“Tháng ba năm sau, chúng tôi sẽ thông báo địa điểm cho anh, hy vọng anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng”, người đàn ông đeo kính râm trầm giọng nói. Ngay cả mấy ông lớn ở Tân Hải đứng bên cạnh cũng không hiểu câu này là có ý gì, ngoại trừ bản thân Sở Hạo Vũ.
Gia nhập vào đội Long Đằng.
Sở Hạo Vũ đã sử dụng điều kiện này để làm điều kiện trao đổi với Vương Đức Thắng.
Tháng ba hàng năm là ngày tập hợp các thành viên khóa mới của đội Long Đằng, sau thời gian một năm, những thành viên ưu tú được chọn sẽ tụ tập lại với nhau để tiếp nhận những trải nghiệm huấn luyện của Long Đằng.
Sau khi nhìn thấy Sở Hạo Vũ gật đầu, người đàn ông đeo kính râm không tiếp tục gây khó dễ cho Sở Hạo Vũ nữa.
Trước khi đến, người đàn ông đeo kính râm đã biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây, bây giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ là có hai người bình thường bị đánh chết, hơn nữa còn ở một thành phố nhỏ bé như Tân Hải.
Đối với loại người dựa vào việc biết chút công phu quyền cước mà hống hách ngang ngược, hơn nữa còn thông qua việc đi cửa sau để vào đội Long Đằng như thế này, trước giờ anh ta luôn cực kỳ ghét bỏ.
Cho nên anh ta không ngại đến lúc đó sẽ cho Sở Hạo Vũ nếm một chút cay đắng, để tên này rời khỏi đội Long Đằng càng sớm càng tốt.
Mặt khác, nhìn thấy Sở Hạo Vũ, rất nhiều doanh nhân và ông lớn trong giới chính trị ở Tân Hải đều sợ hãi đến nỗi run bần bật. Họ nhớ lại lệnh miễn trừ tuyệt đối mà người đàn ông đeo kính râm đề cập đến… Điều này lẽ nào có nghĩa là cho dù có giết người cũng không hề hấn gì sao?
Bành Hướng Đông cũng sợ hãi không dám hó hé, vừa nãy ông ta còn muốn lại gần, nhưng không ngờ thân phận của đám người này lại kinh khủng đến như vậy!
Đương nhiên, điều kinh khủng hơn là bọn họ lại ra mặt vì Sở Hạo Vũ?
Về phần Cao Lam - chủ tịch thành phố Tân Hải, trong lòng ông ta cũng đã có những cân nhắc của riêng mình. Một người có thể tùy tiện điều động đội Long Đằng ra mặt giúp mình, xem ra Sở Hạo Vũ hoàn toàn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, đằng sau anh là cả một thế lực và bối cảnh mà ông ta khó lòng tưởng tượng nổi. Loại sức mạnh điều động tùy tiện này có lẽ chỉ những người thuộc tầng lớp cao ở Yến Kinh mới có thể có được.
Một khi vấn đề này có liên quan đến Yến Kinh, thì nó đã không còn là vấn đề mà một vị chủ tịch nho nhỏ của thành phố Tân Hải như ông ta có thể kiểm soát được.
Đặc biệt, trong hàng trăm gia tộc ở Yến Kinh, bất kỳ một gia tộc nào đặt chân đến Tân Hải đều sẽ là một thế lực lớn có thể tùy ý khiến hai nhà phải cúi đầu!
“Từ nay về sau, mình vẫn nên xem tình hình cụ thể mà linh hoạt ứng phó. Lần này có lẽ là có người bên phía Yến Kinh nhúng tay vào”.
Cao Lam thầm nhủ trong lòng, vẻ mặt ông ta liên tục thay đổi.
Không phải chỉ có một mình Cao Lam suy nghĩ như vậy, mà rất nhiều người đang có mặt cũng có suy nghĩ tương tự.
Haizz, e rằng, Tân Hải này sẽ thực sự thay đổi trong tương lai!
Còn Sở Hạo Vũ.
Sự việc bên này đã có người xử lý nên lúc này anh cũng rời khỏi sảnh tiệc mà không hề quay đầu nhìn lại.
Chỉ để lại đám ông lớn Tân Hải đang kinh hoàng tại chỗ.
Người đáng lẽ phải bị giết cũng đã bị giết.
Đã đến lúc phải trở về để nói với con nhóc đó một tiếng rồi…
…
Tại bệnh viện Nhân dân số một của thành phố Tân Hải, Trương Khả vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Trương Trung Hán đang hôn mê bất tỉnh ở trong phòng bệnh, cụ ấy hôn mê đã gần một tuần nay.
“Tôi nói này cô bé, mặc dù tôi không biết đại sư Sở có biện pháp gì, nhưng tôi nghĩ nhà họ Trương của cô sẽ không gặp rắc rối lớn đâu”, Tôn Thị Phi cũng ở bên cạnh an ủi Trương Khả, ông ta cố gắng hết sức để khiến cho lời nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong mấy ngày qua, khi tiếp xúc với ông cụ Trương, ông ta cũng hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của Trương Trung Hán. Cụ ấy không hề giống như một kẻ xấu xa làm điều phi pháp, mà trái lại còn là một người quang minh lỗi lạc.
Một người tốt như cụ ấy sao lại bị đánh ra nông nỗi này chứ?
Haizz!
Khi nhà họ Trương lâm vào tình cảnh nguy hiểm, ông ta cũng từng nghĩ đến việc trở về núi Long Hổ đưa một số cứu binh đến giải cứu nhà họ Trương.
Cho dù là tùy tiện mời một vị trưởng bối của mình, nếu nhóm trưởng bối bất tử kia có thể xuống núi ra mặt, thì vấn đề nan giải này cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Tuy nhiên, Tôn Thị Phi cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, dù sao thì vì có những quy tắc hạn chế, nên núi Long Hổ không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện thế tục, ông ta thực sự là lực bất tòng tâm.
Nhưng sau khi nghe tin Sở Hạo Vũ đã đến nhà họ Lâm, Tôn Thị Phi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Trong mắt ông ta, Sở Hạo Vũ là hóa thân của thần tiên, người sẽ có sức mạnh xoay chuyển trời đất trong tương lai.
Cho dù núi Long Hổ đã truyền thừa được mấy trăm năm, nhưng cho tới bây giờ trong tất cả các sách cổ, ông ta cũng chưa từng thấy có cao thủ nào có luồng khí Tử Khí Đông Lai khi còn trẻ!
“Sư phụ Tôn, đã lâu như vậy rồi, Sở Hạo Vũ chắc không xảy ra chuyện gì đấy chứ”, đợi mãi mà vẫn chưa thấy Sở Hạo Vũ trở về, Trương Khả cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Đều tại mình cứ nhất định muốn lôi Sở Hạo Vũ xuống nước, nếu như Sở Hạo Vũ lại xảy ra chuyện gì…
“Đại sư Sở không phải người phàm, cậu ấy không tầm thường như cô nghĩ đâu”, Tôn Thị Phi tiếp tục nói vài câu để an ủi Trương Khả, ông ta có thể nhìn thấy rõ tâm tư của cô bé này.
Tuổi trẻ ai mà không phong lưu, khụ khụ, nghĩ lại năm đó ở độ tuổi như Sở Hạo Vũ bây giờ, ông ta cũng…
Lúc này, Trương Khả đột nhiên giống như nhìn thấy gì đó, liền chạy về phía hành lang của bệnh viện. Cả người bổ nhào vào lồng ngực của một người đàn ông, bám chặt lấy không chịu buông.
Anh nếu không phải là Sở Hạo Vũ thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Mau buông ra, tôi sắp bị cô siết chặt đến chết mất”, Sở Hạo Vũ cau mày, rất không quen với việc Trương Khả bám ở trên người mình như vậy.
Trước đây, chỉ có Sở Giai Kỳ mới có những hành động thân mật như vậy với người anh trai là anh.
“Đừng đi”, Trương Khả thì thầm, giọng nói cũng bắt đầu thút thít. Cô ấy cho rằng, Sở Hạo Vũ chỉ là may mắn trở về mà thôi, lần sau có thể sẽ không dễ dàng như vậy.
Danh Sách Chương: