[Anh vẫn không muốn để ý em sao?]
Cho dù cậu hiểu xuất phát điểm cũng là Nhậm Nhiên muốn tốt cho mình, nhưng mà bây giờ Kỷ Vọng chỉ cần nhìn thấy Nhậm Nhiên liền nhớ đến mối tình thất bại đến cực điểm đó, cùng với sự ngu xuẩn tột độ của chính mình trong quá khứ.
Giống như tự bảo vệ bản thân sau khi bị thương tổn, tiềm thức muốn lẩn tránh hết tất cả những gì liên quan đến đoạn ký ức này, cho dù là đồ vật hay con người.
Tuy nói điều này đối với Nhậm Nhiên không hề công bằng, nhưng mà bây giờ Kỷ Vọng càng muốn ở một mình, cậu biết mình rất ích kỷ, nhưng cậu hoàn toàn không có cách nào để có cái nhìn khách quan hơn.
Sau vài lần từ chối việc Nhậm Nhiên muốn ở lại đây chăm sóc cậu, Nhậm Nhiên dường như đã hiểu rõ ý muốn của cậu, cũng không có xuất hiện nữa.
So với Nhậm Nhiên thì Kỳ Bạc Ngôn hiển nhiên không có ý thức tự giác được như vậy. Hắn vẫn thường xuyên đến đây, nói chuyện cùng Kỷ Vọng, ngoài gửi hoa và trái cây còn mang canh do tự tay mình nấu cho cậu.
Cũng không có ngoại lệ, lần nào Kỷ Vọng cũng ném hết tất cả vào thùng rác, sắc mặt của Kỳ Bạc Ngôn ngày càng khó coi hơn. Vết thương trên mặt cũng không xử lý, cho tới bây giờ hắn đều rất đau lòng vì Kỷ Vọng không có hỏi lấy một lời.
Suy tính muốn ‘tìm’ sự đồng cảm mà không được, Kỳ Bạc Ngôn cũng không trêu chọc nữa, chỉ có thể yên lặng trông coi trong phòng bệnh, hai người như đang chơi trò ai mở miệng nói chuyện trước thì sẽ thua vậy.
Đáng tiếc Kỷ Vọng không có ý định chơi cùng với Kỳ Bạc Ngôn, lần sau Kỳ Bạc Ngôn lại đến, trong phòng bệnh đã chẳng còn ai.
Kỷ Vọng chuyển viện, thay đổi phòng bệnh, khi đấy vì để yên tĩnh cậu đã nhờ Tống Cách đang học ở thành phố B, nói hắn liên hệ với người thân làm bác sĩ để giúp cậu chuyển viện.
Những loại chuyện này cậu rất ít khi nhờ vả sự giúp đỡ của người khác, vì thế khiến Tống Cách bị doạ sợ gần chết.
Bạn tốt trong điện thoại lo lắng truy hỏi cậu, nghĩ cậu bị bệnh nặng, cuối cùng biết được bệnh tình thực sự của Kỷ Vọng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, qua ngày kế tiếp đã giúp Kỷ Vọng xử lý tốt việc chuyển viện, cũng nhắn một tin trên Wechat: “Cậu không phải kiểu người thích động thủ đánh người, có phải có người khi dễ anh em của tôi không?”
Kỷ Vọng buồn cười hỏi: “Làm sao, cậu bay về giúp tôi trút giận?”
Tống Cách: “Tôi có thể giúp cậu thuê mười tám gã to xác đi chỉnh đốn người khi dễ cậu một chút. Còn bản thân tôi thì bỏ đi, tôi chỉ là một Beta, Alpha như cậu đánh còn không lại, tôi đi có khác nào tự tìm đường chết đâu.”
Nhờ khiếu hài hước của Tống Cách, tâm tình Kỷ Vọng cũng tốt hơn một chút, nhưng chút vui vẻ này chẳng khác gì bùn trong biển cả, rất nhanh đã bị cảm xúc tiêu cực che lấp.
Tống Cách nói, Kỷ Vọng, nếu ở thành phố C không vui thì đến tìm tôi, chúng ta có thể ở cùng nhau một thời gian.
Lời đề nghị này thật sự làm Kỷ Vọng cảm động, hiện tại cậu đang học năm 3 đại học, sang năm thứ 4 là có thể trực tiếp đi thực tập, có lẽ có thể rời khỏi nơi này, đi tìm cho mình một môi trường mới, nơi đó còn có Tống Cách.
Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu, lập tức giống như cắm rễ mà sinh trưởng, Kỷ Vọng thậm chí còn mở điện thoại ra, bắt đầu xem vé máy bay.
Thất bại một lần trong tình yêu không thể đánh bại cậu, nhưng nó lại khiến cậu tạm thời rất muốn trốn tránh khỏi mọi thứ.
Kỷ Vọng ở trong viện này được 3 ngày, đến ngày thứ 4 thì Kỳ Bạc Ngôn đã tìm được cậu, dáng vẻ so với lúc trước càng thêm tiều tuỵ, hắn vọt tới trước giường bệnh, Kỳ Bạc Ngôn muốn ôm lại không dám ôm, đối mặt với vẻ mặt tràn ngập phiền chán của Kỷ Vọng, hắn khàn giọng nói: “Em còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện.”
“Sao anh chuyển viện mà không nói cho em, em tìm anh rất lâu.” Kỳ Bạc Ngôn kéo một cái ghế qua ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời Kỷ Vọng: “Anh vẫn không muốn để ý đến em sao?”
Kỷ Vọng xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu cảm nhận được có độ ấm đang bao phủ trên tay, vẫn là xúc cảm quen thuộc kia, nhưng cảm giác lại không hề giống, Kỷ Vọng hất tay Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi tay mình, giống như muốn tránh né đem tay mình giấu xuống dưới chăn.
Vừa làm hành động này xong, bản thân Kỷ Vọng đã cảm thấy phiền rồi, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện với Kỳ Bạc Ngôn: “Cậu không phải là không hiểu, bây giờ tôi…”
Kỳ Bạc Ngôn giống như ý thức được tiếp theo Kỷ Vọng sẽ nói gì, hắn đột nhiên đứng lên: “Hiện tại em rất xấu, để em về rửa mặt một chút, rồi đến tối lại vào thăm anh.”
Nói xong Kỳ Bạc Ngôn giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng bệnh, cũng đột ngột giống như lúc hắn đến, khiến câu ‘chia tay’ của Kỷ Vọng đã thốt ra bên môi chỉ có thể nuốt lại vào bụng.
Cậu nghĩ rằng chuyện chia tay này vẫn là nên nói chuyện trực tiếp, xác nhận mong muốn của đôi bên, nhìn vào trong mắt nhau, giống như sự trang trọng khi nói lời tỏ tình thì khi chia tay cũng cần phải có trách nhiệm.
Bởi vậy mặc dù cậu không muốn gặp Kỳ Bạc Ngôn, nhưng cũng không thể nói lời chia tay qua tin nhắn.
Nhưng mà không nói gì cũng không có nghĩa sẽ không làm, Kỷ Vọng vốn định khi nào cơ thể hồi phục một chút sẽ nói chuyện này với Kỳ Bạc Ngôn.
Xem ra bây giờ Kỳ Bạc ngôn căn bản không hiểu rõ, người bình thường dưới tình huống như vậy thì nên ngầm thừa nhận việc chia tay, chứ không phải gượng ép dây dưa, nghĩ đôi bên có thể quay trở lại như trước.
Sự tin cậy đã bị bào mòn, mà tín nhiệm Kỷ Vọng dành cho Kỳ Bạc Ngôn cũng đã muốn cạn sạch.
Mặc kệ vì lý do hoang đường là muốn bảo vệ cậu nên mới sỉ nhục cậu, mà bây giờ vẫn còn luôn miệng nói yêu cậu, để tâm tới lời nói của cậu, Kỷ Vọng cũng không còn tin nữa.
Buổi tối Kỳ Bạc Ngôn lại đến, hắn đã chấn chỉnh lại bản thân mình, vết thương trên mặt cũng đã được xử lý, đã bớt sưng rồi. Chẳng qua thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ không có nghỉ ngơi đầy đủ, bộ dạng tiều tuỵ bơ phờ.
Kỳ Bạc Ngôn biết Kỷ Vọng không muốn uống canh hắn làm, nên hắn đã chuẩn bị đồ ăn của bệnh viện mang tới.
Lúc trước phòng hắn sắp xếp cho Kỷ Vọng là phòng vip, đồ ăn sẽ có y tá đặc biệt đưa tới. Hiện tại mặc dù phòng Kỷ Vọng ở là phòng đơn, nhưng đãi ngộ lại không có tốt như trước kia.
Kỳ Bạc Ngôn mở cái bàn nhỏ ra, đặt đồ ăn lên trên bàn, dáng vẻ chăm sóc người khác của hắn không hề thuần thục, thật sự rất vụng về, lúc mở nắp chén canh còn làm cho nước canh đổ lênh láng trên mặt bàn.
Kỷ Vọng cũng không có nói gì, cầm lấy đũa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, thái độ cũng không giống như trước đó tràn ngập vẻ không muốn tiếp nhận, chuyển biến này khiến hai mắt Kỳ Bạc Ngôn sáng lên, khoé miệng lộ ra chút ý cười.
Có lẽ bởi vì sự mềm lòng của cậu, làm cho Kỳ Bạc Ngôn tìm thấy một chút hy vọng, hắn không như trước kia quấn quýt muốn nói chuyện với cậu mà là đợi Kỷ Vọng ăn xong, mới nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh Kỷ Vọng, chăm sóc cậu.
Đến thời điểm này, Kỳ Bạc Ngôn mới học được một chút thế nào là chăm sóc người khác.
Trước đây không ai có thể khiến hắn phải tận tâm chăm sóc như vậy, mà bây giờ Kỷ Vọng cũng không muốn hưởng thụ sự chăm sóc này.
Đến nửa đêm, Kỳ Bạc Ngôn được nuông chiều sinh quen đương nhiên sẽ ngủ không ngon giấc, tỉnh dậy hết lần này đến lần khác, thậm chí sau nửa đêm còn liên tục hắt hơi, Kỷ Vọng mở mắt ra, Kỳ Bạc Ngôn trước mặt nằm co ro trên chiếc giường nhỏ với một tấm chăn rất mỏng.
Cậu chẳng qua lần nữa nhắm mắt lại rồi nói: “Cậu ồn đến tôi, đi ra ngoài.”
Kỳ Bạc Ngôn không trả lời, có điều rất nhanh liền nhẹ nhàng rời giường, ra khỏi phòng bệnh.
Kỷ Vọng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, đứng lên muốn lấy cho mình ly nước ấm, mở cửa phòng ra đã thấy Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, trong tay cầm điện thoại, gió lùa vô cùng lạnh.
Ngày tháng 5, tiết trời chưa hoàn toàn ấm lên, lúc nửa đêm vẫn rất lạnh.
Kỳ Bạc Ngôn ngước lên thấy Kỷ Vọng, nhìn đến ly giữ nhiệt cậu cầm trong tay, liền đứng dậy lấy ly nước từ trong tay cậu, mang theo giọng mũi nói: “Em đi lấy nước cho anh.”
Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn chạm phải mu bàn tay Kỷ Vọng.
Chờ Kỳ Bạc Ngôn lấy nước quay về, Kỷ Vọng đã đem cửa phòng bệnh đóng lại, hơn nữa còn khóa trái cửa.
Kỷ Vọng nằm trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ, động tĩnh rất nhẹ, như là sợ đánh thức người ở phòng bên cạnh. Gõ được vài cái cũng không có gõ nữa.
Cậu nhắm hai mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 2, Kỷ Vọng là bị giọng nói của y tá làm tỉnh dậy, đối phương nói cậu không nên khóa trái cửa phòng, lỡ như nửa đêm có chuyện gì, y tá đi vào còn phải tìm chìa khóa, rất là phiền phức.
Kỷ Vọng một bên xin lỗi một bên hỏi y tá, buổi sáng lúc đến đây có thấy người nào ở bên ngoài không.
Y tá kiểm tra cho cậu từng li từng tý: “Người? Người nào?”
Kỷ Vọng lắc đầu: “Không có, tôi tuỳ tiện hỏi thôi.”
Đến buổi chiều, Kỷ Vọng xuống dưới lầu bệnh viện phơi nắng, tâm tình của cậu vẫn đang rất kém, nhưng cậu muốn khuyên chính mình phải thông suốt, rồi suy nghĩ nên xử lý chuyện với Kỳ Bạc Ngôn thế nào.
Cậu ngồi trên ghế dài, Kỳ Bạc Ngôn lại đến còn cầm theo cây đàn ghi-ta, hắn nói lúc nhớ đến cậu đã sáng tác một bài hát, muốn Kỷ Vọng nghe một chút.
Kỷ Vọng không nói mình muốn nghe cũng không có nói mình không muốn nghe.
Cậu chỉ là cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn thoạt nhìn đã thay đổi, nhưng thực tế một chút cũng không hề thay đổi. Thái độ của hắn chính là muốn đem mọi chuyện nhẹ nhàng cho qua, xem như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cho dù lý do có buồn cười đến đâu, thì cũng phải hợp lý hóa một chút mới có thể lừa gạt được người mình muốn lừa.
Như lời Kỳ Bạc Ngôn nói, gia đình của hắn rất phức tạp, vì lý do này hoặc lý do khác nên mới có thể ở trong hộp đêm hôn một Alpha khác, còn sỉ nhục bạn trai của mình.
Ngay cả khi những tên tra nam bị bắt gian tại giường trong các bộ phim điện ảnh, truyền hình, việc đều tiên bọn họ lựa chọn sẽ là nói dối dỗ dành người yêu của mình.
Những người yêu ngu ngu ngốc ngốc một chút đều sẽ tin.
Kỷ Vọng cũng rất muốn tin, nhưng cậu cũng không có ngu đến như vậy, mà Kỳ Bạc Ngôn cũng không nguyện hao phí tâm tư để lừa gạt cậu.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở bên kia ghế dài, ngón tay gẩy dây đàn, có thể là do bị cảm, thanh âm trong trẻo của thiếu niên bây giờ lại có chút mất tiếng, vì vậy mà pha thêm chút hương vị khác.
Kỷ Vọng rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Kỳ Bạc Ngôn một cái, nhìn sườn mặt tuấn tú cùng với mái tóc dài mềm mại, giai điệu động lòng người cùng với đôi mi quyến rũ.
Cậu cảm thấy được nội tâm rung động đến hết thuốc chữa, cậu chưa bao giờ yêu một người như vậy, khiến cậu khổ sở đến thế, nhưng cậu cũng không thể lựa chọn lập tức hết yêu hắn.
Nếu trong tình yêu có một cái công tắc thì tốt rồi, chỉ cần đóng lại thì có thể thoải mái thu hồi hết thảy mọi tình cảm.
Nếu có loại đồ vật như vậy, Kỷ Vọng nguyện ý lấy hết tất cả những gì mình có ra để đổi.
Sau khi Kỳ Bạc Ngôn ngâm nga giai điệu, nói với Kỷ Vọng: “Anh ơi, sau này anh muốn làm gì?”
Kỷ Vọng không quan tâm đến hắn, Kỳ Bạc Ngôn cũng không để ý: “Em muốn làm một ca sĩ, chỉ hát những bài em muốn hát, sau đó giấu tên anh vào trong giai điệu của mỗi bản nhạc.”
Lời tâm tình này thật sự rất động lòng người nhưng nó không có sự ấm áp, dù cho là ngọt ngào giả dối, nhưng khi ăn vào miệng cũng là ngậm đắng nuốt cay.
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỷ Vọng không có ý định nói chuyện, cũng không để ý, hắn đặt cây đàn ghi-ta xuống, từ trong lồng ngực lấy ra một bông hoa, không biết hái từ chỗ nào đến, giấu trong quần áo một lúc lâu, bây giờ nó đã héo rồi.
“Hình như bên nhau lâu như vậy cũng chưa bao giờ tặng hoa cho anh. Lúc hái xuống thì nhìn đẹp lắm, sao bây giờ lại thành thế này.” Kỳ Bạc Ngôn lẩm bẩm, cầm hoa đặt trên ghế dài ở giữa khoảng cách của cậu và hắn.
“Sắp tới sinh nhật em rồi, anh ơi, anh nghĩ tới muốn tặng em cái gì chưa?”
Ngày 14 tháng 5 là sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn, 1 tháng trước Kỷ Vọng đã bắt đầu chuẩn bị quà, một cặp nhẫn được cậu tỉ mỉ cẩn thận làm, còn vì vậy mà nấu chảy khóa trường mệnh cha mẹ để lại cho cậu.
Hiện tại Kỷ Vọng thấy rất có lỗi với cha mẹ mình, bởi vì cậu dùng di vật của họ, nhưng cũng không còn muốn đem chiếc nhẫn tặng đi.
__________
[19092021]
*******
WordPress: https://zhuenethichkeo.wordpress.com/2021/09/19/chuong-44-giau-ten-anh-vao-trong-giai-dieu-cua-moi-ban-nhac/
Danh Sách Chương: