Nửa tháng sau.
Khương Đường đeo ba lô đi lên cầu thang, sắp sửa tới thời điểm có tuyết rơi,
dạo này trời lạnh hơn trước mấy phần, cô mặc vào rất nhiều lớp áo, lúc đi tới
tầng năm hơi thở đã có chút hổn hển.
Vừa mới khai giảng, sách giáo khoa, phòng học, đến cả lớp học cũng tăng lên
một cấp, thứ duy nhất không thay đổi chính là cô vẫn như trước lề mề đến sát
giờ vào học, Khương Đường đẩy cửa ra, các bạn học đang náo nhiệt chào hỏi
nhau, cô hơi thả lỏng, ngồi xuống bên cạnh Trần Duẫn.
Rất nhanh, chủ nhiệm lớp tới, theo như thường lệ bắt đầu diễn thuyết một bài về
học kỳ mới, sau đó lại một lần nữa sắp xếp lại chỗ ngồi, sau khi kết thúc mới
thả cho bọn họ về.
"Khương Đường, Lục Thận, các em ở lại một chút.”
Chủ nhiệm lớp nói thêm.
Mọi người rời đi rất nhanh, Trần Duẫn cũng dưới cái nhìn chăm chú của chủ
nhiệm lớp buồn thiu đeo ba lô lên đi ra ngoài đợi hai người bọn họ.
“Đã lên lớp 11 rồi.” Chủ nhiệm lớp nói ngay vào điểm chính: "Bây giờ cách
thời điểm chia lớp chỉ còn hai tháng, các em đã chọn được sẽ học lớp nào
chưa?”
Lục Thận nghiêng đầu, Trần Duẫn đang đứng ở ngoài cửa sổ, cách một đợt thuỷ
tinh làm mặt quỷ với bọn họ.
Cậu ấy lắc đầu một cái.
Khương Đường cũng đồng dạng im lặng.
Chủ nhiệm lớp cũng không định tạo áp lực cho bọn họ, chỉ nói: "Vậy các em
nên nghĩ ngay từ bây giờ đi, thành tích văn và lý của các em đều rất tốt, trường
ố ế ể
học chỉ muốn trước thời hạn đưa biết các em lựa chọn gì để giúp các em làm
một chút kế hoạch trước thôi."
Lục Thận: "Kế hoạch?"
“Ừ.” Chủ nhiệm lớp cười nói: "Mỗi một giới lớp 12 đều sẽ đề cử mấy bạn tới
đại học S học, muốn được cử đi học ngoài việc có thành tích tốt cũng cần chuẩn
bị thêm một số chuyện khác, nếu như các em chọn khoa tự nhiên sẽ có lớp học
bổ túc giúp ôn tập cho các em để nhận được kiến thức quan trọng, nếu chọn
khoa xã hội các em cũng sẽ nhận được chuẩn bị tương ứng, áp lực học tập sẽ
nặng hơn bây giờ một chút.”
“Mỗi một lớp đều có hai người được chọn, cô đã báo tên cho các em, các em
cũng phải cạnh tranh với các học sinh của lớp khác… Chẳng qua, cô cảm thấy
chuyện này cũng không phải là vấn đề, với thành tích của bây giờ hẳn trong
danh sách được cử đi học sẽ có hai người các em.”
Khương Đường ngồi tại chỗ yên lặng nghe, tầm mắt lướt qua bả vai giáo viên,
nhìn thấy trên bậc thang ở cửa sổ lầu đối diện là Lâm Uyên hiếm khi đến trường
học, bên cạnh anh thế mà lại không có đám bạn xấu vẫn hay xum xoe, lúc này ở
sau anh lại là thầy chủ nhiệm, hai người đang nói chuyện gì đó với nhau.
Hình ảnh hòa bình quỷ dị, không có tranh chấp gì.
Khương Đường chậm rãi nhìn, có lẽ là bởi vì chẳng mấy chốc anh sẽ xuất ngoại
nhỉ.
Sau khi chủ nhiệm lớp nói xong lại bổ sung: “Cô nói cho các em là muốn các
em chuẩn bị sẵn trong lòng, các em không cần thấy có áp lực gì lớn, trường học
sẽ giúp các em chuẩn bị, thôi, bây giờ cũng muộn rồi, các em về đi.”
Mặt ngoài thì là cổ vũ, muốn hai người không quá để tâm, nhưng Khương
Đường lại cảm thấy bả vai mình nặng hơn một tầng, cứ như thể có thứ gì đó
muốn đè ép cô vậy.
Hai người chào cô giáo rồi ra khỏi phòng học, Trần Duẫn đứng ở giữa hai
người, mỗi tay khoác tay một người: “Cô chủ nhiệm thì thầm với các cậu cái gì
thế?"
Lục Thận nói: “Cô muốn bọn tớ chuẩn bị cho chuyện được cử tới học ở đại học
S.”
"... Vậy, các cậu sắp phải tới đại học S đi học á?” Trần Duẫn hồ đồ nói: "Sao
trường lại bất công thế chứ, tớ cũng có thành tích ngang hai cậu, tớ cũng có thể
làm bài kiểm tra được mà, sao chưa gì đã chọn hai cậu rồi, sao bọn họ không để
ý tới học sinh ngoan là tớ đây thế chứ.”
“Muốn được cử đi học cũng khó mà.” Khương Đường trấn an cô ấy, ánh mắt
dạo quanh một vòng, hỏi: “Duẫn Duẫn, nếu như bọn tớ thật sự đều tới đại học S
rồi thì cậu phải làm sao đây?”
Lục Thận cũng mím môi nhìn cô ấy.
Trần Duẫn chần chờ một chút, nhìn bạn thân và bạn trai của mình, rất nhanh
khôi phục lại dáng vẻ cười hì hì: "Vậy thì tớ cũng tới thành phố S là được rồi,
hai năm tới tớ cố gắng một chút, coi như không thi được vào đại học S thì chắc
cũng thu được vào trường đại học hạng hai hoặc hạng ba chứ? Nếu còn không
được nữa thì tớ vào một trường cao đẳng cũng được mà, cứ chọn một trường
gần các cậu là được.”
Vậy nếu như sau khi cố gắng hai năm, mặc dù thành tích không đủ để vào đại
học S nhưng lại có thể vào được các trường đại học không tệ ở các thành phố
khác thì cậu có còn nguyện ý chỉ tới thành phố S để học một ngôi trường hạng
hai hoặc hạng ba nữa không?
Nghi ngờ này xông tới đến độ Khương Đường suýt chút nữa đã thốt ra.
Khương Đường cau mày, cuối cùng vẫn tiêu hóa câu hỏi kia, bây giờ vẫn còn
sớm, chưa gì đã ép hỏi như thế thật sự là quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
... Có vấn đề cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi.
Ở cuối con đường, Lâm Uyên đang đợi cô.
Trần Duẫn hiểu chuyện, buông tay Khương Đường ra, nhìn thấy bạn thân của
mình chạy vào vòng ôm của một người khác.
“Sao lâu thế?” Anh hỏi.
"Giáo viên gọi em lại dặn dò chút ạ.” Cô trả lời đơn giản.
Trần Duẫn còn chưa đi xa nghe xong thì hơi nghi hoặc, nhỏ giọng nói: "Đường
Đường không nói với đàn anh Lâm chuyện được cử đi học sao? Nếu như bạn ấy
thật sự chọn đi học thì không phải sẽ ở lại trong nước sao?”
Lục Thận lạnh nhạt nói: "Chuyện này còn chưa chắc chắn, em đừng nghĩ
nhiều.”
*
Lâm Uyên không nghĩ nhiều: “Anh đi chơi, em có muốn đi cùng không?”
Sắp tới ngày anh xuất ngoại, đương nhiên đám bạn bè của anh muốn anh thả
lỏng tâm trạng, tụ họp tiễn đưa các kiểu, mặc dù bạn bè của hai người không
giống nhau nhưng Lâm Uyên cũng muốn nhân cơ hội này giới thiệu thân phận
của cô cho bạn bè của mình, để lỡ sau này cô có chuyện gì thì bọn họ cũng có
thể giúp một tay, chăm
sóc phần nào.
Khương Đường đầy đầu đều là hình ảnh của buổi đi chơi khu du lịch suối nước
nóng, ăn uống linh đình, đủ loại trò hay với các tuấn nam mỹ nữ, còn có cả một
đám con trai không khống chế được nửa người dưới.
Hẳn là sẽ có rất nhiều người giống như Phạm Vi.
Nếu như là lúc bình thường thì cô có thể sẽ đi tuyên bố chủ quyền của mình một
chút, chẳng qua, hôm nay cô thật sự không có tâm tình để đi ứng phó một đám
yêu ma quỷ quái.
Tối nay cô có một chuyện quan trọng hơn cần suy nghĩ tự hỏi.
“Em không thích chỗ đông người.” Khương Đường nói:”Em không đi có được
không?”
Lâm Uyên cúi người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị khăn quàng cổ cuộn lại
che đi chỉ còn một nửa, thấy vẻ mặt cô thật sự có chút ủ rũ, cũng không muốn
ép buộc cô, anh vò vò đỉnh đầu cô rồi nói: “Cũng được.”
...
...
Trong quán KTV vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ đám người đang khàn giọng hát
hò còn có những âm thanh xúc xắc lắc lên lắc xuống, Lâm Uyên vừa mở cửa đã
nghe thấy một âm thanh vang dội: “Con mẹ mày, cút ra đi! Đến lượt tao hát
rồi!”
Anh nhíu nhíu mày, Khương Đường không đến quả là chính xác.
Mọi người vừa thấy anh tới thì hai mắt tỏa sáng: “Ôi, chờ cậu lâu lắm rồi đấy
nhé! Rõ là nhân vật chính mà tới tận bây giờ mới chịu tới là sao! Bọn này còn
đang nghĩ có nên bảo một em gái xinh đẹp tới gọi cậu không đấy.”
“Mày thì hiểu cái chó gì, nhân vật chính là phải lên sân khấu cuối cùng."
A Hách đứng dậy, phất tay để để lại cho Lâm Uyên một chỗ trống, thấy có mấy
đứa con gái trang điểm xinh đẹp ở trong góc tính đi qua, anh ra liên tục không
ngừng nói: "Đừng có mơ tưởng tới cậu chủ nhà chúng ta nữa, người ta đã là hoa
đã có chủ rồi!”
Lập tức liền có một cô ả mượn câu nói này chọc ngoáy Phạm Vi đang ngồi ở
chính giữa: “Chậc chậc chậc, có người nào đó suốt ngày ngóng trông, bảo vật
mà mình thèm khát nay lại chỉ có thể nhìn mất rồi.”
“Mày nói cái gì đấy!” Cô gái ngồi bên cạnh Phạm Vi nhướng mày trợn mắt.
“Được rồi được rồi, đừng có ồn ào nữa.” Một âm thanh ấm áp ngăn cuộc nói
chuyện của bọn họ lại, một nam sinh đẩy kính mắt nói: “Cậu muốn tất cả mọi
người ở đây nghe mấy cậu cãi nhau cả đêm à?”
Tay cầm ly rượu của Lâm Uyên hơi ngừng một lát, anh nhìn sang, người vừa
lên tiếng có chút quen mắt nhưng anh không nhớ ra được tên, chàng trai đeo
kính rất hiểu chuyện, tự giới thiệu: "Tôi tên Ôn Hâm."
A Hách nói: "Tên này là học sinh ngoan, bình thường ít khi ra ngoài chơi lắm.”
Chẳng qua, cậu ta không giống mấy học sinh ngoan mắt cao hơn đầu khác, xưa
nay Ôn Hâm đều không để ý chuyện qua lại với bọn họ, bình thường cũng sẽ
nói tốt vài câu cho bọn họ với giáo viên, còn giúp bọn họ né được rất nhiều tai
họa.
"Đến, Lâm Uyên, cậu tới muộn nhất, phải tự phạt ba chén nha!"
Lâm Uyên thu hồi ánh mắt, yên tĩnh uống cạn rượu trong tay, yết hầu lăn lăn,
hơi ngửa đầu, chỉ để lại cho mọi người một sườn mặt đẹp mắt đến muốn nổ
tung.
Ôn Hâm nhìn Lâm Uyên, bỗng nhiên có ý riêng nói: "Chỉ sợ là từ năm nay trở
đi tớ lại càng không có thời gian ra ngoài chơi với mọi người rồi.”
“Tại sao?” Phạm Vi liếc nhìn cậu ta một cái, khẽ đập đập điếu thuốc kẹp giữa
khe hở các ngón tay: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn xuất ngoại à?"
"Đương nhiên tớ sao có thể tiêu sái thoải mái như cậu chủ Lâm được.” Ôn Hâm
nói: "Hôm nay lúc tan học tớ bị chủ nhiệm gọi lại, nói muốn tớ bắt đầu chỉnh lý
tốt tài liệu để cử đi học, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau sẽ bắt
đầu tổ chức kiểm tra chọn ra người để cử đi học.”
“Cậu học giỏi thế còn sợ gì nữa?”
“Đương nhiên là tớ sợ rồi, hàng năm trường học đều cử đi hai người để tới đại
học S học tập.” Ôn Hâm cười nói: "Cả hai vị trí đầu của khóa đều không có
phần của tớ, đương nhiên tớ phải cố gắng hơn rồi.”
Có người nghĩ kế cho anh ta: “Đạp đứa thứ hai xuống là được rồi không phải à?
Đứng thứ hai là ai thế?”
“Hai người đứng đầu đều đang học ban 7.” Ôn Hâm nói một nửa: “Là đối tượng
được bảo vệ trọng điểm.”
Mặc dù cậu ta không nói ra họ tên nhưng cũng đã đủ để đạt được mục đích.
Đồng tử Phạm Vi co rụt lại, hai người đứng đầu... Cô vì tìm Khương Đường nên
mới tới trường thi gây gổ, mà Khương Đường hôm đó thi ở phòng học số hai.
Con đi*m hèn hạ kia hại cô bị Lâm Uyên lạnh nhạt lâu như vậy, dựa vào cái gì
còn có thể đắc ý cả tình yêu và chuyện học tập chứ?!
Cô ta nắm chặt nắm đấm, trong đầu điên cuồng nhảy ra một suy nghĩ lớn mật,
khẽ nâng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lâm Uyên.
Cô ta hơi khẩn trương một chút, cho là anh đã nhìn thấy ý nghĩ kia của mình.
Ả sao có thể đoán ra được, Lâm Uyên chẳng qua chỉ mơ hồ dừng lại một chút
mà thôi, anh rất nhanh quay đầu đi bật lửa lên, cúi đầu xuống nhen lửa cho điếu
thuốc trên tay, mùi thuốc lá theo động tác của anh khuếch tán ra khắp phòng,
khói thuốc nhạt nhòa bao phủ anh, khiến cho không ai có thể nhìn ra được suy
nghĩ thật sự trong lòng anh.