[Vì thế em nói cái gì, tôi đều tin.]
"Gưa gưa?" Nhậm Nhiên dùng giọng điệu quái dị nhắc lại xưng hô này, trên mặt Kỷ Vọng không nhịn được mà nóng lên.
Kỳ Bạc Ngôn ngược lại vô cùng quang minh chính đại: "Tôi nhỏ tuổi hơn anh ấy, đương nhiên phải gọi 'gưa gưa' rồi."
Kỷ Vọng không có rút tay mình ra khỏi cánh tay Kỳ Bạc Ngôn, cậu xin lỗi rồi dùng ánh mắt khẩn cầu Nhậm Nhiên rời đi, nếu Nhậm Nhiên mà ở lại, vạn nhất cãi nhau với Kỳ Bạc Ngôn, trận này thật sự sẽ rất khó kết thúc.
Nhậm Nhiên nhìn về phía Kỷ Vọng, dùng ánh mắt đầy áp lực ép Kỷ Vọng phải nói chuyện.
Kỷ Vọng không tránh cũng không né, thở dài một tiếng: "Nhậm Nhiên, Bạc Ngôn là bạn trai của tôi." Cậu lặp lại những lời vừa nói, lại tăng thêm sức nặng, tựa như là do cậu yêu cầu với Kỳ Bạc Ngôn vậy, cậu hy vọng Nhậm Nhiên cũng có thể hiểu được nên tôn trọng lẫn nhau.
Nhậm Nhiên hiểu rõ ý tứ của Kỷ Vọng, hắn siết chặt áo khoác trong tay, lại liếc nhìn Kỳ Bạc Ngôn một cái rồi xoay người rời đi. Lúc này Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên đuổi theo, Kỷ Vọng nghĩ đối phương muốn tìm Nhậm Nhiên gây phiền phức, muốn giữ hắn lại bảo hắn đừng kích động.
Nhưng cậu giữ không chặt, rất nhanh Kỳ Bạc Ngôn đã đẩy Nhậm Nhiên ra khỏi cửa, sau đó bản thân cũng theo ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.
Kỷ Vọng nhanh chân chạy đến, mở cửa muốn ra ngoài ngăn cản Kỳ Bạc Ngôn làm ra hành động gì quá khích, khi cậu vừa kéo cửa ra, vừa vặn nghe thấy âm cuối của Kỳ Bạc Ngôn: "…Cho nên cậu tốt nhất thành thật một chút."
"Em đang nói cái gì?!" Kỷ Vọng có chút tức giận: "Nhậm Nhiên, em ấy có phải xúc phạm cậu không, xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ em ấy."
Vẻ mặt Nhậm Nhiên hết xanh rồi lại trắng, không nói một lời quay đầu chạy vào trong thang máy, cũng không để ý đến Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng xách cổ áo Kỳ Bạc Ngôn, kéo vào trong nhà. Tư thế này làm cho Kỳ Bạc Ngôn cảm thấy rất không thoải mái, vùng vẫy hai cái, lại bị vẻ mặt Kỷ Vọng dọa sợ, không dám làm loạn nữa, giống như một con cún to xác, ỉu xìu bị xách vào nhà.
Kỳ Bạc Ngôn bị đẩy lên trên sô pha, cánh tay hắn che trước người mình, lộ ra vẻ mặt bi thương, nhưng Kỷ Vọng nhớ đến bộ dáng giả vờ mỏng manh yếu đuối vô tội của hắn vừa nãy, không mấy tin tưởng: "Tôi đã nói, em cũng nên tôn trọng bạn của tôi một chút, em uy hiếp hắn làm cái gì! Hai người rốt cuộc có khúc mắc gì?!"
Nhậm Nhiên quen Kỳ Bạc Ngôn trước cậu, ban đầu tên của Kỳ Bạc Ngôn cũng là do Nhậm Nhiên giới thiệu với cậu. Nhậm Nhiên có cái nhìn không tốt về Kỳ Bạc Ngôn, liên quan đến quá khứ của hai người, Kỷ Vọng không rõ lắm, nhưng hôm nay cậu muốn nói cho rõ ràng.
Kỳ Bạc Ngôn thấy giả vờ đáng thương cũng vô dụng, liền dang hai tay hai chân chiếm lấy sô pha: "Em chỉ nói với hắn, anh là của em, bảo hắn thành thật một chút."
Thái dương của Kỷ Vọng bị lửa giận xông đến có chút đau nhức: "Kỳ Bạc Ngôn, em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?"
"Em với hắn có phải có hiểu lầm gì không? Tôi hiểu em, cũng biết rõ Nhậm Nhiên, hai người đều không phải là người xấu, sao lại không thể ngồi xuống tâm bình khí hòa mà nói chuyện giải quyết với nhau?" Từ tận đáy lòng của Kỷ Vọng thật lòng mong hai người này có thể hòa giải.
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỷ Vọng có chút tức giận, ngược lại cũng không có nói cái gì mà anh chọn bạn anh hay anh chọn em, hắn từ trước đến nay đều như vậy, thủ đoạn rất nhiều, vừa đấm vừa xoa: "Nói chuyện thế nào, hắn ghét em tới như vậy, chả nhẽ anh còn không rõ sao?"
Lời này khiến Kỷ Vọng đứng hình mất 5 giây, lại ngay lập tức dịu giọng nói: "Cho nên em nói với tôi, tôi giúp hai người giảng hòa."
Kỳ Bạc Ngôn kéo gối đầu qua ôm vào trong ngực, nằm xuống sô pha: "Không cần hòa giải, em chán ghét hắn, Kỷ Vọng, anh không thể bởi vì bản thân mình yêu thích, liền trói buộc hai người ghét nhau đến hoà giải, cho dù thật sự hoà giải, này cũng là giả vờ vì anh."
Lời này nghe có vẻ đường ngang ngõ tắt, lại ngoài ý muốn có chút đạo lý, rốt cuộc ngược lại làm cho Kỷ Vọng bắt đầu tự kiểm điểm chính mình, có phải cậu can thiệp quá nhiều hay không.
Có lẽ giống như Kỳ Bạc Ngôn nói, cho dù hai người giải hòa, cũng là giả vờ để cậu an tâm, chán ghét thì vẫn là chán ghét.
Kỷ Vọng cũng không cưỡng cầu: "Bỏ đi, chỉ cần hai người đừng đánh nhau trước mặt tôi là được, nhất là em."
Kỳ Bạc Ngôn giận hờn đá nhẹ Kỷ Vọng một cái, không vui nói: "Sao chỉ nói mỗi em, rõ ràng là hắn trêu chọc em trước?"
Kỷ Vọng bắt lấy mắt cá chân Kỳ Bạc Ngôn, không có đẩy ra mà nhẹ nhàng bóp bóp, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Suy cho cùng thì hắn cũng là Omega."
Kỳ Bạc Ngôn khịt mũi, rút chân ra khỏi tay Kỷ Vọng, ngồi dậy nói: "Nói tới nói lui, anh vẫn để ý em không phải Omega."
Mặc dù Kỷ Vọng có để ý, có điều lại ghép hai chuyện này vào làm một, thì chính là Kỳ Bạc Ngôn gây sự vô lý.
Kỷ Vọng cau mày: "Ý của tôi là nếu em đánh nhau với hắn, nhất định là em đánh hắn trước. Em dám đánh Nhậm Nhiên, tôi phải đi đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh em, Hiệp hội bảo vệ Omege còn không 'cắn' em, để công tố viên kết án em từ 3 đến 5 năm."
Kỳ Bạc Ngôn nghe xong, thấy Kỷ Vọng vẫn đang bênh mình, trong mắt hiện lên ý cười: "Sợ cái gì, chứng minh thư của em cũng là Omega."
Trước giờ Kỷ Vọng chỉ nghĩ Kỳ Bạc Ngôn là dùng nước hoa tin tức tố Omega để ngụy trang thành Omega, không nghĩ tới ngay cả ID thân phận cũng là Omega.
Có lẽ tâm tình tốt lên đôi chút, Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy tóc mình ghét bỏ nói: "Giống hệt với thân phận, ngay cả tóc cũng buộc phải giữ nguyên, phiền chết đi được."
Bắt được thông tin trong lời nói của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng lập tức hỏi: "Ai ép em, trên thẻ chứng minh thư cũng là Omega, sao lại thế này?"
Kỳ Bạc Ngôn giang hai tay ra: "Ôm em một chút, ôm rồi em sẽ nói cho anh."
Kỷ Vọng đành thuận theo hành động làm nũng của Kỳ Bạc Ngôn, ôm hắn vào trong lòng. Mái tóc bóng mượt xõa xuống cổ áo hắn, vài sợi nghịch ngợm chui qua khe hở cào vào trong tim Kỷ Vọng.
Nơi đó vốn vừa ngứa vừa đau, lại bị mái tóc quét qua khiến người ta run rẩy, Kỷ Vọng cắn răng nhịn xuống, hai gò má ửng đỏ.
Kỳ Bạc Ngôn nâng tay kéo miếng dán ngăn tin tức tố xuống, hương đào tràn vào trong không khí, vị ngọt lan tỏa ra, sẽ không làm Kỷ Vọng khó chịu, dù sao bản thân cũng đã thích nghi với nó, cậu đã có thể bỏ qua sự bài xích giữa hai Alpha với nhau, cảm nhận tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn.
Cầm miếng dán ngăn tin tức tố trên tay, Kỳ Bạc Ngôn tựa đầu vào lồng ngực Kỷ Vọng: "Mẹ em muốn em trở thành một Omega, cho nên em đã trở thành Omega."
Lý do này nghe giống như đang giải thích nguyên nhân, nhưng trên thực tế cái gì cũng chưa nói.
Kỳ Bạc Ngôn cũng nâng tay xé miếng dán ngăn tin tức tố của Kỷ Vọng xuống, kéo cổ Kỷ Vọng xuống, ngửi ngửi ở sau tai, cảm nhận mùi hương của Kỷ Vọng: "Em ghét rượu, nhưng em rất thích tin tức tố của anh."
Kỷ Vọng để hắn tùy ý liếm lên cổ mình: "Mẹ em vì sao lại muốn để em trở thành một Omega? Em mấy tuổi thì phân hóa?"
Nói chung Omega và Alpha sẽ phân hóa ở độ tuổi từ 13 đến 16 tuổi, chậm hơn nữa chính là 18 tuổi, ví dụ như Nhậm Nhiên.
Kỳ Bạc Ngôn thật sự không muốn nói, khẽ cắn Kỷ Vọng một miếng, lại buông ra: "Chúng ta có thể không nói về chuyện này không?"
Kỷ Vọng lại nói: "Bạc Ngôn, tôi là bạn trai em, em không thể cái gì cũng không nói cho tôi biết. Sao em lại giả làm Omega, mẹ em cho rằng Alpha không tốt sao?"
Hầu hết đa số mọi người đều mong muốn con mình là Alpha, dù sao Omega cũng quá mức yếu mềm, lại dễ bị người khác bắt nạt.
Kỷ Vọng đã từng nghĩ tới nếu sau này cậu có con, con cậu là một Omega, cậu hẳn là sẽ hơi khó chịu, sợ đứa nhỏ nhà mình bị tên khốn nào đó khi dễ.
Hiện tại cậu đã không còn băn khoăn chuyện này, cậu đã dần chấp nhận về sau sẽ không thể có một đứa trẻ xinh đẹp như Kỳ Bạc Ngôn nữa.
Kỳ Bạc Ngôn thất thần một lúc, dường như thả mình vào biển ký ức, chậm chạp nói: "Bà ấy chán ghét Alpha, lúc 13 tuổi em phân hóa, bà........"
Kỷ Vọng đợi một lúc, chưa kịp đáp lại, Kỳ Bạc Ngôn bỗng nhiên nâng hàng mi dài lên, trong mắt không có biểu tình gì, không mang theo cảm xúc, cũng không có suy nghĩ, chỉ nhỏ giọng nói với Kỷ Vọng: "Bà ấy muốn gϊếŧ em."
"Kỷ Vọng!" Trương Mộ Tiên đứng bên cạnh kêu một tiếng, kéo Kỷ Vọng ra khỏi ký ức, mới nhớ ra mình đang ở chương trình tạp kỹ, xung quanh đều là máy quay.
Cậu vô thức nhấn hai lần vào chân dung Kỳ Bạc Ngôn, Wechat nhảy ra nhắc nhở, "đã chọc"*
(*Ờm kiểu ai dùng Wechat ấy, lúc mình 'chọc' đối phương, thì phía bên đối phương sẽ hiện lên 'xxx đã ghẹo bạn' )
Kỷ Vọng luống cuống tay chân muốn thu hồi, lại phát hiện chức năng Wechat mới ra này thật sự khiến người ta buồn bực, vì cái gì luôn ra ba cái loại vô bổ như vậy.
Có điều Kỳ Bạc Ngôn cũng không phản hồi về tương tác này, thẳng đến buổi tối, cả người Kỷ Vọng đã mệt rã rời quay trở về nhà mình, Wechat cũng không có bất kỳ phản hồi nào, mà nhắc nhở kia sớm bị những người trong group nói chuyện phiếm trôi đi rồi.
Trước khi đi ngủ, Kỷ Vọng kiểm tra Wechat một lần nữa, cuộc trò chuyện trong nhóm cũng đã lướt một lần, Kỷ Vọng cũng tham gia gửi vài cái nhãn dán vào, Kỳ Bạc Ngôn cũng không có add cậu, cũng không có tương tác ở trong nhóm chat, có thể là do bận quá, không có nhìn đến.
Kỷ Vọng tưởng rằng Kỳ Bạc Ngôn đầu tiên sẽ add Wechat mình, còn muốn từ chối hay không từ chối, kết quả hắn căn bản không cho cậu cơ hội lựa chọn, Kỳ Bạc Ngôn không có add cậu.*
(*Đoạn này sẽ xem lại sau bởi vì trong chương tóm tắt có đoạn Kỳ Bạc Ngôn add Wechat Kỷ Vọng rồi, sin lũi mọi người nhiều nhiều ʕ´• ᴥ•̥'ʔ)
Dường như chỉ có cậu tự mình đa tình, không có thuốc nào cứu được.
Rõ ràng mệt chết đi được, nhưng Kỷ Vọng lại không thể ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại, trằn trọc đến tận khuya mới gian nan chìm vào giấc ngủ.
Ngày nghĩ gì, đêm mơ nó, trong mơ lại tiếp tục nội dung của đoạn ký ức ban ngày một cách kỳ lạ.
Sau khi 'tuyên bố' câu 'bà ấy muốn gϊếŧ em' gây kinh ngạc kia, khiến Kỷ Vọng bị sốc đến không nói nên lời, ngược lại Kỳ Bạc Ngôn lại phì cười ra tiếng, hắn xảo quyệt lại suиɠ sướиɠ thưởng thức dáng vẻ tim đập như trống vỗ của Kỷ Vọng, nói: "Lừa anh đấy."
"Loại chuyện này sao lại có thể lôi ra để lừa người khác chứ!" Nhịp tim Kỷ Vọng lúc này mới chậm rãi khôi phục lại: "Em làm tôi sợ muốn chết."
Kỳ Bạc Ngôn không chút để ý nói: "Hoang đường như vậy, nói ra có ai tin đâu, cũng chỉ có anh tin, anh đừng lúc nào cũng dễ bị lừa như vậy."
Sau khi nói xong, Kỳ Bạc Ngôn lại tự phản bác chính mình: "Không đúng, nếu anh không dễ bị lừa, thì cũng không đến lượt em chiếm tiện nghi của anh."
Kỷ Vọng ‘hung hăng’ xoa nhẹ đầu Kỳ Bạc Ngôn một chút, làm rối tung mái tóc mềm mại của hắn: "Bởi vì tin em, em nói cái gì tôi cũng tin."
Dáng vẻ Kỳ Bạc Ngôn có chút kỳ quái dừng một chút hỏi: "Em lừa anh như vậy rồi, anh còn tin?"
Kỷ Vọng dịu dàng nhìn xuống, đặt một nụ hôn lên trán Kỳ Bạc Ngôn: "Tin."
Kỳ Bạc Ngôn thành thật hỏi: "Tại sao?"
Kỷ Vọng dời môi mình từ trán Kỳ Bạc Ngôn lướt xuống khóe môi hắn, lại hôn một cái: "Bởi vì tôi yêu em."
"Vì thế em nói cái gì, tôi đều tin."
Tình yêu khiến con người ta mù quáng, cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện thần phục.
_____________
[14092021]
******
Chuân: Hôm qua eim xem xong "Nhất bái thiên địa" nên eim bị chamkam nhẹ 🤦🏻♀️
Danh Sách Chương: