Trong lòng Hoàng Thiên Bổng kinh hãi, hắn lập tức ném Lâm Thừa Chí trong tay về phía Sở Hạo Vũ. Sau khi vứt bỏ được phiền toái lớn nhất này, cả người hắn lập tức lùi về phía sau với tốc độ nhanh nhất.
Lâm Thừa Chí xoay rất nhiều vòng trên không trung, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã ngã nhào ở trước mặt Sở Hạo Vũ như một con chó vừa bại trận.
Quần áo hắn có rất nhiều chỗ đã bị rách, kiểu tóc được vuốt keo gọn gàng giờ cũng trở nên bù xù, ngay cả khuôn mặt trắng ngần của hắn cũng dính toàn bùn đất.
Vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy hai người Sở Hạo Vũ và Trương Khả.
“Trương Khả, tôi...”, bởi vì tác dụng của thuốc, hai mắt Lâm Thừa Chí trở nên đỏ ngầu. Hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Bàn chân Sở Hạo Vũ đang giẫm lên cổ họng của Lâm Thừa Chí, khiến hắn không thể mở miệng nói gì cả.
“A, a a..”, âm thanh phát ra từ trong cổ họng đã trở nên khàn khàn.
Lâm Thừa Chí chỉ cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ đang đè trên cổ, khiến hắn ngay cả hít thở cũng rất khó khăn, chân tay vung loạn hết cả lên.
“Quả thực, sau khi Trương Trung Hán rút lui, Vân Thâm Bất Tri Xứ này chẳng còn ai, cho nên dù anh có làm gì ở đây, cũng sẽ không có một ai biết”, mặc dù đang nói chuyện với Lâm Thừa Chí, nhưng Sở Hạo Vũ cũng không thèm liếc nhìn xuống dưới chân.
Sở Hạo Vũ quan sát Hoàng Thiên Bổng đang dần đi xa, cũng không vội đuổi theo.
Người nhà họ Lâm sao?
Mấy ngày nay Sở Hạo Vũ nghe Trương Khả nói một số chuyện liên quan đến nhà họ Lâm.
Đó là một gia tộc giàu có và danh giá ở thành phố Tân Hải, đứng đầu trong hàng chục gia tộc lớn nhỏ, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù chủ yếu kinh doanh bất động sản, nhưng sản nghiệp của gia tộc này lại mở rộng sang nhiều lĩnh vực khác như điện lực, thủy lợi, thời trang, ô tô...
Thậm chí còn nhúng tay vào một số “sản nghiệp bẩn”.
Về phần gia chủ Lâm Hổ, cụ ta là người cùng thế hệ với Trương Trung Hán của nhà họ Trương, càng tài giỏi hơn người.
Mặc dù chưa được tận mắt chứng kiến nhưng anh có thể suy ra một số điều từ những miêu tả của Trương Khả.
Độc chiếm vị trí cao như vậy trong nhiều năm, dù là bên trong hay bên ngoài, cũng không một ai có thể thay thế vị trí của cụ ta.
Đương nhiên, ngay cả Lâm Hổ cũng không đáng để Sở Hạo Vũ coi trọng. Lâm Hổ cùng lắm cũng chỉ được coi là người giàu có nhất trong số những người phàm mà thôi.
Trong thế giới Thần Ma đó, Sở Hạo Vũ là sự tồn tại mà các đế vương trong thế giới phàm trần cũng phải quỳ lạy.
“Sở Hạo Vũ, Lâm… Lâm Thừa Chí… anh ta sắp bị anh đạp chết rồi”, đôi mắt xinh đẹp của Trương Khả tròn xoe, hoàn toàn khác với vẻ hờ hững của Sở Hạo Vũ, từ đầu đến giờ Trương Khả đều quan sát với vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Đặc biệt là lúc này, khi Lâm Thừa Chí đang bị Sở Hạo Vũ giẫm ở dưới chân.
Tuy nhiên, ngay sau khi Trương Khả vừa nói dứt lời, liền có một âm thanh giòn giã vang lên.
Lâm Thừa Chí đã tắt thở.
“Chết… Chết… rồi ư?”, trên mặt Trương Khả là vẻ hoảng sợ khó che giấu, cô ấy tưởng rằng Sở Hạo Vũ chỉ muốn dạy dỗ Lâm Thừa Chí mà thôi, hoàn toàn không ngờ anh lại ra tay giết người như vậy.
“Vẫn còn một người vẫn chưa giải quyết”, Sở Hạo Vũ nhìn Hoàng Thiên Bổng chuẩn bị ngồi lên chiếc Bugatti Veyron rời đi, trong mắt anh lóe lên một tia sáng.
Còn Hoàng Thiên Bổng ở đằng xa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Suy cho cùng thì thoát thân mới là quan trọng nhất!
Mẹ kiếp! Quá đáng sợ!
Hoàng Thiên Bổng càng nghĩ càng cảm thấy bực bội. Cho dù cùng là cao thủ Ám Kình, bản thân hắn dù có lơ là sơ suất đến thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi bị phế mất cánh tay phải chỉ với một đòn chứ.
Đây không phải là người mà hắn có thể giải quyết.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Chỉ còn một bước nữa thôi là hắn đã có thể trèo lên chiếc Bugatti Veyron, từ lúc khởi động cho đến khi đạt đến tốc độ cao nhất chỉ mất có bốn giây, Hoàng Thiên Bổng tin chắc cho dù là cao thủ Ám Kình cũng không thể đuổi kịp tốc độ của chiếc xe này.
Nhưng chính vào khoảnh khắc thiếu một bước nữa là có thể mở cửa xe.
Vụt!
Ầm một tiếng, một luồng sáng trắng vụt đến trong tích tắc, nhanh đến không ngờ, tựa như sấm chớp.
Hoàng Thiên Bổng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống ngực mình, từ lỗ máu to bằng nắm tay, máu tươi đang ào ạt tuôn ra.
Sao có thể...
Hắn đã đuổi kịp rồi sao?
Hoàng Thiên Bổng lảo đảo ngã về phía trước, sau đó thì dựa vào cửa xe và quay đầu lại. Hoàng Thiên Bổng quay ngoắt đầu lại muốn đánh trả, nhưng hắn lại nhìn thấy Sở Hạo Vũ vẫn đang ở bên kia cửa sắt.
Trong bộ trang phục trắng như tuyết.
Dường như anh chưa hề di chuyển một bước nào.
“Giết người chỉ bằng một cái búng tay, chính là tông sư”, Hoàng Thiên Bổng nhỏ giọng thì thầm: “Quả nhiên không phải là Ám Kình... Mà là tông sư... Hóa Kình...”
Chưa nói hết câu, cả người Hoàng Thiên Bổng đã ngã gục xuống rồi tắt thở.
“Bảo ông cụ Trương sai người đến dọn dẹp, cửa sắt đó đã hỏng rồi, cần phải sửa lại”, Sở Hạo Vũ dặn dò Trương Khả.
“Sở Hạo Vũ... anh giết người rồi”, Trương Khả hoảng sợ nói, không chỉ có Lâm Thừa Chí, cô ấy còn nhìn thấy Sở Hạo Vũ vung lòng bàn tay lên trời, sau đó sau lưng của gã đàn ông tên Hoàng Thiên Bổng kia bị xuyên thủng một lỗ máu.
Không rõ đây rốt cuộc phương thức gì, trước đây cô ấy chưa từng được biết đến. Điều này khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng Trương Khả càng thêm mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cảnh tượng máu me quái dị như vậy, cho nên khó tránh khỏi hoảng sợ luống cuống.
“Nếu không ra tay tàn nhẫn như vậy, thì người nằm gục ở đó chính là hai người chúng ta. Không đúng, nói một cách chính xác, phải là tôi thì bị đánh chết, sau đó cô sẽ bị cậu ấm nhà họ Lâm đè xuống và...”, Sở Hạo Vũ lắc đầu cười khẽ.
Đối với Sở Hạo Vũ, những chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện cơm bữa.
Anh đã từng sống sót giữa núi người chết, núi thây biển máu, xương trắng ngàn dặm, dùng cách chém giết để sinh tồn.
Nhưng đối với Trương Khả, điều đó thật sự quá kinh khủng.
Khi nghe câu trêu chọc của Sở Hạo Vũ, Trương Khả xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Nhưng dù là vậy, nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy vẫn khó có thể quên được.
“Trương Khả, cô quá yếu đuối, rời xa ông nội cô, rời xa tên tuổi của nhà họ Trương, cô sẽ không là cái gì cả”, Sở Hạo Vũ thu lại nụ cười rồi nói một cách thờ ơ, sau đó xoay người rời đi.
Trương Khả muốn phản bác lại Sở Hạo Vũ trong vô thức, nhưng chợt phát hiện ra mình không có bất kỳ cơ sở nào để phản bác cả.
Thật ra cô ấy cũng không khá hơn Lâm Thừa Chí là bao, đều sống dưới sự che chở của thế hệ trước.
Đã hơn hai mươi năm, cho đến hôm nay mới bị Sở Hạo Vũ vạch trần.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Trương Khả nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Hạo Vũ.
“Sở Hạo Vũ... hãy dạy tôi, tôi muốn học những thứ kia của anh...”, Trương Khả lên tiếng, nhưng lại không biết chính xác mình rốt cuộc muốn học cái gì.
Quyền cước ư?
Kỹ năng giết người kỳ cục đó ư?
Hay là...
Trương Khả cảm thấy mờ mịt.
“Lạy ba cái và dập đầu chín lần, lễ vật để bái sư có giá trị ngàn lượng vàng, còn phải chuẩn bị sẵn sàng trà thơm tốt nhất dâng lên cho tôi. Không được thiếu bất kỳ một thứ nào trong số đó”, Sở Hạo Vũ quay đầu lại cười tươi rói rồi lớn tiếng nói.
Lại phải quỳ và dập đầu nữa sao?
Còn phải dâng lễ vật, dâng trà nữa hả?
Trương Khả cau mày.
“Hừ! Anh mơ đi!”, cô gái nhếch môi, bày tỏ tất cả những thứ Sở Hạo Vũ muốn đều đừng hòng có được.
Muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì dẹp!
Cứ như thể muốn cô ấy nhất định phải chảy nước miếng cầu xin thì mới được không bằng.
“Để chiếc xe đó cho tôi. Về vấn đề về thủ tục, cô hãy nhờ ông nội cô thu xếp giúp tôi. Chỉ cần tôi có thể lái xe trên đường là được. Vài ngày nữa tôi có chút việc phải xuống núi. Tìm một phương tiện di chuyển cũng tốt”, Sở Hạo Vũ chỉ vào chiếc Bugatti Veyron mà Lâm Thừa Chí đã để lại.
“Có việc ư? Còn có việc gì đáng để đại sư Sở của chúng ta phải đích thân xuống núi thế?”, Trương Khả hỏi với vẻ vừa ngờ vực vừa trêu chọc.
“Họp lớp”, Sở Hạo Vũ nói thật.
Nhưng hai chữ này đã dọa Trương Khả một phen kinh ngạc, khiến cô ấy không khỏi nghi ngờ không biết có phải mình có vấn đề về thính giác hay không.
Sở Hạo Vũ mà cũng có bạn học sao?
Trương Khả tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc thì người như thế nào mới có thể làm bạn học của Sở Hạo Vũ chứ?
Danh Sách Chương: