Nhưng Nam Cung Hàn còn chưa kịp đi đã có một đạo thân ảnh khác tấn công tới hắn.
Nam Cung Hàn thân thủ nhanh nhẹn, võ công của hắn cũng không phải hạng thường, rất nhanh hắn đã nhìn rõ người trước mặt.
“Các Chủ Thiên Cơ Các cũng có nhã hứng quá rồi, đến Tĩnh Thanh tự để thăm giai nhân sao?”
Lời nói của Nam Cung Hàn vô cùng khiêu khích, giọng nói lạnh băng, thâm tâm hắn ta vô cùng bất ngờ.
“Ta còn đang suy nghĩ sao lại có người giống Phong vương, hóa ra là ngài.”
Tiêu Thanh đứng phía trước Hoàng Uyển Như, bộ dạng như muốn bảo vệ nàng tránh xa Nam Cung Hàn.
“Hắn là Phong vương?”
Hoàng Uyển Như kinh ngạc nhìn hắn, một đời trước nàng cũng chưa từng gặp hắn, chỉ là có nghe qua.
Chính biến ở Bắc Triều quốc được mọi người quan tâm, lúc nàng chết đi cũng chỉ biết được Phong vương giết Phụ hoàng của hắn, hại huynh trưởng hắn.
Một bước lên ngôi vị Bắc Đế quốc, chỉ là sau đó dường như cũng bị ám sát đến vong mạng.
“Nàng biết hắn?”
“Biết ta sao?”
Cả hai nam nhân đều nghi hoặc nhìn nàng, lúc này Hoàng Uyển Như mới ý thức được vừa rồi bản thân đã lỡ lời.
“Không… Không…”
Hoàng Uyển Như có chút lúng túng.
“Phong vương, tốt nhất nên đi đi, ở đây không hoan nghênh ngươi.”
Sau khi nàng rõ ràng danh tính của nam nhân xa lạ kia, với tin đồn từ kiếp trước nàng nghe được thì Hoàng Uyển Như trong lòng thầm định cho Nam Cung Hàn là kẻ không khác gì Thất Hoàng tử.
Có thể làm ra việc giết cha hại huynh thì không phải kẻ tốt đẹp gì.
“Phong vương tới đây xem như làm khách, nên có đạo làm khách một chút chứ.”
Hoàng Uyển Như nhanh chóng gạt Tiêu Thanh qua một bên, đi lên nhìn thẳng Nam Cung Hàn.
Thái độ khác lạ của Hoàng Uyển Như làm cả Tiêu Thanh cùng Nam Cung Hàn thấy lạ.
“Nàng làm sao thế? Công chúa Tề Lâm quốc lại đối đãi khách như thế sao?”
Nam Cung Hàn cười nói.
“Phong vương gia đường xá xa xôi tới thăm thật vinh hạnh.
Ta sẽ gửi thư cho Phụ hoàng, ngài ấy sẽ dùng quốc lễ để tiếp đón Phong vương đây.”
Hoàng Uyển Như bày ra phong thái Công chúa theo đúng quy củ.
Ngay cả Nam Cung Hàn cũng bị tư thái của nàng chọc giận.
“Một ngày nào đó, nàng sẽ đồng ý với đề nghị của ta.”
Nói xong Nam Cung Hàn nhanh chóng rời đi.
Lúc này Tiêu Thanh nghi hoặc nhìn Hoàng Uyển Như.
“Nàng biết hắn ta?”
“Cũng không hẳn, từng nghe nói qua.
Ta không hiểu sao hắn lại tìm ta.”
Hoàng Uyển Như lắc lắc đầu.
“Quên hắn ta đi.
Dù sao sau này cũng nên cách xa hắn một chút.”
“Hiện tại làm thế nào để đến Băng Hồn cốc.”
Tiêu Thanh cảm nhận được sự bài xích Nam Cung Hàn của nàng, hắn cũng không hỏi thêm.
“Ta đã thu xếp.
Tối nay có thể đi.”
“Được.”
Trong lúc Hoàng Uyển Như đang thu xếp chuẩn bị tới Băng Hồn cốc, Lưu Linh Nhã cũng không an nhàn.
Sau chuyện hôm đó, nàng ta vô cùng sốt ruột, chỉ mong được gả đi, nàng thất tiết là chuyện sớm muộn sẽ bị phát hiện.
Chưa kể, nàng ta cần tìm cách, đêm tân hôn làm sao có lạc hồng?
Nàng ta đang tìm cách để qua mặt những cung nhân kia, chỉ là chuyện này nàng ta không dám nói với ai.
“Tiểu Lam, vài ngày rồi bên Thất Hoàng tử chưa có tin gì sao?”
Lưu Linh Nhã thăm dò Tiểu Lam.
“Bẩm tiểu thư, gần đây quá nhiều chuyện đột ngột.
Có lẽ bên Thất Hoàng tử cũng khá bận rộn.”
Nhìn Lưu nhị tiểu thư sốt sắng, Tiểu Lam trong lòng có mấy phần khinh thường, dù sao cũng chỉ là thứ nữ, quả là định lực không cao.
“Sẽ không phải là chàng ấy… Muốn không chịu trách nhiệm…”
Lưu Linh Nhã lo lắng hỏi.
“Nhị tiểu thư, người nghĩ mà xem.
Ngài ấy là Thất Hoàng tử, lời ngài ấy nói chưa từng sai.
Huống hồ… Chuyện hôn sự của Hoàng tộc không thể nào nói cưới là cưới ngay, cần xin chỉ, chuẩn bị…”
“Nô tỳ cho rằng, tiểu thư nên chuẩn bị tinh thần tốt để chuẩn bị đồng hành cùng Thất Hoàng tử là tốt nhất.”
Tiểu Lam tuy tự xưng nô tỳ, nhưng ngữ khí giảm đi vài phần kính cẩn, nhiều hơn mấy phần răn dạy.
“Ta chỉ là… Quá lo lắng.”
Lưu Linh Nhã thở dài.
“Ngươi lui xuống đi.
Ta muốn một mình.”
Nàng ta xua xua tay, muốn để Tiểu Lam ra ngoài.
Khi bóng lưng Tiểu Lam đi khuất, cửa phòng đóng lại, Lưu Linh Nhã cũng thay đổi vẻ mặt.
“Chỉ là một tiện tỳ, dám dùng giọng điệu này với ta.”
Lưu Linh Nhã không ngốc, tuy nàng ta lo lắng nhưng cũng không tới mức để một nô tỳ răn dạy.
Chưa kể, Tiểu Lam từ sau khi thấy vết tích kia trên người nàng ta thì thái độ đã không còn như trước.
Xem ra ngoài đưa tin cho nàng ta cùng Thất Hoàng tử, chuyện khác vẫn không nên cho Tiểu Lam biết thì hơn.
Nếu không vì để Thất Hoàng tử yên tâm, nàng ta đã một chiêu hại chết Tiểu Lam kia, làm gì có chuyện để một tiện tỳ lên mặt chứ.
Lưu Linh Nhã nhẹ nhàng hé cửa, xác nhận Tiểu Lam đã rời khỏi mới tửa khỏi phòng.
Nàng ta muốn đến chỗ Từ di nương, dù sao chuyện này vẫn cần di nương giúp đỡ nàng ta.
“Di nương, con…”
Lưu Linh Nhã tới viện tử của di nương thì bối rối, không biết bắt đầu như thế nào.
“Có chuyện gì mà như thế kia?”
Từ di nương nghi hoặc nhìn nàng ta.
Lưu Linh Nhã hướng mắt nhìn nô tài xung quanh, Từ di nương liền hiểu ý.
“Các ngươi lui xuống đi.
Xuống phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho nhị tiểu thư.”
Các nô tài nghe Từ di nương phân phó cũng rất quy củ lui xuống, xác định trong phòng không còn ai Lưu Linh Nhã mới lại gần nói nhỏ vào tai di nương.
“Cái gì?”
“Con… Quá hồ đồ.”
Từ di nương thiếu chút làm vỡ tách trà trên tay, giận mà không thể nói thành tiếng.
“Di nương… Con… Cũng là không còn cách khác.”
“Ngu ngốc! Nam nhân rất vô tình, con chỉ cần không còn làm cho họ hứng thú họ liền bỏ con ngay.”
“Sao con có thể ngu ngốc thế này chứ?”
Từ di nương vẫn luôn mong muốn Lưu Linh Nhã trèo cao một chút, bà ta mới có thể diện ở Lưu gia cùng Từ gia.
Chỉ là không ngờ, nữ nhi của bà tài không đợi tuổi, tự hiến thân cho người khác.
“Nữ nhân chúng ta quý nhất chỉ có điều đó.
Con… Ta không biết phải nói sao với con.”
Từ di nương lo lắng không thôi.
Lưu Linh Nhã ánh mắt ửng đỏ như muốn khóc.
“Khóc có ích sao? Tốt nhất còn đi tìm cách, đừng ở đó mà khóc.”
“Con cũng đâu muốn.
Hiện tại Tiểu Lam kia là người của Thất Hoàng tử, con có thể làm gì được, làm gì cũng bị nàng ta nhìn chằm chằm.”
Giọng Lưu Linh Nhã uất ức nói.
“Con thấy bản thân ngu ngốc rồi chứ? Lát nữa ta sẽ đưa Tiểu Hà qua cho con dùng.”
“Trước mắt ta sẽ tìm cách, chuyện đã ra nông nỗi này, cũng không còn cách nào.”
Từ di nương thở dài, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.
“Di nương… Nếu như gả đi, đêm tân hôn kia, ma ma trong cung…”
Vẻ mặt nàng ta vô cùng lo lắng, đây cũng chính là chuyện mà nàng ta vô cùng không yên.
“Chuyện này không khó.
Trước mắt, ta sẽ xin phụ thân con, cho con về thôn trang của Từ gia nghỉ ngơi vài hôm.”.
ngôn tình hoàn
Từ di nương như nghĩ ra gì đó rồi nói.
Mà nghe hai từ thôn trang, Lưu Linh Nhã ánh mắt đỏ hơn như muốn khóc, nàng ta thực sự không muốn đến thông trang.
“Ở đó ta sẽ an bài người dạy dỗ con nghi thức, còn có cả những điều con cần học.
Nắm giữ tâm của nam nhân không phải chỉ ở chữ ‘tình’.
Phía Thất Hoàng tử ta sẽ thăm dò từ chỗ Phụ thân con.”
Từ di nương có chút tính toán.
Nếu Thất Hoàng tử đã làm nữ nhi của nàng thất thân, vậy hắn ta sẽ không dám không chịu trách nhiệm.
Chỉ là địa vị khi gả vào sẽ hơi thấp, muốn Lưu Linh Nhã leo được lên cao thì cần thêm vài yếu tố.
Mà Lưu Linh Nhã suy cho cùng vẫn chỉ là vị tiểu thư chưa trải sự đời nhiều, chuẩn bị vẫn hơn..
Danh Sách Chương: