Hoàng Uyển Như thấy Phúc Hải công công lại thấy vui vẻ không thôi.
Nàng còn định tìm ông để dặn dò một chút.
“Công công, người lại trêu ta.” Nàng làm nũng.
“Công chúa, ngay mai người đi rồi.
Lão nô có chút tấm lòng, người nhận lấy, giữ gìn sức khỏe.” Phúc Hải công công đem cái hộp trong tay dâng lên Công chúa.
“Công công, người quá khách khí.
Tới thăm ta là đủ rồi, không cần như thế.” Hoàng Uyển Như nhanh chóng nhận hộp gỗ nhỏ rồi nói.
Nàng ra hiệu cho Thiên Thiên đỡ Phúc Hải công công ngồi xuống ghế, nàng cũng ngồi xuống phía đối diện.
“Công chúa, có thời gian nên tới thăm bệ hạ một chút.
Ngài cũng nhớ người.” Phúc Hải công công ẩn ý nói.
Ông muốn Công chúa đến tạ ơn cũng là lấy lòng Hoàng thượng, như vậy sẽ có lợi cho nàng.
“Đa tạ công công nhắc nhở, ta sẽ tới thăm Phụ hoàng.” Công chúa biết ông là thật tâm quan tâm nàng.
Hoàng Uyển Như biết Phúc Hải công công cũng là hồng nhân bên cạnh Phụ hoàng, chỉ là lòng trung tâm của ông thì không ai sánh bằng.
Có thể liều chết hộ chủ mấy ai làm được?
“Công công, ở lại cung giữ gìn sức khỏe…” Nói đến đây, Hoàng Uyển Như ra hiệu bằng ánh mắt.
Thiên Thiên, Nhã Lý, Lý ma ma cũng hiểu ý mà đồng loạt hành lễ đi ra.
Phúc Hải công công cũng biết Công chúa là có chuyện cần nói với mình, cho nên mới để cung nhân ra ngoài.
“Công công, người cũng biết ta xem người như người thân.
Thật sự chuyện này ta cũng chỉ có thể nói với người, ta cũng chỉ tin tưởng người.” Hoàng Uyển Như ánh mắt chân thành nói.
“Công chúa à, lão nô không nhận nổi…” Phúc Hải công công định đứng lên, nhưng Hoàng Uyển Như đã nhanh tay đỡ ông ngồi lại.
“Người xem, vẫn khách sáo với ta như vậy.” Hoàng Uyển Như cười nói.
Nàng tính toán không nhầm, với dấu hiệu trúng độc của Phụ hoàng ở kiếp trước, thì có lẽ khoảng thời gian tới Thất đệ của nàng sẽ ra tay hạ độc.
Chất độc đó là gì nàng vẫn chưa rõ, chỉ biết loại độc mãn tính này xâm nhập từ từ làm tổn thương cơ thể từ bên trong, nàng cần chặn việc đó lại.
“Công công, thật sự ta có một bí mật.
Thất đệ… sau sự việc kia ta đã cẩn thận điều tra… ta phát hiện dường như hắn có thể… sẽ hạ độc Phụ hoàng.” Hoàng Uyển Như thấp giọng nói.
Giọng điệu của nàng không dám chắc chắn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Thất điện hạ dám… đó là khi quân phạm thượng.” Phúc Hải công công giật mình, có chút không tin.
“Ta cũng không dám tin… nhưng thà phòng ngừa… ta vẫn lo lắng cho Phụ hoàng.
Ngài có thể… để ý một chút.” Hoàng Uyển Như tiếp tục nói.
Nàng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phúc Hải công công, nàng muốn chắc chắn Phúc Hải công công phải tin tưởng nàng.
“Chuyện này… quá hệ trọng… Công chúa nên báo với Hoàng thượng…” Ông hơi trầm ngâm, cảm thấy chuyện này là chuyện lớn.
Hoàng Uyển Như đứng lên, làm công công cũng vô cùng sửng sốt, nàng hành đại lễ, rồi đột ngột quỳ xuống.
Phúc Hải công công hoảng hồn, nhanh chóng quỳ theo muốn đỡ nàng dậy.
“Công công, chuyện này ta biết, người biết xin người đừng cho ai biết.
Thất đệ ta tâm cơ thể nào người cũng rõ rồi.
Nếu như đánh rắn động cỏ… e rằng thủ đoạn sau còn lợi hại hơn… ta rất sợ.” Ánh mắt nàng ửng đỏ.
Nàng biết Phúc Hải công công xứng đáng được nhận một quỳ này của nàng, kiếp trước hay kiếp này cũng vậy, ông trung thành tận tâm, tuy cái kết vẫn là Phụ hoàng cùng ca ca mất mạng.
Nhưng ông dù chết vẫn chắn ngang phía trước, bị phanh thây xẻ thịt vẫn ôm chặt kẻ thù.
Đây là loại trung tâm nhất nhất, nàng quỳ một quỳ là vì kiếp trước và cả kiếp này cộng lại.
“Công chúa à, người mau đứng lên, người hù chết lão nô rồi.” Phúc Hải công công nhanh chóng đỡ nàng dậy.
“Người đứng lên đã, đứng lên rồi từ từ nói.” Phúc Hải khuyên nhủ.
Hoàng Uyển Như cuối cùng cũng chịu đứng lên.
“Chuyện này hệ trọng, nếu nói Phụ hoàng người điều tra sẽ không có kết quả.
Mà Thất đệ cũng sẽ đề phòng, thủ đoạn cao minh chúng ta không thể ngờ tới.
Công công, giúp ta… nếu trong thời gian ta xuất cung, có động tĩnh cho người báo ta biết, được chứ.” Hoàng Uyển Như khẩn cầu.
Nàng biết, muốn đề hồng nhân bên người Hoàng đế chủ động báo tin, tình hình cho nàng là chuyện không thể.
Hành tung cùng sức khỏe của Hoàng đế là chuyện mà bất kỳ ai cũng không được thăm dò.
“Này… lão nô sẽ tận lực.” Phúc Hải chần chừ nhưng cũng tạm chấp nhận.
“Được.
Chỉ cần có chuyện mới báo, bình thường ta cũng không có ý thăm dò.” Hoàng Uyển Như thẳng thắn nói.
Phúc Hải cũng gật đầu đã hiểu.
“Ta cũng cho Thiên Thiên chuẩn bị chút thuốc bổ.
Lát nữa sẽ mang tới chỗ người.
Chú ý giữ sức khỏe một chút.” Hoàng Uyển Như cười cười nói.
Phúc Hải trong lòng vô cùng ấm áp, trong cung lạnh lẽo, tuy là hồng nhân bên người Hoàng thượng thì sao chứ, vẫn phải nhìn mặt rồng mà làm việc nói chuyện.
Cũng chỉ có vị tiểu Công chúa này mang cho ông sự chân thành thật sự.
“Công chúa quan tâm là phúc của lão nô.” Phúc Hải công công nói.
“Được được.
Công công mau về lại bên cạnh Phụ hoàng, lát nữa ta sẽ tới.” Hoàng Uyển Như cười nói.
Phúc Hải công công cười hài lòng, sau đó ông đứng dậy hành lễ rồi rời đi.
Hoàng Uyển Như biết mình dùng chân thành đối đãi sẽ nhận lại chân thành, nhưng nàng hơi áy náy, nàng vẫn dùng ít tâm kế.
Thôi! Dù sao trong thâm cung, còn thiếu cái gì đó gọi là âm mưu với tâm kế sao?
“Thiên Thiên, ngươi gọi Tiểu Thanh tới cùng ta đến Ngự thư phòng.” Hoàng Uyển Như phân phó.
“Vâng.”
Rất nhanh, Tiểu Thanh nhanh chóng đứng chờ nàng.
“Hôm nay ta muốn ngồi kiệu.” Hoàng Uyển Như nói.
Tiểu Thanh nhanh chóng chuẩn bị, sau đó cùng đoàn người đi theo tới Ngự thư phòng.
Mấy ngày nay nàng ta chưa được một ngày nghỉ ngơi nào, không bị làm chuyện này cũng làm chuyện khác.
Trực đêm cũng không được yên ổn, nàng ta sắp chịu hết nổi rồi.
“Công chúa… nô tỳ…” Tiểu Thanh ấp úng.
“Ngươi có gì cứ nói.” Giọng Hoàng Uyển Như lạnh băng.
Nàng lên kiệu, ra hiệu cho kiệu phu đi.
Tiểu Thanh vừa đi theo vừa lúng túng.
“Nô tỳ có thể…”
“Ngươi mệt mỏi sao? Chịu không nổi?” Hoàng Uyển Như cắt lời nàng ta.
Tiểu Thanh bày ra vẻ mặt đáng thương.
“Thiên Thiên, Nhã Lý giao ngươi nhiều việc?” Hoàng Uyển Như lại hỏi.
“Nô tỳ không ngại việc… chỉ là… nô tỳ có làm gì khiến Công chúa phật ý… nô tỳ…”
“Ồ… ra là bổn cung khắt khe?” Nàng gật đầu như suy ngẫm.
Tiểu Thanh hoảng sợ, vừa đi vừa nói làm nàng mất sức lắm rồi, nàng ta còn hoảng loạn, làm cho mọi người khó chịu.
“Có gì nói sau.
Tới vấn an Phụ hoàng là quan trọng.” Hoàng Uyển Như lạnh nhạt nói.
Tiểu Thanh cúi đầu, chỉ biết đi theo, lòng nàng ta vô cùng tức giận, Công chúa có chỗ nào hiền từ chứ? Ép nàng ta muốn chết rồi.
Công chúa lòng dạ thật độc ác.
Trong lòng vô cùng hối hận, biết thế ngày đó nàng ta không nhận lời vào cung Phúc Kiến rồi.
Hoàng Uyển Như cười lạnh, nàng biết chỉ cần Tiểu Thanh đạt đến cực hạn, sẽ chạy đi tìm người…
Điều nàng chờ chính là như vậy!
Ngự thư phòng, Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, Phúc Hải công công đã vội vào thông báo.
“Bẩm Hoàng thượng, Công chúa cầu kiến.” Phúc Hải thận trọng nói, vẻ mặt không giấu được vui mừng.
“Ngươi xem, nó có gì mà khiến cả cung ai cũng thích chứ, cả ngươi cũng bị nó mua tâm rồi.” Tề Lâm đế lắc lắc đầu nói, bộ dạng vô cùng vui vẻ.
“Ai dô, oan uổng cho lão nô.
Lão nô chỉ trung tâm với ngài mà thôi.” Phúc Hải cười cười rồi nói.
“Thôi thôi.
Mau cho nó vào đi, không nó lại làm loạn.” Tề Lâm đế buông bút, cũng ngồi xuống uống ngụm trà..
Danh Sách Chương: