Beta: Quanh
Lâm Giang Nam tiễn Khương Trừng ra cửa, vừa đi vào liền thấy Hạ An Nịnh ngồi bắt chéo chân trên sô pha, rõ ràng là bộ dạng của lão Phật gia.
Lâm Giang Nam dừng chân một lát, sau đó gương mặt lập tức thay đổi thành bộ mặt lấy lòng.
"Cộp." Lâm Giang Nam chạy từng bước nhỏ đến chỗ Hạ An Nịnh, cô quỳ xuống bên cạnh, sau đó vươn tay đấm chân cho Hạ An Nịnh, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, hỏi: "A Nịnh Nịnh ~ cậu về sao không nói trước cho mình một tiếng, mình sẽ ra đón cậu mà ~"
Hạ An Nịnh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Giang Nam, cười cười: "Ồ ~ nói trước thì mình có thể thấy được một màn đặc sắc vậy sao?"
Lâm Giang Nam nhỏ giọng nói thầm: "Đặc sắc chỗ nào?"
Lâm Giang Nam vừa nói, Hạ An Nịnh lập tức liếc cô một cái: "Đây không tính là đặc sắc, vậy lăn giường mới tính là đặc sắc hả?"
Lâm Giang Nam không kịp phản ứng, qua một lúc lâu cô mới ra vẻ mềm yếu, đưa một ngón tay chọc chọc Hạ An Nịnh: "A Nịnh Nịnh ~ không ngờ cậu lại là người như thế, huhu~~~"
Hạ An Nịnh cho cô một ánh mắt xem thường. Thế mà cũng tính là đen tối sao, như vậy đối với Hạ An Nịnh cô đã là rất trong sáng rồi được không? Cô không nói XX XXX XXOO gì đó đã là tốt lắm rồi được không?
"Cậu ngồi lên đàng hoàng cho mình, nhanh chóng khai ra đi." Hạ An Nịnh kéo Lâm Giang Nam ở dưới đất lên sô pha: "Nói đi, đã ở bên nhau bao lâu rồi?"
Lâm Giang Nam mở to mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn mặt đất, sau đó yên lặng giơ hai ngón tay.
"Hai tháng? Được lắm Lâm Giang Nam, vậy mà cậu lại..."
"Hai ngày..."
Hạ An Nịnh đột nhiên im bặt.
"Hai... Hai ngày?!"
"Ừm... Từ tối qua đến tối nay, cụ thể mà nói thì là một ngày." Lâm Giang Nam nghiêm túc nói.
Khóe miệng Hạ An Nịnh không khỏi run rẩy: "Hai ngày mà hai người các cậu đã đá lưỡi, tốc độ này được đấy."
Mặt già của Lâm Giang Nam đỏ lên: "A Nịnh Nịnh ~ cậu có thể nói là hôn môi hoặc kiss không, vì sao nhất định phải là đá lưỡi?"
Vì thế Lâm Giang Nam lại vinh hạnh được Hạ An Nịnh cho thêm một ánh mắt xem thường: "Vì sao không thể nói là đá lưỡi, vốn dĩ đó là đá lưỡi mà."
"Được được, cậu vui vẻ là được." Lâm Giang Nam bĩu môi.
"Mình đói bụng." Hạ An Nịnh nhìn Lâm Giang Nam.
"Vâng, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị." Lâm Giang Nam cười như nô tỳ hầu hạ Hạ An Nịnh, đứng dậy khom lưng chắp tay thi lễ.
Hạ An Nịnh mỉm cười như lão Phật gia, vươn tay ngọc ra xua xua: "Đi đi ~"
Lâm Giang Nam bưng pizza cô làm buổi sáng trong lò vi sóng ra. Hạ An Nịnh nhìn pizza Lâm Giang Nam đang mang. "Cho mình ăn pizza này? Là đồ thừa khi sáng của cậu?" Cô ấy mở to hai mắt nhìn.
Lâm Giang Nam chột dạ vuốt vuốt tóc, đều do hôm nay cô làm đồ ăn quá ngon, cho nên cô và Khương Trừng - hai người đã xử lý hết. Cũng đến hôm nay cô mới biết được, thì ra Khương Trừng cũng là một người ham ăn không hơn không kém.
"Sao cậu biết đây là đồ thừa khi sáng của mình?"
Hạ An Nịnh đã không còn sức lực cho cô ánh mắt xem thường: "Cậu cho là mình ngốc à, không phải sáng nay cậu vừa up Weibo sao?"
Lâm Giang Nam vỗ gáy một cái. Ai da, đúng rồi ~
"Thật ra pizza này rất ngon đấy, siêu siêu ngon ~" Lâm Giang Nam đẩy pizza đến chỗ Hạ An Nịnh.
Hạ An Nịnh nhìn nó, yên lặng không nói lời nào.
Lâm Giang Nam lấy lòng dùng dao cắt một miếng pizza, sau đó dùng nĩa đưa đến bên miệng Hạ An Nịnh: "Không tin thì cậu cứ thử xem, thật sự rất ngon."
Hạ An Nịnh không hề dao động.
"Cậu ăn một miếng đi, ngon thật mà, không lừa cậu đâu."
Hạ An Nịnh đương nhiên sẽ không hoài nghi tay nghề của Lâm Giang Nam. Cô biết tay nghề Lâm Giang Nam rất tốt, Lâm Giang Nam là chủ một Weibo mỹ thực rất được chú ý, mỗi ngày đều lên Weibo quay lại cách làm đồ ăn.
Lâm Giang Nam chỉ cần vừa thấy công thức làm món ăn mà mình muốn làm, hoặc là công thức nấu ăn mình nghĩ ra thì sẽ lập tức đi mua nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa mỗi lần cô làm đều có hương vị rất tốt, điểm này ở Lâm Giang Nam khiến cô ấy không thể không bội phục.
Cô ấy hơi hơi mở miệng, sau đó ăn miếng pizza trên đĩa. Ừm... Hương vị đúng là không tồi, mềm xốp, hơn nữa, mùi của phô mai rất thơm.
"Thế nào? Mình đã nói là rất ngon mà." Lâm Giang Nam kiêu ngạo nói.
Hạ An Nịnh lấy cái đĩa trong tay cô, bắt đầu tự mình xử lý.
Lâm Giang Nam vào phòng bếp làm cho cô ấy một ly nước ép bưởi mật ong. Pizza với nước ép bưởi mật ong, cộng hưởng lại tạo nên hương vị rất tuyệt vời.
...
Mùa đông ở Ninh Hạ đang dần trôi đi, tháng mười hai cũng gần kết thúc, đã gần đến tháng một.
Bởi vì sắp đến tháng 1, vào lễ Nguyên Đán phòng làm việc sẽ nghỉ, cho nên bây giờ mọi người đều rất bận rộn, ngày nào cũng phải tăng ca, thêm giờ, đẩy nhanh tốc độ hoàn thành.
Lâm Giang Nam cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, Khương Trừng vừa gửi WeChat cho cô. Hai ngày trước anh đi công tác nên giờ vẫn còn đang ở Bắc Kinh.
Lúc cô đang chuẩn bị nhắn trả lời, đột nhiên Kim Giai Giai chạy qua đá nhẹ ghế cô một cái.
"Chị Mạn đến, sau lưng của chị." Kim Giai Giai nhỏ giọng nhắc nhở.
Vì thế Lâm Giang Nam nhanh tay cất điện thoại vào túi, bắt đầu ra vẻ nghiêm túc làm việc, cô vừa ra vẻ chưa đến mười giây thì đã thấy Hình Mạn xuất hiện ở cửa. Cô ấy đang đi vào, đôi giày cao gót trên chân phát ra tiếng vang "cộp cộp".
Hình Mạn đi đến giữa phòng, sau đó vỗ vỗ tay: "Mọi người nhìn đây nào, tôi có chuyện muốn nói với mọi người."
Tất cả mọi người đều tạm dừng công việc trên tay, sau đó nhìn Hình Mạn.
"Hôm nay đã là ngày hai mươi tám tháng mười hai, qua ba ngày nữa sẽ là Nguyên Đán, qua Nguyên Đán cũng là bước qua năm mới, năm 2016 của chúng ta sẽ chính thức đi qua, cho nên tôi hy vọng mọi người sẽ hoàn thành tất cả công việc của mình, đừng nên lưu lại năm sau..."
Hình Mạn vừa nói, tất cả mọi người ngồi trên ghế đều mang vẻ mặt bi thảm. Muốn bọn họ dùng thời gian ba ngày để hoàn toàn kết thúc công việc chất đống, nghĩ cũng không cần nghĩ, ba ngày này bọn họ tuyệt đối không thể nào sống thoải mái.
Qua buổi nói chuyện với Hình Mạn, tất cả mọi người đều ủ rũ hơn không ít.
"Được rồi, hôm nay tôi chỉ nói vậy thôi, mọi người tiếp tục đi, làm tốt công việc của mình nhé."
Hình Mạn vừa đi, văn phòng lập tức nổ tung, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Kim Giai Giai cũng mang vẻ mặt tội nghiệp: "Xong, xong rồi, chỉ ba ngày thì chị chắc chắn sẽ tiêu đời."
Vẻ mặt Lâm Giang Nam cũng không tốt lắm, tuy rằng lượng công việc của cô không thể so với những nhân viên lâu năm, nhưng từng đó đã là không ít.
"Được rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng làm việc đi, nếu không sẽ thật sự xong đời đấy." Lâm Giang Nam cười cười, nhìn Kim Giai Giai đang vật vã.
"Ai, mệt tim."
Lâm Giang Nam cười cười, xoay người gửi cho Khương Trừng một tin nhắn, sau đó liền tiếp tục làm việc.
Một lần làm việc vậy lại kéo dài đến hơn 6 giờ.
Lâm Giang Nam duỗi người, xoa xoa bả vai nhức mỏi, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài lấy một ly cà phê để nâng cao tinh thần. Cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy trong văn phòng mọi người đều đang phấn đấu, ngay cả Kim Giai Giai cũng kìm lại bản tính, ngoan ngoãn ngồi trước máy tính.
Vươn tay cầm lấy ly nước của mình, cô nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, đi đến phòng pha nước, mở máy pha cà phê, làm một ly cà phê, sau đó liền trở về.
Hình Mạn đứng trên hành lang, trong tay cầm điện thoại, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt cô ấy, có vẻ cô đơn không nói nên lời.
"Không đi được... Vâng... Em biết rồi..."
"Chị ấy về rồi à... Ừm... Vậy thì tốt..."
"Được, em cúp máy đây..."
"Xin lỗi? Có gì mà anh phải xin lỗi em, ừm, cứ như vậy đi... em... em có việc rồi..."
Hình Mạn nhanh chóng cúp điện thoại, bởi vì cô sợ nếu mình không cúp điện thoại thì sẽ không kiềm chế được mà nghẹn ngào. Nói ra cũng thật mất mặt, cô đã sắp ba mươi rồi, vậy mà giờ lại chẳng khác gì một cô bé.
Cô đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt, chuẩn bị vào văn phòng tiếp tục làm việc. Kết quả quay người lại thì nhìn thấy Lâm Giang Nam đang bưng một ly cà phê đứng cách mình không xa.
Vẻ mặt Lâm Giang Nam có hơi xấu hổ.
Hình Mạn nhìn Lâm Giang Nam chân tay luống cuống, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Lâm Giang Nam đúng là quá ngốc.
Hình Mạn đi đến trước mặt Lâm Giang Nam.
"Em thấy hết rồi à?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Lâm Giang Nam gật đầu, tiếp theo lại nhanh chóng lắc đầu, lắc luôn cả người, thiếu chút nữa là hất cà phê trong ly ra ngoài.
Hình Mạn duỗi tay vỗ bả vai cô: "Được rồi, chị vào đây, em mau về làm việc đi."
"Dạ." Lâm Giang Nam gật đầu.
Cô nhìn Hình Mạn xoay người đi vào văn phòng, yên lặng đứng trước cửa vài giây, sau đó mới xoay người trở về. Bây giờ cô đang không thể tiêu hóa được. Thì ra một người phụ nữ mạnh mẽ như chị Mạn cũng có một mặt khiến người ta đau lòng, rõ ràng là rất buồn bã, nhưng vẫn phải miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng theo.
Tuy cô không nghe được giọng nói đầu bên kia, nhưng không cần đoán cô cũng biết, người kia chắc chắn là một người đàn ông, còn là người mà chị Mạn yêu sâu đậm.
Lâm Giang Nam lờ mờ về lại chỗ của mình. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng lập tức khiến cô tỉnh táo hơn không ít, cô nhìn lượng công việc vẫn chưa hoàn thành trên máy tính, cũng không còn thời gian để nghĩ về chuyện của chị Mạn.
Lần nữa uống một ngụm cà phê nâng cao tinh thần, cô lại cúi đầu tập trung làm việc.
Đến khi Lâm Giang Nam hoàn thành công việc mấy ngày nay thì đã hơn bảy giờ.
Cô vừa lấy điện thoại ra liền nhận được tin nhắn của Khương Trừng.
Khương Trừng đã về rồi... Lại còn đang ở bên dưới?!
Cô đột nhiên thẳng người, sau đó nhìn xuống bên dưới qua cửa sổ. Bởi vì bàn làm việc của cô ở cạnh cửa sổ nên rất tiện.
Lâm Giang Nam nhìn thoáng qua, bên dưới tòa nhà là ánh đèn màu rực rỡ, người đến người đi, lại còn trong đêm tối nên cô không nhìn thấy bóng dáng Khương Trừng.
Cô đưa tay tắt máy tính, thu dọn một chút rồi đi đến chỗ Kim Giai Giai: "Đại Giai, em đi trước đây."