Tại bệnh viện Tân Hải, Sở Hạo Vũ đã đích thân chữa trị hai chân cho bố của Trương Khả.
Loại chấn thương kiểu gãy xương này có thể tương đối khó với các bác sĩ bình thường, nhưng lại cực kỳ đơn giản trong mắt Sở Hạo Vũ.
“Đại sư Sở, thật sự cám ơn cậu đã ra tay”, giây phút Trương Nghĩa Quân từ trên giường bệnh bước xuống, ông ta gần như không dám tin vào sự thật trước mắt.
Đây là một ca gãy xương ở cả hai đầu gối cực kỳ phức tạp, sao Sở Hạo Vũ chỉ tùy tiện ra tay đã có thể chữa khỏi như vậy.
Ngay lúc này.
Cuối cùng Trương Nghĩa Quân cũng hiểu tại sao Trương Trung Hán lại coi trọng Sở Hạo Vũ như vậy, đặc biệt là bố của ông ta, người đáng lẽ còn đang hôn mê trên giường bệnh, lại được chữa khỏi bởi Sở Hạo Vũ.
Hai bố con Trương Trung Hán và Trương Nghĩa Quân đồng thời nhìn về phía Trương Khả - người vẫn luôn đi theo bên cạnh Sở Hạo Vũ.
Tiểu Khả tuy còn trẻ nhưng cũng sắp hai mươi rồi, đã đến lúc nên tìm một người thích hợp để nương tựa... Trong mắt bố con họ, Sở Hạo Vũ chính là người thích hợp nhất.
Tuổi còn trẻ nhưng đã mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, Sở Hạo Vũ đột nhiên cảm nhận được một sự dao động khác thường.
“Có người động vào cái vạc luyện đan của tôi sao?”
Sở Hạo Vũ đột nhiên cảm nhận được có một sự chấn động từ cách đó không xa truyền đến.
Trước khi luyện đan dược với cái vạc hình vuông mua tại buổi đấu giá đồ cổ, Sở Hạo Vũ đã thực hiện một cuộc tế lễ đơn giản và khắc ký hiệu của riêng mình lên cái vạc hình vuông đó.
Trong thế giới Thần Ma, kỹ thuật này đặc biệt phổ biến, rất nhiều người tu luyện sử dụng phương pháp tương tự như giọt máu để nhận chủ trên bảo vật tùy thân của mình. Điều này có thể giúp nâng cao linh lực của pháp bảo.
Vì vậy, Sở Hạo Vũ có thể dùng một cái vạc đồng trên trái đất để thay thế lò luyện đan mà anh sử dụng lúc trước để luyện ra Sinh Sinh Tạo Hóa Đan.
Mà lúc này…
“Là ai? Là ai đã xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ!", vẻ mặt Sở Hạo Vũ trở nên lạnh lùng.
“Đại sư Sở, đã xảy ra chuyện gì rồi?”, Trương Trung Hán khó hiểu nhìn Sở Hạo Vũ.
“Không có gì, chỉ là có mấy con chuột chui vào động phủ của tôi thôi”.
“Động phủ ư? Nó là cái gì?”
Trương Trung Hán không hiểu lời của Sở Hạo Vũ lắm, bởi vì trong mắt Sở Hạo Vũ, trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng được coi như động phủ, đối với các tu sĩ, động phủ là bí mật lớn nhất và không thể để người khác tùy ý xông vào.
Đây là một thói quen đã có từ mấy trăm năm nay của Sở Hạo Vũ.
Suy cho cùng, trên thế giới này có rất nhiều thần và ma, nếu không hết sức cẩn thận, có thể sẽ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh.
Vì vậy, thường ngày Sở Hạo Vũ vẫn luôn dặn dò Trương Trung Hán là anh muốn được yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy.
“Thật to gan!”
Sở Hạo Vũ lạnh lùng thầm nhủ.
Nói xong, Sở Hạo Vũ đi ra khỏi cửa, chuẩn bị trở về trang viên với tốc độ nhanh nhất.
“Này, đại sư Sở, đợi tôi với, Tiểu Khả mau đi theo”, vì chỉ vừa mới tỉnh lại, Trương Trung Hán và Trương Nghĩa Quân còn phải giải quyết một số việc của nhà họ Trương, nên cụ ấy đã sai Trương Khả đi theo.
“Đại sư Sở, cậu đừng đi, tôi còn có một vài câu hỏi muốn được cậu chỉ điểm”, khi nhìn thấy Sở Hạo Vũ chuẩn bị rời đi, Hoa Tam Đức lập tức chặn đường Sở Hạo Vũ.
Lần này đến Tân Hải, Hoa Tam Đức mới hiểu được sự tầm thường và ngu dốt của mình. Dù Sở Hạo Vũ sử dụng phương pháp gì, Hoa Tam Đức cũng muốn học hỏi, sau đó sẽ áp dụng những gì đã học để cứu giúp cho nhiều bệnh nhân hơn.
Sống đến già, học đến già. Trong cuộc so tài với Sở Hạo Vũ, cụ ta đã thua không còn manh giáp, vì vậy cụ ta định xin Sở Hạo Vũ chỉ dạy thêm.
“Mau tránh ra”.
Sở Hạo Vũ nói khẽ, rồi lạnh lùng liếc nhìn Hoa Tam Đức.
Một cái nhìn đơn giản nhưng lại giống như một tiếng sấm rền.
Hoa Tam Đức không thể chống lại, cụ ta chỉ cảm thấy ba chữ văng vẳng bên tai, khiến cụ ta vô thức tránh đường.
Một lúc lâu sau, Hoa Tam Đức mới hoàn hồn trở lại bởi tiếng gọi của Tôn Thị Phi và Trương Trung Hán, sau đó cụ ta mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Sở Hạo Vũ đâu nữa.
“Bác sĩ Hoa, sao vừa nãy tôi gọi mãi mà ông không trả lời vậy!”, Trương Trung Hán hỏi.
Sau khi tỉnh lại, từ chỗ Tôn Thị Phi, Trương Trung Hán đã tìm hiểu rõ thân thế của Hoa Tam Đức, khiến cụ ấy vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ, Vương Đức Thắng thực sự mời vị bác sĩ nổi tiếng vô song trong truyền thuyết này đến chữa trị cho cụ ấy.
Nói cách khác, Trương Trung Hán không nghĩ rằng mình có mối quan hệ rất tốt với Vương Đức Thắng, hai người nhiều nhất cũng dừng lại ở việc chào hỏi xã giao, ngoài miệng gọi nhau là anh em mà thôi.
Có lẽ là vì Sở Hạo Vũ nên Vương Đức Thắng mới ra tay giúp đỡ…
Trương Trung Hán vẫn không biết, trong thời gian cụ ấy hôn mê, tình hình giữa nhà họ Trương và nhà họ Lâm, cũng như tình thế ở Tân Hải rốt cuộc đã xảy ra những thay đổi gì. Tuy nhiên, nhìn thấy Hoa Tam Đức, Trương Trung Hán không dám sơ suất dù chỉ một chút.
Những người có tài năng về một lĩnh vực nào đó đều muốn kết giao nhiều hơn, chưa kể Hoa Tam Đức còn sở hữu trình độ y học cao như vậy.
“Không, tôi không sao, tôi chỉ thấy hơi chóng mặt thôi”.
Hoa Tam Đức hít một hơi thật sâu.
Cảm giác ớn lạnh sau lưng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Giống như dính vào một tảng băng, nó xâm nhập vào xương tủy, khiến cả người cụ ta đều cảm thấy không thoải mái.
Tại sao ánh mắt của Sở Hạo Vũ lại giống người đó như vậy!
Bóng dáng của một người chợt vụt qua trong tâm trí Hoa Tam Đức.
Đó là người đàn ông mà cụ ta đã gặp lúc cụ ta mới hơn ba mươi tuổi. Cho dù đã gần nửa thế kỷ trôi qua, nhưng cụ ta gần như vẫn không thể nào quên được.
Áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi, đôi mắt trong sáng khiến người ta cảm thấy như bị nhìn thấu triệt để.
Chính nhờ lần gặp đó mà Hoa Tam Đức đã học được từ đối phương kỹ thuật sử dụng khí để châm cứu, và bằng phương pháp này, cụ ta đã có được danh hiệu thần y Tam Đức.
Sau đó, bởi vì loạn lạc nên Hoa Tam Đức cũng mất liên lạc với đối phương.
Danh Sách Chương: