Chuâng: 1/3 bệnh của Kỳ Bạc Ngôn là tâm thần phân liệt
********
[Nghe nói hôm nay cậu chưa ăn chưa uống, cho nên tôi nói Tiểu Húc đưa bữa tối cho cậu]
Kỷ Vọng nhanh chóng chạy đến trạm tu sửa kiểm tra, bên tai vẫn còn lưu lại dư âm chấn động, âm thanh của lốp xe nghiền áp trên đường đua vừa rồi, so ra càng giống như tiếng tim đập mức quá khẩn trương của cậu.
Ở trạm tu sửa không có xe, xe của Kỳ Bạc Ngôn còn chưa lái về đây.
Đã xảy ra chuyện gì, xe đi một nửa thì dừng lại sao? Xe đã bốc khói rồi còn cố lái làm cái gì! Thi đấu còn có thể quan trọng hơn tính mạng của mình sao?
Nếu xảy ra chuyện gì…
Kỷ Vọng gắt gao nắm chặt tay, vừa muốn đánh Kỳ Bạc Ngôn, nhưng lại càng muốn đánh chính mình.
Sớm biết tính cách Kỳ Bạc Ngôn dễ kích động, giữa hai người bọn họ cậu chính là cái ‘phanh’ kia, tại sao cậu lại không thể ‘giữ’ được.
Ngay lúc Kỷ Vọng muốn dọc theo đường băng từ trạm tu sửa đi tìm, chiếc xe đỏ rốt cuộc cũng xuất hiện ở cuối đường, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đỗ ở ven đường.
Kỳ Bạc Ngôn mở cửa xuống xe, khói đen trên nắp capô càng lúc càng dày đặc, thậm chí còn xuất hiện đóm lửa.
Nhân viên tu sửa vừa lúc đuổi tới, còn có nhân viên công tác, bác sĩ và nhóm nhân viên ghi hình chạy đến vây quanh Kỳ Bạc Ngôn, hắn đứng giữa đám người nhìn về phía Kỷ Vọng.
Kỳ Bạc Ngôn không nói cái gì, cũng không bày ra biểu tình gì, chỉ là khi bác sĩ giữ chặt cánh tay của hắn, rốt cuộc hắn cũng phản ứng lại, xoay người rời đi cùng bác sĩ.
Kỷ Vọng đứng ở ven đường một lúc, mới lặng lẽ đi theo, Kỳ Bạc Ngôn đi lên xe cứu thương cùng bác sĩ, hắn phải đến bệnh viện lân cận để kiểm tra, Lý Phong cũng đi lên xe cứu thương, chuẩn bị đóng cửa lại, lại liếc qua Kỷ Vọng đứng đó không xa.
Hắn nói y tá khoan đóng cửa, quay đầu lại nói cái gì đó. Kỷ Vọng biết, Lý Phong đang hỏi Kỳ Bạc Ngôn, chẳng bao lâu, Kỳ Bạc Ngôn đã đưa ra đáp án.
Bởi vì giây tiếp theo, cửa xe cứu thương đóng lại, xe rời đi bỏ lại mình Kỷ Vọng ở tại chỗ.
Nhóm khách mời khác lúc này mới chạy tới, đều đang hỏi Kỷ Vọng đến trước, Kỳ Bạc Ngôn làm sao rồi.
Đầu óc Kỷ Vọng giờ đã loạn thành một mớ, căn bản không biết mình đã trả lời thế nào.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, đạo diễn Giang cho kết thúc sớm buổi ghi hình hôm này, đẩy trận đấu cá nhân của Kỷ Vọng và Trương Mộ Tiên sang ngày mai.
Phải xem tình trạng cơ thể của Kỳ Bạc Ngôn thế nào, nếu Kỳ Bạc Ngôn không có cách nào tiếp tục ghi hình, vậy thì tổ tiết mục phải chỉnh lại toàn bộ kế hoạch.
Kỷ Vọng trở lại xe bảo mẫu, Tiểu Húc đưa khăn ướt cho cậu lau mặt, lúc này cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Tiểu Húc cầm lấy điện thoại gọi điện, đợi một lúc mới lấy xuống nói: “Không ai tiếp.”
Kỷ Vọng lấy điện thoại của mình ra, nhưng chợt ngừng lại.
Tiểu Húc thấy thế mới nói: “Quay về khách sạn hay là…”
Không đợi Tiểu Húc hỏi hết câu, Kỷ Vọng đã lên tiếng: “Đi bệnh viện.”
Đến chỗ bệnh viện, Kỳ Bạc Ngôn đang ở bên trong kiểm tra, Lý Phong đứng ở bên ngoài báo cáo tình huống cho công ty.
Tiểu Húc vốn đang muốn hỏi Lý Phong tại sao không nghe điện thoại của mình, thấy đối phương đang bận như vậy, đành phải kéo Kỷ Vọng đang mất hồn mất vía đi đến chỗ ngồi chờ trên hành lang.
Đây là bệnh viện mà chương trình đã hợp tác từ trước, nên có kết quả rất nhanh, chỉ có những vết bầm tím nhỏ.
Cấu tạo xe đua cùng với mang mũ bảo hiểm m, thắt dây an toàn có tác dụng phòng hộ rất tốt, bảo vệ người lái xe tránh khỏi những va chạm dẫn đến bị tổn thương quá nặng.
Lý Phong lại hỏi bác sĩ có cần ở lại bệnh viện để quan sát thêm không, bác sĩ nói theo kết quả kiểm tra thì không cần thiết, đề nghị về nghỉ ngơi, nếu thật sự không thoải mái đến lúc đó lại đến bệnh viện.
Lý Phong còn muốn nói nữa, Kỳ Bạc Ngôn đã đứng lên: “Tôi không sao, đi về thôi.”
Hắn đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, thấy Kỷ Vọng đang ngồi bên ngoài, hơi giật mình theo bản năng nhìn Lý Phong.
Lý Phong nhún vai lắc đầu, tỏ vẻ không phải mình gọi người đến, là Kỷ Vọng tự mình chủ động tới đó.
Kỷ Vọng nghe thấy tiếng động, đứng lên còn chưa kịp nói gì, người trong chương trình đã chạy đến, nhà sản xuất ân cần hỏi han Kỳ Bạc Ngôn, vô cùng lo lắng.
Có trời mới biết nhóm e-kip sợ muốn rớt tim ra ngoài, sợ Kỳ Bạc Ngôn thật sự bị thương, đến lúc đó các tin tức bị truyền ra, các fans của Kỳ Bạc Ngôn e rằng sẽ ‘xé’ chương trình, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến doanh thu và danh tiếng của chương trình.
Càng sợ công ty Kỳ Bạc Ngôn lấy danh nghĩa vi phạm hợp đồng, thẳng tay ngừng hợp tác.
Mồ hôi của nhà sản xuất đều tuôn ra, khi đạo diễn Giang cử hắn đi, còn liên tục dặn dò hắn phải dỗ dành Kỳ Bạc Ngôn thật tốt.
Cũng may Kỳ Bạc Ngôn không có xảy ra chuyện gì lớn, cũng không có ý định muốn ngừng hợp tác.
Chờ Kỳ Bạc Ngôn đối phó xong với nhà sản xuất, lần nữa đi ra ngoài hành lang, Kỷ Vọng đã rời đi rồi.
Lý Phong lại gần ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Kỷ lão sư thấy cậu bận, hỏi bác sĩ về tình hình kiểm tra như thế nào rồi mới rời đi.”
Kỳ Bạc Ngôn ừm một tiếng, rũ mắt, thần sắc trên mặt khiến Lý Phong không rõ tâm tình hiện giờ của hắn ra sao.
Lý Phong nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng càng ngày càng bất an, nhất là một màn chạy xe điên cuồng trên đường đua vừa nãy, hắn thật sự nên nói với chị Trương, nói cô ra mặt mang Kỳ Bạc Ngôn về làm kiểm tra lần nữa.
Có lẽ lúc đáp ứng Kỳ Bạc Ngôn chọn Kỷ Vọng đến quay MV căn bản không thích hợp, ngày qua ngày, Kỳ Bạc Ngôn không có tiến triển tốt, ngược lại bệnh càng nghiêm trọng hơn.
Giống như nghe được tiếng lòng của Lý Phong, Kỳ Bạc Ngôn đưa tay lấy điện thoại mình trong túi áo Lý Phong ra, nhấn nhấn màn hình điện thoại Lý Phong, cảnh cáo nói: “Nếu anh dám mách lẻo với chị Trương, vậy thì đi làm trợ lý cho chị Trương đi.”
Lý Phong thở dài: “Được rồi.”
Kỷ Vọng nằm trên giường lớn khách sạn, trong tay là kịch bản chị Hồng vừa gửi cho cậu, thời gian quay là tháng 12, khi đó chương trình tạp kỹ này cũng đã kết thúc rồi, cậu có thể nhận bộ phim này.
Tuyến nhân vật rất tốt, mặc dù vẫn là nam hai, nhưng đẳng cấp của đoàn đội chế tác đều không thể so sánh với những kịch bản nhỏ mà Kỷ Vọng trước đây được nhận.
Diễn viên chính là một tiểu sinh tuyến 1 đang hot, chị Hồng có ý để cậu đến casting thử một lần nhưng đạo diễn đã cố ý nói muốn chọn cậu. Nói rằng ông ấy đã sớm thích cách lột tả nhân vật của cậu trong bộ phim của đạo diễn Trần, nhân vật người tiều phu.
Đúng thế, khi Kỷ Vọng mới ra mắt, đạo diễn Trần có đến trường học casting, Kỷ Vọng cũng có đi diễn thử.
Thê tử của vị tiều phu kia đã chết, nên hắn mất hết ý mà ở trên núi đợi rất nhiều năm.
Theo lý mà nói đứa nhỏ trẻ tuổi như Kỷ Vọng không nên đến diễn, nào biết lúc đó cậu mới chia tay, thế nên tâm tình của cậu lúc đó rất giống với vị tiều phu kia, đạo diễn casting liền chọn cậu.
Sau đó Kỷ Vọng được công ty bây giờ tìm tới ký hợp đồng.
Đáng tiếc là, màn ra mắt Kỷ Vọng thật sự đỉnh, bộ phim của đạo diễn Trần đã giúp cậu giành được danh hiệu một trong những người mới xuất sắc nhất, đến bây giờ gia tài của cậu cũng chỉ có một giải Người mới xuất sắc nhất mà thôi.
Sau đó tài nguyên của công ty rất bình thường, cứ thế đối với Kỷ Vọng không nóng cũng chả lạnh trong nhiều năm như vậy.
Lúc ở trên sân khấu cầm được cái cúp kia, nghĩ đến mình thật sự có thể đặt chân lên con đường làm minh tinh, có được một tương lai tươi sáng.
Về sau mới hiểu được, lúc đó chẳng qua chỉ là khoảnh khắc tươi sáng nhất trong cuộc đời của cậu.
Kỷ Vọng nhìn kịch bản trên điện thoại, tâm phiền ý loạn, trạng thái lại không tốt, bất luận thế nào cũng không có biện pháp đắm chìm vào việc đọc.
Một khi đã như vậy thì không cần miễn cưỡng, Kỷ Vọng bỏ điện thoại xuống, gọi Tiểu Húc vào phòng của cậu: “Không phải cậu mỗi ngày đều liên lạc với Lý Phong sao?”
Tiểu Húc vừa nghe xong, không đợi Kỷ Vọng dẫn dắt vào câu hỏi, Tiểu Húc đã tự giác khai báo hết những chuyện mà Kỷ Vọng muốn biết.
Kể cả chuyện Kỳ Bạc Ngôn sau khi từ bệnh viện trở về trực tiếp quay về phòng ngủ, bây giờ vẫn còn đang ngủ, không có thức dậy.
Kỷ Vọng nghe xong, nói với Tiểu Húc: “Tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.”
Tiểu Húc kinh ngạc nói: “Ôi vãi mẹ ơi, anh Vọng, anh đối với em còn muốn nhờ vả cái gì, chỉ cần không trái pháp luật, chuyện gì em cũng có thể giúp anh làm.”
Một giờ sau, Lý Phong quét thẻ vào nhà.
Kỳ Bạc Ngôn nằm ở trên giường, điều hòa mở cực thấp, ôm một cái gối nằm nghịch điện thoại.
Tất cả ánh sáng chỉ là ánh sáng trong chiếc điện thoại của hắn, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch.
Lý Phong mở đèn lên, hai mắt Kỳ Bạc Ngôn buộc phải nhíu lại để thích nghi với ánh sáng, nhìn thấy tay Lý Phong cầm theo hộp giữ nhiệt, xoay người nói: “Không muốn ăn.”
“Tiểu Húc đưa đến đó.” Lý Phong nói.
Kỳ Bạc Ngôn từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lý Phong xác nhận: “Tiểu Húc? Trợ lý Beta của Kỷ Vọng?”
Mặc dù không biết tại sao Kỳ Bạc Ngôn còn nhấn mạnh từ Beta, nhưng Lý Phong vẫn gật đầu nói: “Ừm, cậu vẫn không muốn ăn sao?”
Lời này Lý Phong nói ra mang theo chút trêu đùa, nghĩ thầm Kỳ Bạc Ngôn chỉ cần nghe được cái gì liên quan đến Kỷ Vọng, tinh thần sẽ thoắt cái trở nên phấn chấn.
Nếu không bởi vì cái này, tình trạng trước mắt của Kỳ Bạc Ngôn sẽ không thích hợp để gặp Kỷ Vọng.
Kỳ Bạc Ngôn không có bày ra dáng vẻ hưng phấn, mà là chậm rãi nằm xuống giường, nghịch điện thoại: “Anh ấy đưa tới thì tôi nhất định phải ăn sao?”
Lý Phong: “Vậy tôi đem đi đổ?”
Kỳ Bạc Ngôn vứt điện thoại sang một bên: “Anh dám.”
Lý Phong cầm hộp giữ nhiệt lại: “Thế thì cần gì phải khẩu thị tâm phi, người ta là cố ý mang đến cho cậu đấy.”
Kỳ Bạc Ngôn như có thâm thù đại hận nhìn chằm chằm vào hộp cơm: “Đánh một cái liền cho một viên kẹo ngọt.”
Lý Phong: “Ai? Kỷ Vọng sao?”
Kỳ Bạc Ngôn nhận hộp giữ nhiệt, mở ra xem, vốn tưởng rằng là đồ ăn bên ngoài gọi về, nhưng hương vị này Kỳ Bạc Ngôn vừa ngửi đã biết, là Kỷ Vọng tự tay làm.
Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn của Kỷ Vọng, giọng điệu khách khí: “Xin lỗi, không nên trước trận đấu nói những lời đó với cậu, làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu, vô cùng xin lỗi.”
“Nghe nói hôm nay cậu chưa ăn chưa uống, cho nên tôi nói Tiểu Húc đưa bữa tối cho cậu.”
Lúc này khóe môi Kỳ Bạc Ngôn mới khẽ nhếch lên, hắn ăn mấy miếng, cong mắt hài lòng mà nhìn lời xin lỗi trên màn hình điện thoại, tựa như đang ăn mỹ vị nhân gian, kèm theo cả tin nhắn, ăn sạch hộp cơm.
Lý Phong đứng bên cạnh, nhiều ít khẽ thở ra một hơi, lại thấy Kỷ Vọng là chìa khóa kiểm soát đồng thời cũng là dây thừng ‘trói buộc’ của Kỳ Bạc Ngôn, tâm tình của Kỳ Bạc Ngôn sẽ bởi vì Kỷ Vọng mà thay đổi đến bất ngờ.
Sau đó hắn mới trả lời Kỷ Vọng: “Thu lại yêu cầu trước trận đấu đi.”
Kỷ Vọng gửi tin nhắn cho hắn xong rồi lại lặng mất tiêu luôn.
Kỳ Bạc Ngôn thuận tay đặt hộp cơm sang một bên, lại gửi một tin nhắn qua: “Không thu lại cũng chẳng sao.”
“Bởi vì anh không thắng được em.”
Anh luôn mềm lòng như vậy, cho nên anh nhất định không thắng được em.
Ngày thứ hai, trận đấu giữa Kỷ Vọng và Trương Mộ Tiên bắt đầu ghi hình lại, Kỷ Vọng – không thắng được trong miệng của Kỳ Bạc Ngôn lại phá kỷ lục của mọi người, bỏ xa vị trí đầu tiên.
Hạ Trương Dương xác định mình không có cách nào tham gia trận chung kết, không thèm để ý đến máy quay ở phía trước, sắc mặt cực kì khó coi.
Lúc Kỷ Vọng ôm mũ bảo hiểm đi đến, Đoạn Âm Vũ như là một fans hâm mộ nhỏ, nói với Kỷ Vọng: “Anh, sao anh lại lợi hại như vậy, em chết mê chết mệt với anh rồi.”
Đoạn Âm Vũ: “Anh là thiên tài à, người bình thường không thể đạt đến được trình độ này đâu.”
Kỷ Vọng nói: “Không phải thiên tài, chẳng qua trước đây phải diễn qua loại vai diễn này, kỳ thật có lén luyện qua vài tháng.”
Kỷ Vọng chưa bao giờ nói trải nghiệm này cho ai, đến bây giờ, cậu mới nói ra.
So với cậu, Kỳ Bạc Ngôn mới là người người chân chính chưa luyện qua bao giờ.
Cho nên người thua sẽ không phải là cậu, mà là Kỳ Bạc Ngôn.
Ngay khi vụ cá cược này vừa bắt đầu, Kỷ Vọng đã không có ý định quyết đấu công bằng.
25092021
Inkitt: _zhuene_
Danh Sách Chương: