• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn trái cây xong thì Y Nhi đem dĩa vào trong bếp rửa cho sạch sẽ.Cô quan sát thấy thì anh ấy ăn cơm rất là chậm, hình như là người đàn ông này bị thương gì rồi.

Rửa xong thì cô úp dĩa lên kệ sau đó thì đi lại kéo ghế ngồi xuống ở bên cạnh của Bắc Sở.

" Chú,hay để cháu giúp chú "

" Không cần đâu, tôi không yếu ớt đến như vậy "

" Ngày hôm nay thật sự cảm ơn chú,cảm ơn vì đã cho cháu ở đây và chuẩn bị cơm cho ba mẹ "

" Ừm "

" Chú ăn đi,coi như là lời cảm ơn của ngày hôm nay "

Y Nhi cầm muỗng lên rồi đút thức ăn cho Bắc Sở,anh chần chừ một hồi lâu thì cũng há miệng ra mà ăn hết số thức ăn đó.

" Y Nhi cháu nên sống thật với chính mình đi, chẳng phải cháu là người mong tôi chết sớm hay sao …Lần này tôi bình an trở về chắc cháu thất vọng lắm nhỉ …"

" Cháu …" _ Tự nhiên bị anh nói như vậy khiến cho cô phải cứng họng ngay tức thì.

Đúng là lần trước cô có nói như vậy nhưng mà là do bản thân cô quá tức giận mà thôi, nhưng cô cũng không ngờ là anh vẫn còn để ở trong lòng. Nhưng mà cho có hận đi chăng nữa thì cũng là điều bình thường mà thôi,suốt ngần ấy năm cô đã chịu đựng thì không lẽ không được nói được bộc lộ ra bên ngoài hay sao.

“Sao nào,tôi nói đúng cho nên cháu không nói được chứ gì.Y Nhi cháu mong tôi chết sớm để mình hưởng cái gia tài này và cùng Hạo Nam ở bên nhau có đúng không. Ngày nào mà tôi đi công tác thì cháu điều chạy đi tìm hắn ta,công nhận cháu có sức hút với đàn ông thật đấy …”

" Chú một vừa hai phải mà thôi, nhưng mà chú có phụ nữ ở bên cạnh thì cháu cũng cần đàn ông để nương tựa chứ. Nhưng mà cháu hơn chú một chỗ đó chính là khổng có đi ăn tạp, cháu thích món nào thì chỉ ăn một món mà thôi "

" Hôm nay Y Nhi to gan thật đấy,chưa gì hết mà đã muốn cùng hắn ta ở bên nhau rồi.Đã vậy còn nói tôi ăn tạp nữa "

Bắc Sở vừa nói vừa nhìn cô chầm chầm giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy,hai mí mắt của Y Nhi cũng bắt đầu đỏ lên rồi.

" Chú nghĩ sao thì nó là như vậy đấy "

" Cao Y Nhi " _ Anh gằn giọng lên rồi quăng cái muỗng xuống đất tạo ra một âm thanh lớn khiến cho cô cũng phải hết hồn,hai tay thì nắm chặt lấy nhau.

" Không ngờ cháu là người thích câu dẫn đàn ông khác,vậy thằng đó nó có biết cháu lên giường cùng với chú của mình không …Đã vậy còn thoải mái đến nhường nào nữa,nó có biết mặt này của cháu chưa. …"

" Chú …chú im miệng lại " _ Y Nhi tức quá cho nên liền phản bác lại,cô không ngờ là anh có thể nói ra những lời như thế này …

" Từ trước giờ chưa có ai ra lệnh cho Cao Bắc Sở này cả và cháu là người đầu tiên đấy.."

Lúc này thì anh liền đứng dậy đi về phía của Y Nhi,anh cúi người xuống rồi hôn lên môi của cô một nụ hôn nhưng cuối cùng thì bị Y Nhi né tránh và phớt lờ đi. Điều này càng khiến cho anh tức giận hơn,Bắc Sở bóp cằm của cô thật mạnh rồi cưỡng hôn cô một lần nữa.

Hai phút trôi qua thì cô mới được thả ra,Y Nhi ho sặc sụa rồi rơi nước mắt..Bắc Sở lúc này cũng đã đi lên lầu từ đời nào rồi,giọt nước mắt của cô cũng rơi xuống …Tại sao chứ,tại sao cô và anh không thể bình yên sống qua ngày chứ,cô cứ nghĩ là anh đã thay đổi rồi …

Nhưng không, chỉ có mình cô ảo tưởng mà thôi chứ người đàn ông đó làm gì biết thay đổi chứ. Càng ngày cô càng thấy sự gia trưởng của anh ấy càng cao, không có sự thuyên giảm nào cả.

Đã vậy còn nói cô ham của muốn chiếm đoạt tài sản của Cao gia nữa chứ, tiền bạc của anh ấy cô không có dùng đến mà,tập đoàn Cao thị thì cô cũng chỉ nhìn thấy ở trên tivi điện thoại mà thôi,chứ cô cũng chưa từng đặt chân đến đó …

Còn nữa,Hạo Nam là bạn thân của cô mà anh ấy cũng lôi vào chỗ bằng được,lúc nào cũng nói cô đi câu dẫn đàn ông,mở miệng ra toàn nói những lời xỉ nhục khiến cho cô chết tâm thì anh mới vui.

Y Nhi khóc cạn nước mắt rồi cũng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn,cô gom chén đũa bỏ vào trong bồn lavabo rồi xoắn tay áo lên rửa chén luôn.Dù sao thì trong mắt anh ấy cô cũng chỉ là một người giúp việc không hơn không kém mà thôi.

Hai mươi phút thì cũng rửa xong,sau đó thì cô giặt khăn lao bàn để không bị ám mùi thức ăn … Chỉ có làm việc mới thấy tâm trạng đỡ buồn hơn mà thôi,vậy chắc sau khi nhập học cô cũng sẽ tìm cho mình một công việc phù hợp để bản thân khỏi phải suy nghĩ nhiều.Chứ mà mỗi ngày phải sống trong tình trạng nghĩ nhiều lo âu như thế thì cô sẽ chết mất.

Khi mà cô đi lên cầu thang thì bị Khưu Thục kéo lại nói chuyện.

" Y Nhi,cậu chủ gọi em lên phòng cậu ấy kìa bảo là có chuyện muốn nói "

" Nhưng mà,em …"

" Chị không biết đâu,có gì thì em và cậu ấy tự giải quyết đi..Chị xuống nhà đóng cửa đây "

Lúc nãy vừa mới cãi nhau xong một trận cho nên cô không dám lên đó đâu,ai mà biết được người đàn ông đó nổi điên và hoá thú khi nào chứ. Càng nghĩ thì càng sợ,những lúc cô bế tắt thì cô lại càng đi theo chiều hướng tiêu cực hơn mà thôi.

Bước chân của cô rất chậm,cô vừa đi vừa lẩm bẩm với chính mình giống như là đang học bài vậy.Đèn ở dưới nhà cũng đã tắt rồi, hình như mọi người cũng đã về phòng nghỉ ngơi cả rồi. Giờ này là giờ ngủ,là giờ nghỉ ngơi ấy vậy mà lại gọi cô đến chắc là cũng không có chuyện tốt lành gì đâu, nhưng mà không đi thì cũng không được.

Hình như kiếp trước cô mắc nợ anh ấy thì phải, chỉ cần người đàn ông đó nói cái gì thì cô cũng nghe theo,nó giống như là có bùa chú thôi miên vậy … Nhưng có lẽ do bản thân cô quá nhu nhược cho nên mới như thế,có những lần cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng mà khi về đêm thì cô cũng trốn trong phòng ngồi bó gối ở trên giường và khóc một mình,ban ngày cô mạnh mẽ,cô tươi cười cũng chỉ đánh lạc hướng mọi người,cô không muốn ai lo lắng cho mình cả.Và khi về đêm thì cô chính là Y Nhi,là một cô gái yếu đuối với trái tim mỏng manh và dễ tan vỡ ở cái độ tuổi mười tám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK