• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Kỷ Vọng không trả lời, cậu nghĩ việc mình cần làm bây giờ chính là ôm lấy Kỳ Bạc Ngôn: “Không đâu, con người không thể chọn lựa xuất thân của mình, chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ con.”]

Kỷ Vọng nắm lấy bàn tay của Kỳ Bạc Ngôn, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho hắn, mà Kỳ Bạc Ngôn cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hắn kể cho Kỷ Vọng chuyện khi còn nhỏ, năm hắn 13 tuổi, từng nuôi một con cún, hắn cực kỳ yêu thích nó, lông trắng như tuyết, hai tai thì cụp xuống, Kỳ Bạc Ngôn đặt tên cho nó là Nhạc Nhạc.

Ban đầu, mẹ hắn không đồng ý cho hắn nuôi chó, nhưng sau khi hắn cầu xin thì bà cũng chấp nhận cho hắn nuôi. Cún con ở cạnh hắn một năm, sau đó có một ngày hắn về nhà, nhìn thấy Kỳ Thiên đang ngồi ở chỗ bàn ăn nhà hắn.

Người đàn ông này không nên xuất hiện ở đây, mọi thứ đều rất kỳ lạ.

Kỷ Vọng im lặng lắng nghe, không có cắt ngang Kỳ Bạc Ngôn cũng không có thắc mắc, chẳng hạn như ‘tại sao Kỳ Thiên không nên xuất hiện ở nhà Kỳ Bạc Ngôn’, ‘bọn họ không phải anh em sao’.

Kỳ Bạc Ngôn nói, mẹ hắn đứng bên cạnh bàn ăn cũng rất hoảng sợ, bà sợ hãi người đàn ông chỉ kém hơn mình 2 tuổi này.

Nghe đến đây, Kỷ Vọng đột nhiên hiểu ra, hóa ra là cùng cha khác mẹ.

Trong lúc hoảng hốt, cậu chợt nhớ đến ‘đánh dấu’ trên người Nhậm Nhiên, chuyện dấu hiệu kia bây giờ xem ra, người đáng nghi lớn nhất hẳn là Kỳ Thiên – anh trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Bạc Ngôn.

Việc tin tức tố giữa anh em có mức độ giống nhau cao là điều hết sức bình thường.

Theo dòng ký ức ùa về, tay Kỳ Bạc Ngôn dần mất đi độ ấm: “Ngày đó hắn bảo em ăn cơm với hắn, sau khi ăn xong, Kỳ Thiên hỏi em ăn ngon không.”

“Em nói ngon.”

“Hắn nói…” Kỳ Bạc Ngôn giống như vẫn có thể cảm nhận lại được cảm xúc ngay lúc đó, đôi môi khẽ run lên: “Ăn ngon là được, trên bàn có một món hắn tỉ mỉ chuẩn bị cho em.”

“Hắn cho em ăn Nhạc Nhạc.”

Ngay lập tức, toàn thân Kỷ Vọng da gà da vịt đều nổi lên, cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người làm ra loại chuyện độc ác như vậy.

Như là nhớ đến điều gì, Kỳ Bạc Ngôn nói: “Bây giờ Kỳ Chính Tùng là ông nội em đang quản lý tập đoàn Kỳ thị, ông ta cho rằng chỉ có Alpha mới có thể quản lý Kỳ thị, cho nên Kỳ Thiên vô cùng đề phòng chuyện em là Alpha.”

Để Kỳ Bạc Ngôn phân hóa thành ‘Omega’, đây là cách mẹ hắn bảo vệ hắn, mặc dù không đúng đắn, trong quá trình còn tràn ngập điên cuồng, nhưng Kỳ Bạc Ngôn có thể hiểu được.

“Sau khi biết em phân hóa thành Omega, anh của em ‘tặng’ cho em một đại lễ, hắn nhốt em cùng một Alpha đang phát tình.” Khi Kỳ Bạc Ngôn nói đến đây, trên mặt có chút lạnh lùng.

Kỷ Vọng bỗng nhiên siết chặt vòng tay ôm Kỳ Bạc Ngôn: “Em…khi đó em mấy tuổi.”

“16.” Kỳ Bạc Ngôn bình tĩnh nói, đồng thời vỗ vỗ vai Kỷ Vọng: “Yên tâm, em không có sao, Alpha kia mới có chuyện.”

“Có điều từ đó về sau, hắn liền nghi ngờ em không phải là Omega, sau đó hắn đưa rất nhiều người đến bên cạnh em, em vì muốn loại bỏ nghi ngờ của hắn nên ai đến cũng không từ chối.”

“Ngoại trừ người của hắn, những người ở cạnh em, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Khi đó em thật sự chán ghét bản thân, không có cách nào đến trường, mỗi ngày đều phải ở bên ngoài lêu lổng.”

“Chỉ cần là cuộc sống của người bình thường ai cũng đều không giống như em.”

“Nhưng chỉ có như vậy, mẹ em mới có thể an toàn, em cũng mới có thể an toàn.”

Kỷ Vọng nhịn không được lên tiếng: “Bố em đâu? Hắn chỉ đứng nhìn anh trai em đối xử với em như vậy?”

Nhắc tới bố mình, trên mặt Kỳ Bạc Ngôn lộ ra vẻ phức tạp, không phân biệt được là yêu hay hận.

Kỳ Bạc Ngôn: “Ông ấy nói ông ấy rất yêu mẹ của em, nực cười, cái mà ông ấy gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là dỗ dành mẹ em trở thành người thứ ba danh không chính ngôn không thuận.”

“Kỳ Thiên đã là người thừa kế mà ông nội em coi trọng, ngay cả bố em cũng phải nhìn sắc mặt Kỳ Thiên mà làm việc, làm sao dám đến giúp mẹ con em.”

Nói đến đây, Kỳ Bạc Ngôn không nhịn được tự giễu: “Có phải rất cẩu huyết hay không, chuyện lộn xộn trong nhà em còn máu chó hơn cả ba dòng phim cẩu huyết hiện nay.”

Sắc mặt Kỷ Vọng trở nên khó coi: “Bây giờ anh trai em còn dám làm gì em không? Đây là xã hội pháp trị, nếu không được thì chúng ta vạch trần hắn dưới pháp luật, đi báo cảnh sát! Để cho dư luận gây áp lực…”

Trong khi nói, Kỷ Vọng cũng cảm thấy lời này của mình bất lực đến thế nào.

Dưới quyền thế áp bức, bịt miệng một người, bóp cổ một người, thậm chí là trấn áp một nhóm người biểu tình đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

Kỳ Bạc Ngôn nâng tay vỗ vỗ lưng Kỷ vọng, an ủi nói: “Không sao, cho dù hắn muốn làm gì em, cũng không làm được.”

Bốn năm trước Kỳ Thiên gặp tai nạn, Kỳ Hướng Nam đi cùng hắn, cũng chính là bố của bọn họ đã tử vong ngay tại chỗ, đến bây giờ Kỳ Thiên vẫn còn nằm ở một bệnh viện tư nhân cao cấp ở thành phố B, trở thành người thực vật.

Cuối cùng hắn không thể làm được cái gì, cũng không có cách nào đứng lên khỏi giường bệnh tra tấn Kỳ Bạc Ngôn nữa.

Trớ trêu chính là, sau khi Kỳ Hướng Nam và Kỳ Thiên mới gặp tai nạn, Kỳ Chính Tùng không biết từ đâu mang về đứa con riêng của hắn, cũng giống như những đứa con riêng khác, bao gồm cả Kỳ Bạc Ngôn đều là những người được chọn để làm người thừa kế.

Kỳ Bạc Ngôn phiền chán đem mặt dựa trên vai Kỷ Vọng cọ cọ: “Ai thèm muốn gia sản gì đó của Kỳ gia, ngay cả chạm vào em cũng không muốn.”

“Kỷ Vọng, em là con riêng, anh có xem thường em không?” Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy tay Kỷ Vọng, khẽ nói.

Sự tồn tại của hắn là minh chứng cho việc mẹ hắn đã hủy hoại gia đình của người khác, Kỳ Thiên cố chấp căm hận hắn cũng là bởi vì việc này.

Kỷ Vọng không trả lời, cậu nghĩ việc mình cần làm bây giờ chính là ôm lấy Kỳ Bạc Ngôn: “Không đâu, con người không thể chọn lựa xuất thân của mình, chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ con.”

“Nói như vậy lỗi lầm của Kỳ gia chẳng phải khắc sâu vào trong gen rồi sao?” Nói đến đây, Kỳ Bạc Ngôn bỗng nhiên ý thức được mình đang tự mắng bản thân, nhanh chóng nhấn mạnh: “Em không giống, em chỉ thích anh, cho tới bây giờ em cũng không có gây ra lỗi lầm gì.”

“Lần đó ở hộp đêm, em hôn người khác…chính là bởi vì em muốn bảo vệ anh.”

“Em không thể để cho Kỳ Thiên biết anh quan trọng với em đến nhường nào.”

“Kỷ Vọng, nếu anh cũng giống như Nhạc Nhạc…em phải làm gì bây giờ?” Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm vào Kỷ Vọng, đồng tử hơi phiếm hồng: “Em chắc chắn sẽ gϊếŧ chết Kỳ Thiên, sau đó đi đoàn tụ với anh.”

Kỷ Vọng xoa đầu Kỳ Bạc Ngôn, muốn dùng giọng điệu thoải mái nói Kỳ Bạc Ngôn đừng nói mấy lời ngốc nghếch, chỉ là cậu không thể tin nổi, thân thế của Kỳ Bạc Ngôn còn phức tạp hơn cậu nghĩ.

Một người đi gϊếŧ cún con của em trai rồi cho em trai ăn, còn có thể cho một Alpha cưỡиɠ ɦϊếp em trai mình, chuyện này không thể dùng cách thức bình thường để suy xét.

Huống chi khi đó ở trong hộp đêm, Kỷ Vọng mới đấm Kỳ Bạc Ngôn một cái, đã bị Kỳ Thiên đưa đến sở cảnh sát ‘tiếp đón’ thật tốt.

Quyền thế của Kỳ Thiên phải lớn hơn so với tưởng tượng của cậu.

Kỳ Bạc Ngôn khi đó còn nhỏ như vậy đã phải bảo vệ bản thân, bảo vệ mẹ hắn, còn muốn bảo vệ cậu, rốt cuộc hắn đã làm cái gì mới có thể đưa cậu ra khỏi sở cảnh sát? Kỷ Vọng khó mà tưởng tượng nổi.

“Sáu năm trước em nên nói với tôi, cho dù ngay từ đầu tôi không rõ, không hiểu, em chậm rãi nói, giống như hôm nay, sao tôi lại có thể không nghe được.” Kỷ Vọng nói xong, lại tự trách mình: “Đều do tôi năm đó không thể bình tĩnh…tôi hẳn là có thể xử lý tốt hơn.”

Tay Kỳ Bạc Ngôn gạt mở áo Kỷ Vọng ra, nhẹ nhàng cắn một cái lên vai cậu, không hề dùng sức: “Anh tin những gì em vừa nói?”

Kỷ Vọng ngẩn ra, kinh ngạc trước câu nói của Kỳ Bạc Ngôn: “Chẳng lẽ không phải sự thật?”

Kỳ Bạc Ngôn vừa tức vừa buồn cười: “Anh có muốn lên Baidu tra qua Kỳ Chính Tùng, sau đó xem tin tức Kỳ Hướng Nam đã chết hay chưa, còn có Kỳ Thiên bây giờ đang nằm ở bệnh viện nào?!”

Kỷ Vọng khẽ thở ra một hơi: “Vậy sao em còn phải hỏi tôi như vậy?”

Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm Kỷ Vọng: “Bởi vì em muốn biết, anh có tin em hay không.”

“Anh đã nói anh yêu em, cho nên em nói cái gì anh cũng sẽ tin, bây giờ anh còn tin không?” Kỳ Bạc Ngôn thấp giọng dụ dỗ, có điều muốn nghe nhất vẫn là câu ‘anh yêu em.’

Nhưng Kỷ Vọng không nó ra câu ‘anh yêu em’ như mong đợi của hắn, mà hỏi ngược lại: “Sáu năm trước có phải bởi vì giận tôi, cho nên em biến mất không?”

“Em gọi điện cho anh không được, không có địa chỉ của anh, thậm chí không biết tình hình nhà anh như thế nào, em không tìm thấy anh.”

Trong số những bạn bè của bọn họ, Nhậm Nhiên là người duy nhất biết được sự tình của cả hai, tất nhiên không thể nói chuyện của Kỳ Bạc Ngôn cho cậu.

Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại: “Sau khi chia tay em xuất ngoại hai năm, sau khi trở về đã ra mắt, rất bận rộn.”

“Hơn nữa lúc anh chia tay em, dường như không muốn tha thứ cho em chút nào, cho dù em đem chuyện này kể từ đầu đến cuối rồi giải thích cho anh một lần nữa, anh cũng sẽ không tin em, chỉ cảm thấy em đang lừa anh. Cho nên mấy năm nay…vẫn không dám đến tìm anh.”

Lời này khiến Kỷ Vọng chết lặng, cậu không khỏi nhớ đến khi đó mình đã nói rất nhiều điều làm tổn thương người khác, bọn họ trẻ tuổi như vậy, đối mặt với mối quan hệ này, ai cũng không có cách xử lý chuyện của mình một cách hoàn mỹ.

“Thật xin lỗi.” Kỷ Vọng bực bội nói, không tin tưởng chuyện khi đó, còn chia tay vào ngày sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn.

Còn có…hiểu lầm chuyện Kỳ Bạc Ngôn đánh dấu Nhậm Nhiên, còn dễ dàng tin tưởng Nhậm Nhiên nói nguyên nhân Kỳ Bạc Ngôn tiếp cận cậu.

Càng nghĩ càng tự trách, Kỷ Vọng nói: “Tôi không nghĩ tới…Nhậm Nhiên lại có thể ở cùng với loại người như Kỳ Thiên, còn gạt tôi nói bởi vì em hiểu lầm tôi là Alpha của hắn, cho nên cố ý tiếp cận tôi.”

Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy thế, trên mặt không có tức giận, ngược lại là có chút xấu hổ.

Hắn chần chừ nhìn Kỷ Vọng, Kỷ Vọng lập tức chú ý tới: “Chuyện gì thế, chẳng lẽ lời hắn nói là thật?”

Kỳ Bạc Ngôn không lưỡng lự nữa, nói thẳng: “Em chán ghét hắn, có điều Kỳ Thiên làm rất nhiều chuyện cũng chưa nói cho hắn biết.”

“Em ghét phải nói những lời này, nhưng Kỳ Thiên có hứng thú với Nhậm Nhiên cho nên đường nhiên hắn không để cho Nhậm Nhiên biết hắn là một tên biếи ŧɦái.”

“Em hận Kỳ Thiên, cũng ghét Nhậm Nhiên, cho nên…”

Sắc mặt Kỷ Vọng trầm xuống: “Cho nên em thật sự hiểu lầm tôi là Alpha của Nhậm Nhiên, rồi cố ý tiếp cận tôi?”

Cậu bắt được trọng điểm.

Kỳ Bạc Ngôn muốn ngụy biện: “Khi đó anh cả ngày ở cùng một chỗ với Nhậm Nhiên, hơn nữa, Nhậm Nhiên hắn chính là thích anh, em…”

“Nhậm Nhiên không thích tôi.” Kỷ Vọng nghiêm túc phản bác: “Còn có sao em lại ngây thơ như vậy!”

Quả nhiên, mặc kệ thân thế của Kỳ Bạc Ngôn có thê thảm đến đâu, thì bản thân hắn vẫn có những vấn đề không thể nào bỏ qua.

Nhưng mà Kỷ Vọng bây giờ không có cách nào trách cứ chuyện gì nữa.

Làm sao cậu có thể sau khi nghe xong quá khứ của Kỳ Bạc Ngôn, còn có thể nghiêm khắc chỉ trích những việc đó, cậu đau lòng còn không đủ.

Kỷ Vọng thở dài: “Bỏ đi, không cần nhắc lại nữa.”

Kỳ Bạc Ngôn vừa định mở miệng nói gì đó, điện thoại rung lên, là Lý Phong gọi, nhắn hắn phải đi ghi hình.

Kỷ Vọng sửa sửa lại mái tóc rối loạn của Kỳ Bạc Ngôn: “Đi đi.”

Kỳ Bạc Ngôn mè nheo nói: “Em còn chưa ôm anh đủ.”

Mười phút sau.

Lý Phong nhìn thấy Kỷ Vọng đang ngồi trong xe, một tay che nửa khuôn mặt, còn Kỳ Bạc Ngôn đang nằm trong vòng tay của Kỷ Vọng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết nói gì.

Kỷ Vọng xấu hổ nói: “Tôi đưa các cậu đến sân bay.”

Lý Phong: “…Hai người đây là đã tái hợp lại rồi sao?”

Kỷ Vọng còn chưa kịp trả lời, Kỳ Bạc Ngôn đã lên tiếng: “Không có, tôi còn đang theo đuổi.”

Lý Phong kỳ thật cũng không muốn nghe, không chịu nổi Kỳ Bạc Ngôn hận không thể nói cho cả thế giới đều biết.

“Anh ấy tốt như vậy, tôi muốn đuổi tới thiên trường địa cửu.”

*Thiên trường địa cửu: chỉ sự lâu dài với thời gian, tồn tại mãi mãi như trời và đất, thường được dùng để miêu tả một tình yêu sâu đậm, lâu dài, vĩnh cửu với thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK