"Chủ nhiệm, nó lấy nước sôi đổ lên người em!” Nữ sinh kia lao ra tố cáo trước.
Phạm Vi chêm thêm: “Bọn em chỉ tới đây mượn bút thôi ạ, chủ nhiệm ơi, bọn
em không hề làm gì cả.”
Khương Đường không vội phân bua, cô từ từ sửa sang lại trang phục bị nhăn lại
do ban nãy bị đè ép, sau khi sửa lại theo quy định xong cô ngước khuôn mặt tái
nhợt lên, yết hầu không nhịn được ho khan.
Ánh mắt chủ nhiệm sắc bén nhìn về cô gái ở trong góc, Khương Đường ngẩng
đầu lên, đôi mắt như nai con rụt rè, bên trong còn vương nước mắt nhưng không
dám chảy ra, sợ hãi rụt tay chân lại, không dám nhìn Phạm Vi lấy một cái.
Cô còn cố ý giả vờ sửa lại mái tóc rối, để lộ ra vết đỏ trên cổ lưu lại do ban nãy
bị Phạm Vi để lại.
Chủ nhiệm nhận ra Khương Đường, cô bé này mới vừa được phát biểu dưới cờ
tổ quốc tuần trước, là một học sinh lớp mười, cô không khỏi nói: "Em nói đi.”
Ngón tay Phạm Vi gần như muốn cắm sâu vào trong lòng bàn tay, dư quang
thoáng nhìn thấy Khương Đường rơi nước mắt, cô ả thật sự muốn ra tay tát cho
cô mấy cái, giả vờ giả vịt! Ánh mắt biến thành hung ác, liếc mắt cảnh cáo cô.
Khương Đường lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt, không lập tức xác nhận lời
đám con gái kia nói, cô chỉ lắp bắp nói: “…Em,em không dám nói."
Chủ nhiệm dịu dàng nói: "Bạn học Khương, em không cần phải sợ. Giáo viên sẽ
không để mặc em khi có chuyện.”
Khương Đường chỉ là lắc đầu: “…Em không biết, vốn em không quen biết các
chị ấy… Các chị ấy nói muốn lấy bút của em, em đã đưa rồi ạ, tại… tại em sợ
quá nên… tay run, không cẩn thận..."
Cô không vội vạch mặt Phạm Vi, chẳng qua chỉ qua cái kiểu muốn còn lại thôi
này của cô cũng đủ để khiến chủ nhiệm tự tưởng tượng ra cả đống chuyện, mấy
ề ế ố ề ề ấ
người Phạm Vi này đều là tiếng thối vang rền, nhiều học sinh xấu đi vây một
nhóc đáng thương lại như vậy——
Chân tướng như thế nào, đã không cần phân tích nữa.
Lúc này đã sắp tới giờ thi, chủ nhiệm cau mày lại, cô ấy nhìn kỹ từng người một
: “Một học sinh lớp 11 như em tới đây tìm một học sinh lớp 10 mượn bút làm
gì? Bình thường văn dốt võ nát thì thôi đi, bây giờ còn muốn ảnh hưởng tới cả
người khác nữa à? Còn có các em nữa, các em cho rằng bây giờ là cuối năm học
rồi sẽ không có ai quản các em nữa có phải không? Nhuộm tóc linh ta linh tinh
như này là muốn tạo phản à? Còn trang điểm nữa chứ, khinh tôi đây già rồi
không nhìn ra được à? Kẻ mắt sắp bay ra ngoài rồi kia kìa! Cút ra đứng ngoài
cửa phòng làm việc đứng cho tôi!"
*
Lúc Khương Đường đi vào phòng thi giáo viên đã phát bài thi xong rồi.
Giáo viên liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn trong phạm vi cho phép liền nói:
"Vào đi, lần sau nhớ tới đúng giờ."
“Vâng ạ, cảm ơn cô.” Cô lễ phép nói, lẳng lặng nhìn một vòng phòng thi,
Nhóm mọt sách hình như cũng không ngờ được cô có thể tới phòng thi kịp giờ,
ánh mắt hơi ngưng lại. Khương Đường cất balo vào tủ chứa đồ, lấy bút ra, trở
lại chỗ ngồi, Lục Thận ngồi ở đằng trước quay đầu lại, dùng khẩu hình hỏi cô
có sao không?
Khương Đường lắc đầu, bình tĩnh vặn nắp bút ra, viết tên của mình lên trên giấy
thi.
Trực giác nói cho cô biết, người ngông cuồng tự đại như như Phạm Vi nhất định
sẽ không để chuyện này qua đi như vậy…
Khương Đường nhíu mày, quản cô ta làm gì, bây giờ còn cách nghỉ đông mấy
ngày, cái loại không có đầu óc như cô ta trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra
được cách gì chứ?
Cô ngăn lại những suy nghĩ của mình, bắt đầu chăm chú làm bài thi.
Sau khi buổi thi sáng kết thúc, Khương Đường theo sau Lục Thận rời khỏi
phòng thi, Trần Duẫn đã chờ cô từ sớm, nhanh chóng vọt vào giữa hai người,
một tay khoác tay Lục Thận, một tay khoác tay Khương Đường, mắt di loạn
trên người cô: “Tớ nghe nói rồi, Đường Đường, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Khương Đường nói: “Sao cậu ra sớm thế?”
Lục Thận: "Bởi vì cậu ấy không biết làm. "
Trần Duẫn nhéo cánh tay Lục Thận một cái: "Tớ đây là tự mình biết mình,
không làm được thì bỏ thôi, tớ còn phải chuẩn bị cho buổi thi buổi chiều nữa.”
Lục Thận: "Từ bỏ ngữ văn, phấn đấu toán học? Cậu cũng thông minh quá cơ."
"..."
Cơm trưa vẫn như cũ là ba người.
Bên ngoài căn tin vốn là sân bóng rổ vô cùng náo nhiệt nay chỉ còn dư lại mấy
học sinh đang tập thể dục đổ mồ hôi.
Trần Duẫn ăn kem đi cùng Lục Thận ở phía trước.
Khương Đường không muốn làm kỳ đà cản mũi
nên tự giác chắp tay ra sau lưng duy trì một khoảng cách khá xa bọn họ.
Bỗng nhiên có một quả bóng rổ nặng nề ném tới.
Nện vào vòng eo mềm mại của cô gái nhỏ.
Khương Đường bị đau đến khuỵu xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn, không
ngoài dự đoán chút nào, cô đối diện với đôi mắt hung hăng càn quấy của Phạm
Vi, trên khuôn mặt cô ta đều là sự không cam lòng sau khi bị cô tính kế.
Có người ném cho cô ta một quả bóng khác.
Phạm Vi giả mù sa mưa nói: "Xin lỗi, trượt tay."
Cô ta lại không chút lưu tình muốn ném tiếp, lần này đích đến là khuôn mặt của
cô.
Trần Duẫn chạy về phía cô, gào lên một câu: "Đường Đường!"
Khương Đường che eo, muốn đứng lên, nhưng lại quá đau, cô thật sự không
đứng lên nổi. Lúc quả bóng rổ thứ hai bị ném tới, một bàn tay tràn ngập hơi thở
đàn ông đè ở trên lưng cô.
Bóng lưng chàng trai cao lớn bao phủ cô từ đầu đến chân, tay nhẹ nhàng đặt lên
chân của cô, đầu gối bị xoa một chút, trên làn da trắng nõn đã bị rách da, còn
đang chảy máu.
Quả bóng rổ kia cuối cùng rơi vào bên chân Lâm Uyên, theo đà tiến vào bụi cỏ.
Khương Đường cảm nhận được cảm giác nóng giận nồng đậm tản ra từ trên
người anh, y như một con sói đang kề bên bờ vực bạo phát.
Anh ôm cô lên, nhanh chân bế cô tới phòng y tế.
Phạm Vi ở phía sau lớn tiếng kêu tên anh.
Anh hoàn toàn không để ý tới.
*
Nhân viên trực trong phòng y tế đã đi nghỉ trưa, trong căn phòng lớn vô cùng
yên lặng, Lâm Uyên không nói lời nào, đặt cô lên một chiếc giường ở bên trong,
quen cửa quen nẻo lấy ra cồn, băng gạc tiêu độc cùng thuốc từ trong ngăn kéo.
Khương Đường kéo kéo góc áo của anh, muốn nói cái gì, nhưng sau khi đối
diện với khuôn mặt của anh lại không dám nói ra.
Trần Duẫn đứng ở cửa lo lắng ngó nhìn.
Khương Đường chớp chớp mắt với cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đi về trước, Trần
Duẫn không yên tâm lắm, cô ấy lại nhìn về phía Lục Thận.
Lục Thận hiểu ý, kéo Trần Duẫn rời đi.
Thuốc sát trùng theo đầu cồn nhẹ nhàng xoa trên đầu gối của cô, Khương
Đường co rúm lại một chút, lại bị Lâm Uyên không lời nào đè lại, không cho
động đậy.
Khương Đường không nhịn được nói: “Anh không hỏi em có đau không à?”
Động tác trên tay Lâm Uyên hơi chậm lại một chút, anh ngước mắt lên liếc cô
một cái, Khương Đường nhẹ nhàng nở nụ cười với anh.
Anh không nói một lời nào, gần như không cần hỏi, đầu gối đang cố gắng tránh
né dưới lòng bàn tay anh đã bại lộ tâm trạng của cô.
"Cười cái gì?" Bị người bắt nạt có gì hay mà vui vẻ.
Khương Đường ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng lóng lánh: “Vì anh đang
bôi thuốc cho em mà, trước đây mỗi khi luyện múa em đều rất hay bị thương,
các bạn nữ khác tập cùng em đều có bạn trai giúp các bạn ấy xử lý, mỗi khi thấy
thế em đều rất hâm mộ."
Lâm Uyên không lên tiếng, chỉ ném miếng bông thấm đẫm thuốc sát trùng vào
thùng rác, xoay người đi ra ngoài.
Cô cau mày, lẽ nào ban nãy cô đã nói sai từ gì sao?
Chẳng là là vì hai chữ "Bạn trai" kia quá nhạy cảm?
Là cô đã không biết tự lượng sức mình sao?
Cô cúi đầu tự hỏi một lát, Lâm Uyên lại một lần nữa quay lại, thuận tay kéo tấm
màn che màu xanh lam lại, trong không gian nhỏ hẹp này, anh đặt thuốc nước
xuống, ngồi ở bên mép giường, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào vết
thương của cô.
Khương Đường há miệng, muốn nói gì đó để xoay chuyển tình hình.
Lâm Uyên lại cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt mắt cá chân của cô, kề sát đầu vào
đầu gối của cô.
Hơi thở man mát khiến cô có chút ngứa ngáy.
Anh đang nhẹ nhàng thổi hơi trên vết thương cho cô.
Anh nói: "Như vậy có phải sẽ không còn đau nữa hay không?”