Khương Đường trợn tròn mắt nằm trên giường cả đêm, mãi lâu cũng không ngủ
được, tay nắm lấy lỗ tai của con thỏ bông tai dài, trái kéo kéo, phải giật giật,
buồn bực mất tập trung.
Cô thật sự rất thích Lâm Uyên, chỉ mới nghĩ tới sẽ phải tách ra khỏi anh, tâm
trạng của cô liền như thể một vùng lá rụng bị người dùng chân đạp vụn vang lên
những tiếng kẽo kẹt.
Nhưng...
Cũng chỉ vẻn vẹn là thích mà thôi, nếu như muốn cô vì anh mà từ bỏ một cơ hội
vào trường đại học dễ như trở bàn tay, từ bỏ bạn thân của mình để tới một đất
nước xa lạ khác, không quen biết một ai, lại còn phải học thêm toeic để thi, thứ
cô đổi lại, đáng giá sao?
Cô không có cách nào nhanh chóng kết bạn và thân quen với những người xa lạ,
cho nên, nếu như cô tới Mỹ thì cả thế giới của cô sau này sẽ thật sự chỉ có một
mình anh.
Mãi luôn bị một người bám dính, ai mà chịu nổi chứ?
Anh cũng có không gian của riêng mình, ví dụ như chuyện anh đi chơi tối hôm
nay vậy.
Haizz.
Cô nặng nề thở dài, đã sống nhiều năm bình tĩnh như vậy, đây là lần đầu tiên cô
cảm nhận được cảm giác luống cuống tay chân, cô mãi suy nghĩ, trằn trọc tới
tận khi mặt trời sắp lên mới ngủ.
Tỉnh lại là một ngày mới.
Sau khi Khương Đường tắt hết đèn led rồi rời khỏi nhà lại ngoài ý muốn nhìn
thấy Lâm Uyên đứng ở cửa khu nhà của mình. Anh đứng yên trong dòng người
vội vã, dáng người cao gầy thẳng tắp, nhìn qua hình ảnh còn có chút đột ngột.
Cô chạy bước nhỏ tới, trong miệng hà ra khí trắng: “Sao anh không vào gọi
em?”
Lâm Uyên vuốt tay của cô, rất lạnh.
"Đằng nào mà em chẳng ra ngoài."
Thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm, nơi hốc mắt hơi trũng sâu, tơ máu trong
đôi mắt còn khá rõ ràng, cô tiến tới sát vào người anh ngửi một cái, quanh thân
anh còn vương nồng đậm mùi khói thuốc.
Lâm Uyên đưa cô đi học, lần này cô không ngủ nướng nên bây giờ còn khá
sớm, hai người có thể từ từ đi bộ trên đường, không cần phải chạy cho kịp giờ.
Khương Đường kéo góc áo của anh: “Có phải là tối qua anh ngủ rất muộn
không?”
“Anh đã ăn sáng chưa?”
“Hôm qua đi chơi anh có mệt không?”
Lâm Uyên hé nửa mắt, không lên tiếng, nghe thấy giọng nói mềm mại ấm áp
của cô, trong đáy lòng khó tránh khỏi toả ra một ngọn lửa vô danh đã nhịn cả
một đêm.
Cô nói nhiều như vậy, nhưng lại không có một câu anh muốn nghe.
Khương Đường thấy anh không lên tiếng thì đội mũ lên, thật cẩn thận nhét tay
vào trong túi áo khoác của anh, bước chân cũng tăng nhanh đuổi kịp chân anh.
Độ ấm tiếp xúc với lòng bàn tay quả thực khiến cho anh suýt chút nữa đã không
nhịn được muốn chất vấn vì sao cô không nói cho anh biết chuyện trường học
sắp xếp, cô thật sự không muốn nói với anh sao?
Nhưng lại có một âm thanh khác vang lên gọi lý trí của anh lại, nhắc nhở anh
không thể phỏng đoán lung tung. Dù cô có lựa chọn như thế nào thì anh cũng
nên tôn trọng cô, không thể nổi nóng với cô.
Mãi cho đến khi đi tới cửa cổng trường.
Lâm Uyên đẩy cô một cái từ phía sau, nói: “Em vào đi.”
“Anh không vào trường à?”
Anh lắc đầu: “Chiều anh lại tới đón em.”
Khương Đường giữ chặt anh, nhíu mày nói: "Lâm Uyên, anh có thể uống ít
rượu lại một chút được không?”
Lâm Uyên hơi khựng lại, ánh mắt dạo quanh người cô một vòng: “Được.”
“Có thể bớt hút thuốc luôn được không ạ?” Cô dịu dàng nói: "Hút nhiều không
tốt cho cơ thể đâu.”
Anh nói: “Được.”
Em nói cái gì cũng được.
Nếu thế, em có thể cũng xem xét lựa chọn anh một chút hay không?
Câu nói gần như lên tới miệng bị anh mạnh mẽ đè xuống, trong ngực cảm thấy
rất rầu rĩ, anh chưa bao giờ có cảm thụ như vậy, chuyện này khiến anh vô cùng
nóng nảy.
Đến lúc anh sắp phát hỏa với cô thì trầm giọng nói: "Mau vào đi."
...
Thực ra trong lòng Khương Đường đã có đáp án.
Nhưng trước đó cô vẫn cần xác nhận một lần, cô tranh thủ giờ nghỉ giữa các ca
học buổi sáng lén lút gọi điện thoại cho Khương Mộng Hi, mãi mà không có ai
nhận điện, đến tận sau khi tiết thứ hai buổi chiều cô mới gọi được.
Người nhận điện là trợ lý của Khương Mộng Hi, sau khi nghe được ý tứ của cô
liền nói: “Chị sẽ nói với chị Mộng cho em, em cứ yên tâm, Đường Đường, chỉ
cần em muốn thì nhất định chị ấy sẽ đồng ý.”
Đến lúc này Khương Đường mới an tâm.
Cô vừa bước ra khỏi toilet lại có người nói là "Chủ nhiệm khoa gọi cô lên văn
phòng nói chuyện.”
Khương Đường nghi hoặc, có chuyện gì mà cần kinh động tới tận chủ nhiệm
khoa vậy nhỉ? Gần đây vì có Lâm Uyên ở giữa cảnh cáo nên cô với Phạm Vi
vẫn luôn duy trì tình trạng nước giếng không phạm nước sông, cũng không có
tranh chấp gì với nhau.
Cô đi thẳng tới văn phòng, bước vào lại thấy sắc mặt của chủ nhiệm khoa rất
không dễ nhìn.
Ông ấy trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Bạn học Khương, có phải là dạo này em
khá thân thiết với Lâm Uyên không?”
Khương Đường đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hỏi đến, cũng không quá muốn
giấu diếm nên gật đầu.
“Có phải là các em đang hẹn hò không?”
"..." Cô an tĩnh một chút.
Chủ nhiệm khoa cả giận nói: "Sao em lại có thể không biết nặng nhẹ như vậy
chứ! Trong giai đoạn mấu chốt khi đang học cao trung sao em lại có thời gian
cho mấy chuyện này hả? Em có biết nó là ai hay không? Mỗi lần có người vi
phạm luật của trường này thì mười cái có hết chính cái là do nó làm ra rồi! Trên
diễn đàn trường còn có ghi lại tất cả danh sách lỗi của trò đấy nữa đấy, Khương
Đường ơi, em là một hạt giống vô cùng tốt trong khối 11, sao em lại có thể
không có tự ái như vậy? Nó chỉ là một món rác rưởi được mỗi cái mã ngoài mà
thôi!"
“Thưa chủ nhiệm khoa.” Khương Đường mở miệng: "Em biết anh ấy là ai, mặc
dù anh ấy không tốt nhưng cũng không xấu như thầy đã nói đâu ạ. Nếu thầy
muốn mắng chửi em thì thầy cứ mắng, nhưng thầy không nên nói xấu sau lưng
anh ấy.”
“Em lại còn nói tốt cho nó nữa à?”
Trong mắt chủ nhiệm khoa căn bản không cho phép dù chỉ một hạt cát: “Em bị
nó lừa rồi, nó thì hay rồi, cứ thế ra nước ngoài thôi chẳng cần quan tâm gì cả,
thế còn em thì sao? Chẳng lẽ em lại còn muốn chênh lệch múi giờ yêu xa với nó
à? Thầy nói lời này nghe có chút không êm tai, nhưng mà, với cái tính cách kia
của nó, nhất định sau khi ra nước ngoài rồi sẽ đi tìm người khác, em định tốn
bao nhiêu thời gian để thoát khỏi chuyện thất tình bây giờ? Em có biết có bao
nhiêu người cạnh tranh một vị trí trong danh sách cử đi học hay không? Thầy
vô cùng coi trọng em!”
Từng chữ từng câu thầy ấy nói ra cô đều không có cách nào phản bác.
Cô không thể phủ nhận, những điều chủ nhiệm khoa nói đều là
những câu hỏi mà hầu hết mọi người đều phải đối mặt, Khương Đường thở
mạnh ra một hơi, vẫn không nhịn được nói: “Chủ nhiệm, thầy định thi thay em
sao?”
“Em nói cái gì cơ?”
“Thầy coi trọng em, em rất cảm ơn.” Cô chậm rãi nói: " Nhưng mà em không
muốn thầy can thiệp quá sâu vào chuyện của em, thầy giúp em phân tích nhiều
như vậy nhưng thầy cũng không phải là não của em, cũng không thể giúp em thi
được, cũng không thể thay em hẹn hò yêu đương, cho nên... Có mấy lời, xin
thầy đừng nói."
Chủ nhiệm khoa nặng nề đập cốc nước lên trên bàn.
Đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp tranh luận lại với ông ấy như vậy!
Đã yêu sớm còn dám nói khoác không biết ngượng hùng hổ doạ người như thế
nữa à.
Đúng là muốn phản rồi mà!
Ông mắng thầm Lâm Uyên ở trong lòng một trăm câu không phải người, vô
cùng tức giận nói: “Thật là hoang đường! Khương Đường, thầy không ngờ em
lại là người u mê không tỉnh như vậy, em thật sự thẹn với sự xem trọng của
trường học đối với em!"
Khương Đường cúi đầu xuống, không nói một lời.
“Nếu đã như thế thì.” Chủ nhiệm khoa đã bị cô chọc tức đến đau cả bụng: “Em
cũng đừng nghĩ tới danh sách cử đi học kia nữa, thầy sẽ xóa tên của em đi, chờ
tới bao giờ em nghĩ thông rồi lại nói!”
Khương Đường mơ mơ màng màng đi từ trong văn phòng ra ngoài, cả vì ban
nãy tranh cãi với chủ nhiệm khoa mà có chút nóng lên, chỉ là mấy câu nói ngắn
gọn đơn giản kia thôi, có trời mới biết cô đã bỏ ra bao nhiêu dũng khí để nói ra,
thật sự gần như đã rút đi toàn bộ sức lực của cô.
Uể oải.
Chủ động từ bỏ và bị người đá ra, đây thật sự không hề giống nhau.
Cô đã lớn tới như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ bị người cướp đi đồ ăn đã vào
trong bát như vậy, cô hơi nhấp môi, sau khi mọi chuyện xảy ra, cô hơi muốn
khóc.
Cô lau khóe mắt một cái, đứng tại chỗ bình phục tâm trạng.
Tư duy dần dần khôi phục lại bình thường, khịt khịt mũi bắt đầu trấn định suy
nghĩ tự hỏi... Vì sao sớm không biết muộn không biết, lại ở ngay thời điểm mấu
chốt như vậy bị phát hiện cơ chứ, bình thường chủ nhiệm khoa cũng không mấy
khi quan tâm tới mấy tin đồn nhảm ở trên diễn đàn trường, so với việc ông ấy
trong lúc vô tình nhìn thấy, chuyện này càng giống như bị người báo cáo.
Khương Đường vô cùng chán nản, sẽ là ai đây?
Cửa ở phòng hiệu trưởng đối diện là bị mở ra, cô vừa đi ra vài bước, lại bị gọi
lại, người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đứng ở trước mặt cô.
Tay càng không chút kiêng kỵ sờ lên khuôn mặt của cô.
“Em sao thế?” Lâm Uyên hỏi, lòng bàn tay ma sát ở trên mặt cô còn cảm nhận
được ươn ướt, khóe mắt bởi vì bị cọ xát mà có chút đỏ hồng, lông mày anh nhíu
lại, còn muốn hỏi thêm gì nữa.
Cô lại nói: "Chủ nhiệm khoa xóa tên em khỏi danh sách cử đi học rồi.”
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh nặng nề dừng lại.
“Em rất khó vượt qua sao?"
Là vì muốn được ở trong danh sách nên mới buồn như vậy sao?”
Cô gật đầu: “Dựa vào cái gì chứ, anh cũng không ảnh hưởng tới em học tập, em
cũng không thụt lùi..."
Anh muốn an ủi nhưng lại cảm thấy không biết nên nói gì mới phải…
Lâm Uyên lấy khăn tay từ trong túi áo của cô ra, giúp cô lau lau: “Nếu em thấy
không vui thì không bằng chúng ta trốn học đi.”
Khương Đường mờ mịt nhìn anh, sự phản nghịch trong đáy lòng bị anh dụ dỗ ra
ngoài.
Dù sao thì... Bao lâu nay cô luôn tuân thủ quy củ nhưng lại chẳng đổi lại được
gì.
Nếu như mặt ngoài ngoan ngoãn đã bị xé rách, vậy không bằng chơi lớn một vố
luôn nhỉ?
Cô tìm về âm thanh của mình: “Được ạ.”
*
Khương Đường kéo Lâm Uyên đi tới hiệu sách cô vẫn thường tới.
Lâm Uyên văn dốt võ nát, có mỗi tiếng Anh là tạm được, nhìn vào mấy kệ sách
chồng chất trước mặt, anh chỉ chỉ cảm thấy đau cả đầu, bình thường anh sẽ
chẳng bao giờ bước chân vào nơi như vậy, có thấy cũng né xa.
Nếu như là lúc trước thì có khả năng anh sẽ vì ở bên cạnh cô mà cảm thấy thú
vị.
Nhưng giờ phút này, nhìn vào chồng sách bài tập rực rỡ đầy màu sắc trước mặt,
anh chỉ cảm thấy trái tim của mình như thể bị đao cùn đâm từng chút một.
Đây là gì chứ.
Muốn qua cách này mà ám chỉ anh sao?
Lâm Uyên đi theo cô phía sau, im lặng trung thực như một người bảo vệ, miễn
cưỡng duy trì mặt ngoài bình tĩnh, ở bên trong lại là núi băng đã đổ nát.
Thật không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh tóm lấy tay của cô, muốn rời khỏi nơi này.
“Anh chờ em một chút.”
Khương Đường nhẹ nhàng gọi anh lại, tay còn vỗ vỗ lên lưng anh: “Em còn
chưa cầm sách mà.”
Cầm cái rắm!
Anh gần như muốn bạo phát.
Lâm Uyên đứng phía sau cô, nhìn cô nhón chân lên, cố gắng lấy được quyển
sách được xếp trên tầng cao nhất, anh tàn nhẫn không để tâm,không tới giúp cô,
thậm chí còn hi vọng cô không lấy được.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cô nắm được một góc sách, lấy xuống.
“Được rồi.” Cô vỗ vỗ sách tham khảo, lộ ra nụ cười lấp lánh, đưa cho anh:
“Mua nốt quyển này là có thể đi được rồi.”
Quyển sách chướng mắt kia được đặt vào tay anh, Lâm Uyên chẳng muốn nhận
chút nào, anh chỉ dùng ánh mắt chậm rãi quét qua, suy nghĩ nên ném nó xuống
như thế nào, đột nhiên lông mày giương lên.
Mấy chữ từ điểm to bự đập vào mắt anh, bốn chữ lớn đề thi mẫu toeic ở phía
trên thình lình xuất hiện.
"..."
Cảm xúc chưa kịp phát tác trong nháy mắt tản mất không còn, cái cảm giác bị
đao cùn cào cấu cũng biến mất không còn tăm hơi.