không hề có chút lỗi lầm nào.
Thất Hoàng tử nhìn một nhà bốn người của Hoàng hậu thì ganh tị đỏ mắt.
Tại sao Thái tử cùng Công chúa lại có thể thoải mái trước mặt Phụ hoàng, không cần câu nệ phép tắc.
Còn hắn cùng Mẫu phi làm gì cũng dè dặt từng bước, phải tính toán trước sau.
Tại sao họ lại một đường thuận lợi, luôn có người giúp đỡ, còn hắn luôn phải tự lực?
Hắn hận, rất hận!
Hàn phi nhìn ra được hận ý trong mắt Thất Hoàng tử, bà ta nhanh chóng chắn trước Thất Hoàng tử, cúi người cười nói.
“Hoàng hậu cùng Hoàng thượng tình thâm như vậy thật khiến mọi người hâm mộ.
Đế hậu vĩnh ái đồng tâm chính là phúc của bá tánh.”
Từng lời nói của Hàn phi vô cùng tán thán Đế Hậu, nhưng trong lòng bà có bao nhiêu không cam tâm bà ta biết rõ nhất.
Nếu không có thế gia lớn liên kết ở phía sau ủng hộ thì có lẽ hậu cung này cũng không còn một Hàn phi là bà ta.
“Hàn phi nương nương nói rất đúng.
Đế Hậu hòa hợp là chuyện vui của thiên hạ.” Hoàng Uyển Như nhìn một màn này nhớ rõ đã từng xảy ra ở kiếp trước.
Sau đó thì Phụ hoàng vì nể mặt Hàn phi cũng phải qua đêm ở cung bà ta, còn Mẫu hậu vì là chủ vị đành tỏ ra không có gì.
Còn phải đem vô số đồ giá trị làm quà tặng, đó cũng là điều phải làm của Hoàng hậu.
Mà nàng biết rõ Mẫu hậu có bao nhiêu không cam lòng, nhưng vị trí này muốn ngồi vững phải như vậy.
“Ta thực sự rất nhớ món bánh quế của Hàn phi nương nương nha.
Người có ngại ta tới làm khách không?” Hoàng Uyển Như bày ra bộ mặt vô cùng tinh nghịch.
Nàng làm ra vẻ như vô cùng thích thú món bánh quế của cung Hàn phi, quả thực bánh quế của cung bà ta rất ngon.
Xem như nàng tới lấy chút lợi lộc, cũng không quá mức khó coi.
Thất đệ kia của nàng nữa, chẳng phải hận sao? Ta cho các người hận chết.
“Công chúa xem kia, sao lại khách sáo vậy chứ? Chỉ là con mới đi đường mệt nhọc…” Hàn phi đang tìm cớ.
Bà ta tán thán Đế Hậu để bọn họ thấy bà an phận, Hoàng thượng cho bà ấy chút mặt mũi.
Thế nào lại kéo Công chúa tới làm khách chứ? Bà ta còn chưa muốn đón vị khách này đâu.
“Không sao nha.
Ta lại thèm bánh quế.”
“Phụ hoàng người xem, người cho con tới cung của Hàn phi nương nương nha.
Con hứa sau khi về sẽ tới thỉnh an người.”
Nói xong Hoàng Uyển Như nháy mắt, hiện lên vẻ tinh nghịch nhìn Phụ hoàng.
Tề Lâm Đế ban đầu nghe tới lời của Hàn phi cảm thấy vô cùng áp lực, quả thực sau lưng bà ta còn có nhiều thế lực chống đỡ.
Không thể nào không nể mặt, vừa hay có Hoàng Uyển Như giải vây.
Ông ta vui còn không kịp.
“Con nha, lại không biết cái gì là quy củ.
Được rồi, đi đi.” Tề Lâm đế giả vờ trách một chút rồi xua tay ý bảo nàng cứ tự ý đi.
“Hàn phi à, nàng xem, nữ nhi còn muốn đến ăn bánh quế ở chỗ nàng.
Phiền nàng chăm sóc con bé.” Ông ta tỏ ra tình thâm dặn dò Hàn phi.
Vẻ mặt Tề Lâm Đế có bao nhiêu luyến tiếc đều như hiện cả lên, làm cho Hàn phi khó lòng chối từ.
“Thần thiếp đã biết.” Hàn phi cũng không thể từ chối được nữa.
Hoàng hậu nhìn một màn này, cảm thấy nữ nhi của mình đã trưởng thành rồi, có thể nhìn ra điểm mấu chốt, xem ra cần bàn bạc với Hoàng thượng một chút.
“Hai người đừng làm phiền con thưởng thức bánh quế nha.
Con đi đây.”
Nói xong Hoàng Uyển Như quay mặt về phía Hàn phi, ý nói chờ đợi Hàn phi rời bước hồi cung.
Hàn phi trong lòng vạn lần mắng chửi Hoàng Uyển Như trăm ngàn lần, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt từ ái.
“Đi thôi, đừng nói là bánh quế, con muốn gì cũng có.” Hàn phi cười nói.
“Được.” Hoàng Uyển Như gật đầu, khuôn mặt như vô cùng chờ đợi.
“Thất đệ cùng đi chứ.” Nàng quay sang Thất Hoàng tử còn đang đứng ngẩn người.
“Đệ… đi cùng.” Thất Hoàng tử cũng không còn cách nào khác.
Thái tử nhìn thấy một màn này lại cố nén cười, cảm thán trong lòng Lý ma ma dạy người vô cùng tốt.
Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn thôi mà Công chúa ngu ngốc của bổn triều có thể giở trò ly gián rồi..
Danh Sách Chương: