Trương Khả gọi điện thoại cho Trương Trung Hán, chưa tới nửa giờ sau, Trương Trung Hán đã đích thân dẫn một vài người lên.
“Đây đều là do Sở Hạo Vũ làm ra ư?”, Trương Trung Hán hít vào một hơi khí lạnh.
Cụ ấy đã nhận ra người nằm bên cạnh chiếc xe là ai.
Hoàng Thiên Bổng - một cao thủ Ám Kình đang hoạt động ở Liên Châu. Có rất nhiều người muốn mời hắn làm khách, ai ngờ cuối cùng Lâm Hổ đã trả giá cao để mời được.
Đương nhiên, điều khiến Trương Trung Hán kinh ngạc hơn cả là một cao thủ võ thuật luôn được người người săn đón như vậy lại âm thầm chết ở chỗ này.
Mức độ đáng sợ của Sở Hạo Vũ ở trong lòng Trương Trung Hán đột nhiên tăng lên mấy bậc.
Cho dù nhà họ Trương không thể kết thân với Sở Hạo Vũ, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của anh.
Trương Trung Hán cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của mình.
Chỉ dùng một trang viên dưỡng lão của mình đã có thể giữ chân một vị tông sư Hóa Kình ở lại nhà họ Trương, điều này thật sự rất đáng giá.
Khi Trương Trung Hán nhìn thấy cái xác của Lâm Thừa Chí ở bên kia, nhớ lại những lời kể trước đó của Trương Khả, Trương Trung Hán không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Giết hay lắm!”
Mặc dù đã lớn tuổi nhưng tính tình cương trực từ trong xương tủy của Trương Trung Hán không hề giảm đi chút nào, nhất là khi nghe thấy một kẻ ăn chơi trác táng như Lâm Thừa Chí lại dám có ý định giở trò đồi bại với Trương Khả, Trương Trung Hán suýt chút nữa tức đến mức trợn mắt há mồm.
Nếu Trương Khả thật sự xảy ra chuyện, thì Trương Trung Hán sẽ không ngại trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Lâm.
“Mau dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, chuyện này nhất định phải giấu kín”, Trương Trung Hán nhanh chóng dặn dò.
Ém tin tức về cái chết của Lâm Thừa Chí và Hoàng Thiên Bổng, Trương Trung Hán đoán rằng sau khi lão già Lâm Hổ biết chuyện, nói không chừng sẽ gây ra sóng gió lớn ở Tân Hải.
Không phải cụ ấy không yên tâm về thực lực của Sở Hạo Vũ, mà là lần này Sở Hạo Vũ đã đắc tội với cả nhà họ Lâm.
Đương nhiên, Sở Hạo Vũ cũng là vì Trương Khả nên mới ra tay.
“Hãy thay ông cảm ơn cậu Sở một tiếng. Vất vả cho cậu ấy rồi”, Trương Trung Hán nói với Trương Khả, sau đó quay trở về để chuẩn bị.
Có một số chuyện không thể giấu được cả đời, nhà họ Trương và nhà họ Lâm sớm muộn cũng có một ngày nào đó phải giải quyết cho xong chuyện này.
Lại mấy ngày nữa vội vã trôi qua, mấy ngày này, Sở Hạo Vũ đã từng bước nâng cao tu vi của mình. Suy cho cùng thì sự mạnh mẽ của bản thân mới là sự mạnh mẽ chân chính. Mượn sự giúp đỡ từ ngoại vật, bối cảnh và thế lực, chung quy cũng chỉ là mượn mà thôi.
“Suýt chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ”, sáng sớm, mặt trời đỏ rực như lửa. Sở Hạo Vũ thở ra một hơi, theo nhịp hít thở, cả người anh chậm rãi bay lên giữa không trung, đứng trên đỉnh núi Nam Sơn.
Toàn bộ trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được thu vào trong đáy mắt anh.
Chỉ khi đạt tới cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ mới có thể đi trên không, nhưng Sở Hạo Vũ đã có thể làm được điều đó khi còn chưa bước vào hậu kỳ.
Đây là lợi thế của việc tu luyện lại từ đầu.
Tông sư Hóa Kình theo hiểu biết của đám người Trương Trung Hán chẳng qua chỉ là giải phóng sức mạnh bên trong cơ thể ra ngoài, nhưng Sở Hạo Vũ lại biết rõ rằng thứ mà anh đang tu luyện không phải võ thuật gì cả.
Thứ mà anh giải phóng ra ngoài là khí và thứ mà anh tu luyện chính là chân khí.
“Không được, vẫn không thể duy trì được lâu”, Sở Hạo Vũ khẽ thở dài, rồi chậm chậm rơi từ trên không trung xuống.
Song song với việc tu luyện càng ngày càng sâu, linh lực của trang viên này đã không còn đủ để chống đỡ, mà việc Sở Hạo Vũ bay lên bầu trời, cũng là để thăm dò chuyện này.
“Mình cần một trận pháp tích tụ linh khí, lấy Vân Thâm Bất Tri Xứ làm trung tâm, sau đó tập trung toàn bộ linh khí của cả ngọn núi này và khu vực xung quanh, thậm chí là linh lực của thành phố Tân Hải, mãi mãi không bao giờ hết”, Sở Hạo Vũ bắt đầu âm thầm tính toán, trong đầu anh không ngừng tìm kiếm trận pháp tích tụ linh khí để khống chế.
Suy cho cùng, có một số tư liệu có lẽ sẽ không thể tìm thấy ở nơi này. Cho dù Sở Hạo Vũ đã thông thạo nhiều phương pháp xây dựng trận pháp tích tụ linh khí, cũng không thể triển khai được.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong vội vàng, Sở Hạo Vũ vẫn chưa tìm ra giải pháp thích hợp.
“Bỏ đi, từ từ nghĩ cũng được, một vài tư liệu quý giá có thể đi tìm Trương Trung Hán để giải quyết, thời gian cũng kha khá rồi”, Sở Hạo Vũ bất lực lắc đầu. Đây là lần đầu tiên anh bất lực đến như vậy.
Muốn vẽ một trận pháp tích tụ linh khí, mà còn phải lo lắng về vấn đề tư liệu. Nếu là trước đây, Sở Hạo Vũ chưa từng phải băn khoăn bởi một vấn đề như vậy.
Dẹp những suy nghĩ trong lòng xuống, Sở Hạo Vũ đi đến lối vào trang viên, có một chiếc Bugatti Veyron đã được tân trang lại đang đậu ở trên đường.
Chiếc xe được sơn lại một lượt và sửa đổi lại ngoại hình một cách đơn giản, sau đó dựa vào quan hệ để đổi tên chủ xe thành tên của Sở Hạo Vũ. Chiếc xe vốn thuộc về nhà họ Lâm cứ như vậy trở thành chiếc xe do Sở Hạo Vũ đứng tên.
Sở Hạo Vũ nhân tiện lấy chiếc điện thoại mà Trương Trung Hán mua cho anh ra, sau đó mở bản đồ.
Mặc dù là một người tu luyện, nhưng điều đó không có nghĩa là bất kỳ chuyện gì Sở Hạo Vũ cũng có thể làm được.
“Khách sạn Tân Hải ư?”, đây là địa chỉ mà Lý Mộc Uyển nói với Sở Hạo Vũ. Trước khi rời đi, Sở Hạo Vũ còn không biết rằng có một khách sạn như vậy ở thành phố Tân Hải. Có vẻ như nó chỉ vừa mới được xây dựng vài năm trở lại đây sau khi anh rời khỏi trái đất.
Dù sao thì anh đã rời khỏi thành phố Tân Hải gần bốn năm, nếu có một khách sạn đột nhiên xuất hiện trong thời gian đó thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Sau khi tra rõ địa chỉ, Sở Hạo Vũ liền khởi động xe.
Mặc dù không có tình cảm sâu sắc với các bạn cùng lớp đại học, nhưng Sở Hạo Vũ cũng không phải là người lạnh nhạt trong chuyện tình cảm. Hơn nữa việc tu luyện vốn dĩ là chuyện tương đối tùy ý. Nếu đã có người mời, sao anh lại không đến chứ.
Dưới sự hướng dẫn của app chỉ đường trên điện thoại, Sở Hạo Vũ đã lái xe đến khách sạn Tân Hải được đánh dấu trên bản đồ.
Khách sạn năm sao hạng bạch kim được xây dựng dọc theo bờ biển, vừa nãy Sở Hạo Vũ đã nhận ra trên app chỉ đường trên điện thoại. Hạng bạch kim trên cả năm sao là hạng hiếm thấy ở toàn Hoa Hạ. Có vẻ như người đứng đằng sau khách sạn này cũng khá có thực lực, nên mới có thể xây dựng một khách sạn hoành tráng như vậy ở một nơi chật hẹp nhỏ bé như thành phố Tân Hải.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách bãi đậu xe, Sở Hạo Vũ đã tìm được chỗ dừng xe.
Lúc Sở Hạo Vũ xuống xe, nhân viên gác cổng cứ nhìn Sở Hạo Vũ mãi, dù sao thì loại xe cải tiến cấp bậc như thế này cũng khá hiếm thấy.
Sau khi bước vào cửa lớn, Sở Hạo Vũ đi thẳng tới chỗ thang máy. Khách sạn này thậm chí còn có cả nhân viên chuyên trách giúp bấm thang máy.
“Tầng năm”, Sở Hạo Vũ khẽ nói.
“Vâng, thưa anh”, nhân viên đó lễ phép đáp lời, rồi bấm số tầng tương ứng. Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, đột nhiên có một giọng nữ từ xa truyền đến.
“Chờ tôi với!”, người phụ nữ nhỏ nhắn mặc trang phục theo phong cách thoải mái loạng choạng chạy đến. Có lẽ là vì chạy quá vội, nên cô ta không cẩn thận ngã vào lòng Sở Hạo Vũ.
“Xin lỗi, đã va phải anh rồi”, người phụ nữ vội vã đứng thẳng dậy, rời khỏi vòng tay của Sở Hạo Vũ, đồng thời liên tục nói lời xin lỗi.
“Không sao”, Sở Hạo Vũ mỉm cười.
Nhưng giây phút người phụ nữ đó vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
“Cậu là… Sở… Sở Hạo Vũ?”, cô ta sững sờ, thậm chí không nghe thấy câu hỏi của người nhân viên đứng bên cạnh. Người phụ nữ nhỏ nhắn đứng bất động nhìn chằm chằm Sở Hạo Vũ, miệng khẽ mở, có lẽ là quá ngạc nhiên đến nỗi không khép lại được.
“Lớp trưởng?”, Sở Hạo Vũ cũng hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, vốn là tới đây để tham gia họp lớp, tình cờ gặp được người quen cũ ở trong thang máy chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
“Cậu ấy giống tôi, cũng là tầng năm”, Sở Hạo Vũ nói với nhân viên gác thang máy, rồi quan sát người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt.
Người phụ nữ này là Hoàng Mộng Đình – lớp trưởng lớp đại học của Sở Hạo Vũ.
Năm đó, tình bạn của Sở Hạo Vũ và cô ta cũng không quá thân thiết. Ngoại trừ thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động của lớp ra, hai người rất khi cùng xuất hiện.
Cho dù có trò chuyện với nhau đi nữa, cũng là Hoàng Mộng Đình chủ động nói chuyện với Sở Hạo Vũ. Nhưng khi đó, Sở Hạo Vũ mỗi ngày đều bận chăm sóc cho Lý Mộc Uyển, nên cũng chẳng mấy bận tâm đến những người xung quanh.
“Lâu nay cậu đã đi đâu? Mình còn tưởng sau khi cậu và Lý Mộc Uyển chia tay, có chuyện gì đó không thể nghĩ thông suốt…”, đôi mắt của Hoàng Mộng Đình ngân ngấn nước, cô ta vẫn chăm chú nhìn Sở Hạo Vũ, cứ như sợ tên này sẽ lại biến mất ngay sau đó.
“Chẳng phải mình đã trở về rồi sao?”, Sở Hạo Vũ khẽ cười.
Danh Sách Chương: