• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hình Mạn đỗ xe xong, lấy túi xách của mình rồi xuống xe.

Giờ đã hơn chín giờ, lại bởi vì là mùa đông nên trong tiểu khu không có người đi lại. Đèn đường trong tiểu khu bị hỏng, bên phía bất động sản vẫn chưa kịp tìm người tu sửa cho nên xung quanh khá tối tăm, gió đêm lạnh run, Hình Mạn quấn chặt áo khoác trên người.

Giày cao gót của cô đạp lên mặt đất, phát ra tiếng cộp cộp. 

Trong bóng đêm, thính giác cô trở nên nhạy bén lạ thường.  Đột nhiên Hình Mạn dừng bước, bởi vì cô cảm thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, giống như tiếng giày da đàn ông dẫm lên mặt đất vậy. 

Lưng Hình Mạn bất giác lạnh lẽo, đột nhiên lại nhớ đến bộ phim vừa rồi mới xem cùng Lâm Giang Nam, lúc đó cô không cảm thấy gì, tuy có hơi khủng bố nhưng với năng lực tâm lý thừa nhận của cô thì vẫn có thể chấp nhận được.

Chỉ là bây giờ một cảnh trong phim đột nhiên diễn ra với mình khiến lòng bàn tay Hình Mạn bất giác ẩm ướt. Cô nắm chặt túi xách trong tay, sau đó nhấc chân chạy đi, tiếng giày cao gót càng thêm dồn dập, hô hấp cũng không khỏi trở nên nặng nề. Nhưng Hình Mạn phát hiện, bước chân của cô càng lúc càng nhanh, thì tiếng bước chân ở sau cũng nhanh hơn, giống như là đi theo cô vậy. 

Cô càng nghĩ càng sợ, không biết vì sao, chân cũng bắt đầu không chịu khống chế của mình, cô theo bản năng chạy nhanh hơn. 

Mái tóc nâu xoăn dài của cô hơi lộn xộn, bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, tiếng cũng càng lúc càng rõ. Hình Mạn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, cô vừa chạy vừa run rẩy móc điện thoại trong túi ra. 

Bật màn hình, cô mở danh bạ, theo bản năng tìm số điện thoại của Tần Hiểu Thiên chuẩn bị gọi, chỉ là bởi vì màn hình điện thoại quá sáng, mà cô lại mang giày cao gót nên vô ý vấp ngã. 

“A!” Một tiếng động bén nhọn đột nhiên vang lên trong tiểu khu, sau đó lại trở về yên tĩnh như thường.

...

Hình Mạn cuộn người lại, cô cảm giác tiếng bước chân dần dần đến chỗ cô, mà cả người cô đã bị che phủ dưới cái bóng của người đó.

“Tần Hiểu Thiên, em nhớ anh.” Hình Mạn sợ hãi đến mức trái tim co rút, cô ôm lấy mình, vùi đầu vào đầu gối, miệng cứ nhắc mãi những lời này.

Vào lúc này, người đầu tiên cô nhớ đến vẫn là Tần Hiểu Thiên, rõ ràng vừa rồi mới nói với Lâm Giang Nam mình muốn quên Tần Hiểu Thiên, sau này sẽ không nhớ anh nữa, nhưng cô không ngờ mình lại bạc mệnh vậy. Cô còn chưa được nhìn thấy Tần Hiểu Thiên lần cuối, cô còn chưa kịp nói với anh một tiếng cô yêu anh. 

Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, thấm ướt quần của cô. 

“Giờ mới biết nhớ anh? Có bị thương không?” Một giọng nói quen thuộc, vốn hơi lạnh nhạt nhưng giờ lại đầy lo âu vang lên.

Tiếng khóc của Hình Mạn đột nhiên ngưng bặt, cô từ từ ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. 

Không phải là Tần Hiểu Thiên - người cô vừa tâm niệm trong lòng sao?

Một cảm giác khó nói ập đến, cô đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì ra vừa rồi người luôn đi theo sau cô là Tần Hiểu Thiên.

“Tần Hiểu Thiên! Mẹ nó, anh là tên khốn!”

Cô thẹn quá hóa giận đứng lên, hất cánh tay Tần Hiểu Thiên ra nhưng mắt cá chân lại truyền đến sự đau đớn, khiến trán cô lập tức phủ đầy mồ hôi lạnh, thân thể cũng nghiêng về phía Tần Hiểu Thiên.

Tần Hiểu Thiên đưa tay đỡ Hình Mạn, sau đó ôm cô vào lòng. 

“Sao thế, vừa rồi ngã bị thương đến chân à?” Tần Hiểu Thiên đỡ cô, sau đó ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân đã sưng lên.

Hình Mạn vươn tay đẩy anh, Tần Hiểu Thiên nhất thời không phòng bị, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.

“Tần Hiểu Thiên, anh tâm thần à! Buổi tối anh lại dọa người như vậy, anh có biết em sợ lắm không, em còn tưởng em thật sự sẽ…”

Cô cởi giày cao gót, sau đó khập khiễng bước đi. 

Tần Hiểu Thiên ngây ngốc… Anh đâu có dọa cô. 

“Anh… Anh làm gì chứ?” Anh vội vàng đứng dậy.

Tần Hiểu Thiên vươn tay nhặt điện thoại trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại thấy trên màn hình là số điện thoại của anh. Trong mắt anh là ánh sáng nhỏ vụn, Tần Hiểu Thiên nhìn Hình Mạn đang khập khiễng phía trước, sau đó nhấc chân đuổi theo, đưa tay cầm cổ tay cô lại. 

Tâm trạng vốn đang khẩn trương của Hình Mạn hiện còn chưa bình tĩnh lại, cô hung hăng hất tay anh ra. 

“Đi đi, em không muốn thấy anh!”

Tần Hiểu Thiên bật cười: “Nhưng vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy người nào đó nói nhớ anh.”

Hình Mạn đang nổi nóng, nghe anh nói càng thêm nổi cơn tanh bành: “Em nhớ chó cũng không nhớ anh!”

“Ồ, gâu gâu.”

Vẻ mặt của Hình Mạn chợt trở nên kì lạ, cô muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa, khóe môi mím chặt.

“Tối muộn thế này, anh biết như vậy là rất dọa người không, hơn nữa tối hôm nay em còn xem phim kinh dị với Tiểu Miêu, vốn đã vậy mà anh còn…” Hình Mạn đã ngừng khóc, bắt đầu quở trách anh.

Tần Hiểu Thiên nhíu mày: “Xem với Tiểu Miêu?”

“Chứ ai nữa?”

“Thảo nào vừa rồi ở nhà Tiểu Miêu, anh chỉ mở cửa mà Tiểu Miêu đã hoảng hốt hét lên.”

Hình Mạn không muốn nói gì thêm. Hay lắm, một buổi tối dọa được đến hai người, hơn nữa chính mình còn không cảm giác được. 

Tầm mắt cô dừng trên điện thoại, thấy màn hình còn đang sáng, cô nhanh chóng giật lại. 

“Em về đây, đừng đi theo em.” Cô xoay người bước đi.

Tần Hiểu Thiên nhìn Hình Mạn tính tình ngang ngược phía trước, anh đi đến trước mặt cô, sau đó cầm tay cô lại, hơi khom lưng, ôm cô theo kiểu công chúa. 

Hai chân đột nhiên bay lên không, Hình Mạn vươn tay đấm lưng Tần Hiểu Thiên: “Đại gia Tần Hiểu Thiên của em, anh mau để em xuống đi.”

Tần Hiểu Thiên không dừng chân, nhìn cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhàn nói: “Anh không phải đại gia của em, anh là của em.”

Hình Mạn lập tức bị anh làm nghẹn họng. Sao trước kia cô lại không phát hiện thì ra Tần Hiểu Thiên lại miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt như vậy! 

“Ai quản anh là đại gia của anh hay là của em, tóm lại anh mau bỏ em xuống, em không cần anh bế!”

Tần Hiểu Thiên dừng chân nhìn cô: “Em không cần anh bế, vậy em còn muốn ai bế?”

Hình Mạn nhìn gương mặt mặt tuấn tú lập tức trầm xuống của Tần Hiểu Thiên. 

“Em có…”

“Em còn dám nói thêm một chữ, có tin anh sẽ cưỡng hôn em không?”

Hừ, uy hiếp cô, không cho nói cô càng muốn nói.

“Là…Ưm…”

Cô vừa nói ra một chữ đã bị Tần Hiểu Thiên hung hăng chặn môi.

Anh hôn rất mạnh mẽ. 

Mặt Hình Mạn lập tức đỏ lên.

Nụ hôn kết thúc, hơi thở Hình Mạn đã có chút dồn dập, nhưng Tần Hiểu Thiên vẫn bình tĩnh bế cô như cũ, lưng vẫn rất thẳng. 

...

Hình Mạn không biết giờ mình và Hiểu Thiên là loại quan hệ gì, nói là một đôi thì anh lại chưa từng tỏ thái độ gì, nói hai người họ vẫn là quan hệ bạn bè lúc trước, nhưng bạn bè sẽ có chuyện thi thoảng cưỡng hôn một cái, sau đó lại sờ nơi này, cọ nơi kia, thuận tiện ăn đậu hủ rồi còn muốn ăn vạ ở nhà người ta đòi ăn nhờ sao?

Nhưng dù thế nào thì trong lòng Hình Mạn vẫn rất thích cuộc sống thế này. Như vậy ít nhất cô sẽ cảm thấy mình không mất đi anh, anh vẫn sẽ luôn ở cạnh cô, thật ra cho dù chỉ thế này, không cần hứa hẹn gì, cô cũng đã thấy rất thỏa mãn. 

Giống như hiện tại.

“Mạn, ăn cơm được chưa?”

Hình Mạn đeo tạp dề, trong tay cầm cái thìa, cô nhìn Tần Hiểu Thiên đang ngồi trên bàn ăn, cười nói: “Ừ, sắp rồi.”

Cô đang làm thịt thăn chua ngọt Tần Hiểu Thiên thích nhất. Cô làm ba món mặn một món canh đơn giản.

Lúc ăn cơm, không biết Tần Hiểu Thiên thật sự đói bụng hay là đồ cô làm quá ngon mà anh ăn ba chén lớn. Ăn cơm xong, Hình Mạn thu dọn chén bát rồi nói: “Ăn xong rồi, cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi.”

Tần Hiểu Thiên nhìn cô, nói: “Ăn xong liền đi không phải là tính cách của anh.”

Không biết vì sao, Hình Mạn cảm thấy lời Tần Hiểu Thiên có hai nghĩa, hai má đột nhiên đỏ lên. Bàn tay đang thu dọn chén bát của cô dừng lại.

“Cũng không cần anh rửa bát, anh ở lại làm gì?” Hình Mạn bỏ chén bát vào phòng bếp.

Xoay người lại liền thấy Tần Hiểu Thiên cũng theo mình tiến vào, khiến phòng bếp vốn đã nhỏ hẹp giờ càng nhỏ hơn. Không khí lập tức trở nên mập mờ. 

“Anh vào đây làm gì, mau ra đi.” Hình Mạn duỗi tay đẩy Tần Hiểu Thiên. Nhưng tay cô vừa chạm vào ngực Tần Hiểu Thiên thì đã bị Tần Hiểu Thiên nắm lại. 

“Anh…”

“Hình Mạn, còn nhớ lời anh từng nói với em không?” Một tay Tần Hiểu Thiên ôm eo Hình Mạn, một tay cầm tay cô.

Ánh mắt Hình Mạn né tránh: “Nói… nói gì?”

Cô cúi đầu, Tần Hiểu Thiên im lặng một lúc. Một lúc lâu sau, Hình Mạn mới nghe thấy Tần Hiểu Thiên thở dài một hơi. 

“Anh biết em nhớ, đừng có nói dối.”

Đôi mắt Hình Mạn không tự giác chớp chớp, môi cũng hơi mím. 

“Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao?” Cô chua chát nói.

“Em cảm thấy như thế này tốt?”

Ừm… Rất tốt, như vậy ít nhất chúng ta sẽ không có gánh nặng, quan trọng hơn là em sẽ không khiến anh cảm thấy có gánh nặng.

“Em cảm thấy rất tốt.” Hình Mạn hạ giọng. 

Cô vừa nói xong liền cảm giác không khí xung quanh thay đổi, áp suất lập tức giảm xuống.

“Cho dù không phải là người yêu, em vẫn ngầm đồng ý hành vi của anh, nếu anh không cho em hứa hẹn gì, em cũng theo anh, chẳng lẽ em cảm thấy như vậy tốt sao?”

Lời của Tần Hiểu Thiên khiến trái tim Hình Mạn như bị kim đâm, ẩn ẩn đau đớn. 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Vậy anh muốn em thế nào, kết hôn với anh à? Nếu không có tình yêu, em kết hôn với anh cũng vậy thôi, mà em cũng không muốn dùng hôn nhân để bó buộc hai ta.”

“Không có tình yêu?” Tần Hiểu Thiên lẩm bẩm.

“Hình Mạn! Mẹ nó, ai nói với em giữa chúng ta không có tình yêu!”

“Tần Hiểu Thiên, anh không cần như vậy, em thật sự cảm thấy chúng ta như thế này rất tốt. Hơn nữa anh chắc chắn là anh yêu em mà không phải là thói quen sao, có lẽ chính anh cũng không biết...ưm…”

Tần Hiểu Thiên không muốn nghe cô nói nhảm nữa, đúng là càng nghe càng phiền lòng, dứt khoát chặn lại không cho nói nữa.

Anh dùng sức tách môi cô ra, hôn thật sâu, chỉ có lúc này mới có thể dừng lại mấy cái suy nghĩ bậy bạ lung tung trong đầu cô. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, dùng sức mút vào, dùng lưỡi nhẹ nhàng cọ xát hàm trên của cô. 

Cơ thể Hình Mạn run rẩy, trong miệng phát ra một tiếng rên mỏng manh.

Nghe thấy tiếng rên rỉ mỏng manh của Hình Mạn, Tần Hiểu Thiên tạm dừng vài giây, lưỡi của anh cũng dần rời khỏi miệng cô, ngay khi Hình Mạn cho rằng nụ hôn này cứ như vậy kết thúc, kết quả lại nghênh đón thêm một nụ hôn sâu nữa. 

Giống như là muốn nuốt luôn cô vậy, Hình Mạn đầu váng mắt hoa, thân thể nhũn ra, cuối cùng hoàn toàn cùng anh trầm luân. 

Cho đến khi anh buông ra, Hình Mạn còn không phản ứng lại được, chỉ ngây ngẩn xuất thần nhìn anh. 

“Cái gì em cũng có thể nghi ngờ nhưng ngàn vạn lần không được nghi ngờ tình cảm của anh với em. Hình Mạn, mỗi câu anh nói với em là thật lòng, nói muốn cưới em cũng là thật, cho dù không có chuyện kia thì anh vẫn sẽ nói với em, anh muốn cưới em.”

Nghe Tần Hiểu Thiên nói, Hình Mạn trong ngực anh đã khóc không thành tiếng.

“Nhưng mà… không phải anh thích Đường Tâm sao? Anh thích Đường Tâm mười mấy năm, anh chắc chắn thật sự có thể quên cô ấy sao?”

Tần Hiểu Thiên đưa tay vuốt tóc Hình Mạn: “Ai nói với em anh thích cô ấy mười mấy năm?”

“Mười năm cô ấy rời đi, chẳng lẽ không phải anh vẫn luôn yêu cô ấy, nhớ cô ấy sao?”

Tần Hiểu Thiên không nói gì, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Lúc cô ấy vừa rời đi, anh thừa nhận anh không quên được cô ấy. Nhưng sau đó có em ở bên anh, anh phát hiện số thời gian mình nhớ cô ấy càng ngày càng ít, cô ấy trong trí nhớ cũng càng ngày càng mơ hồ, dần dần bị một hình bóng khác thay thế, mà người kia chính là em, Hình Mạn.” Tần Hiểu Thiên hôn lên đỉnh đầu cô. 

Hình Mạn khó tin ngẩng đầu nhìn anh: “Ý của anh là…”

“Ừ, giống như em nghĩ vậy, cho nên đừng nghi ngờ tình cảm của anh với em. Hình Mạn, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.”

Nước mắt Hình Mạn rơi xuống, cô nhìn Tần Hiểu Thiên thâm tình chân thành trước mặt, chậm rãi nói ba chữ: “Anh nằm mơ.”

Anh bắt cô theo đuổi anh nhiều năm như vậy, giờ nghĩ bằng vài ba câu lừa tình là có thể lấy được cô sao, không đòi lại vốn liếng, cô còn là Hình Mạn sao?

...

Gần đây nhân viên《Kenif》phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. 

Đó chính là tổng biên đại nhân vốn ít khi nói cười, vô cùng lạnh lùng giờ lại ngày ngày mỉm cười, tâm tình rất tốt, hơn nữa giơ tay nhấc chân thế nhưng lại mang cảm giác như cô gái nhỏ. 

Tan tầm hôm nay, Hình Mạn và Lâm Giang Nam cùng nhau đi ra.

“Chị Mạn, có phải chị và anh Hiểu Thiên ở bên nhau không?” Lâm Giang Nam hỏi.

Hình Mạn theo bản năng thu lại nụ cười nơi khóe môi, kinh ngạc hỏi: “Sao em biết?”

Nhìn Hình Mạn thế này, Lâm Giang Nam liền biết mình đoán không sai, mỗi ngày chị ấy đều là cái dạng này, sao mà không đoán được?

“Biểu hiện của chị không phải quá rõ ràng sao?” Lâm Giang Nam bất đắc dĩ.

“Thật sự rõ ràng vậy à?” Hình Mạn hỏi.

“Vâng, cực rõ… chị Mạn? Phía trước có phải là anh Hiểu Thiên và Đường Tâm không?” Lâm Giang Nam nhìn hai người đứng cách đó không xa, nói với Hình Mạn.

Hình Mạn nhìn qua theo bản năng.

Quả nhiên là thấy Tần Hiểu Thiên và Đường Tâm ở trước đại sảnh. 

Hai cô còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng Đường Tâm.

“Hiểu Thiên, anh thật sự không còn yêu em sao, thật sự buông bỏ tình cảm nhiều năm của chúng ta sao?” Giọng Đường Tâm rất điềm đạm đáng yêu.

“Đường Tâm, lúc trước người lựa chọn buông tay là cô, không phải tôi, còn cô, nếu lúc trước đã lựa chọn buông tay thì bây giờ cần gì phải hối hận.”

“Em cũng đâu có muốn, nhưng anh ưu tú như vậy, nếu em không nỗ lực, sao em có thể xứng với anh?”

“Chỉ cần tôi thích cô, có ưu tú hay không thì liên quan gì?”

“Hiểu Thiên, em hối hận rồi, em không nên rời đi, chúng ta có thể có thể quay lại như trước kia không, em thật sự không thể không có anh.” Đường Tâm nói xong liền vươn tay muốn ôm Tần Hiểu Thiên.

Nhưng cô ta còn chưa kịp đụng vào Tần Hiểu Thiên thì phía sau đột nhiên có người kéo lại. 

“Cô Đường, mong cô tự trọng, cô ôm bạn trai tôi trước mặt tôi, cô đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tần Hiểu Thiên nhìn Hình Mạn đứng sau Đường Tâm, một thân tràn đầy hơi thở nữ vương.

“Bạn… bạn trai?” Đường Tâm khó tin nhìn nhìn cô, sau đó lại nhìn Tần Hiểu Thiên.

“Ừ… cũng sắp không phải là bạn trai nữa, là ông xã, đúng không?”

Gương mặt Đường Tâm lập tức trắng bệch.

“Cô lừa tôi.” Đường Tâm lắc đầu, không tin lời Hình Mạn nói.

Tần Hiểu Thiên của cô sao có thể là bạn trai của người khác, sao có thể là chồng của người khác, rõ ràng họ đã nói là sẽ mãi ở bên nhau. 

Hình Mạn nhìn cô ta, không nói gì, chỉ ôm tay Tần Hiểu Thiên.

Lâm Giang Nam đứng cạnh Hình Mạn. Chị Mạn nhà cô đúng là khí thế.

“Cô ấy không gạt cô, chúng tôi thật sự sắp kết hôn, hơn nữa cô ấy cũng đã đồng ý, đúng không?” Nửa câu đầu Tần Hiểu Thiên còn nhàn nhạt nói với Đường Tâm, nửa câu sau liền trực tiếp ném cho Hình Mạn.

Kết hôn?

Đồng ý?

Cô nói?

Vì sao cô lại không có chút ấn tượng nào? Hình Mạn nhìn Tần Hiểu Thiên, anh gài bẫy cô sao?!

“À… ừm… đúng vậy.” Cô lén cấu eo Tần Hiểu Thiên, Tần Hiểu Thiên đau nhưng vẫn tận lực nhịn xuống.

Đường Tâm sững người, trong mắt mơ hồ ngấn lệ, nhưng cô ta cũng ngăn lại nước mắt không cho rơi xuống.

“Nhưng chúng ta đã hứa với nhau rồi mà.” Cô ta nhìn Tần Hiểu Thiên.

“Đúng vậy, chúng ta đã hứa với nhau, nhưng người vi phạm không phải là tôi, quan hệ giữa chúng ta đã trôi qua mười năm rồi. Đường Tâm, cô chắc chắc mình còn yêu tôi không, cô chắc chắn mình vẫn yêu tôi như trước đây không? Mười năm thật sự rất dài, dài đến mức có thể khiến cô quên rất nhiều chuyện, bắt đầu lại một lần nữa.”

Hình Mạn nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Ông xã, đừng quên lát nữa chúng ta phải ăn cơn với bố mẹ đấy. Nếu đến muộn em cũng không bảo vệ được anh.” Hình Mạn nhàn nhạt nói.

Tần Hiểu Thiên toát mồ hôi, thủ đoạn tra tấn của bố chồng anh đúng là hạng nhất.

Tần Hiểu Thiên nhìn Đường Tâm lần cuối, nói: “Quên tôi đi, bắt đầu một lần nữa.”

Lúc Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn tay nắm tay rời đi, hai người họ nghe thấy Đường Tâm nói: “Tần Hiểu Thiên, nếu lúc trước em không rời đi, có phải anh sẽ không ở bên cô ta không?”

Bước chân hai người ngừng lại, Hình Mạn nắm chặt tay Tần Hiểu Thiên. 

“Trên đời này không có nhiều "nếu" như vậy, tôi cũng không có năng lực để tưởng tượng cô không rời đi thì tôi và Hình Mạn sẽ thế nào, nhưng tôi biết nhiều năm qua người ở bên tôi là cô ấy. Tôi không dám tưởng tượng nếu mười năm này không có cô ấy ở bên thì tôi sẽ ra sao.”

Tần Hiểu Thiên nói, tuy rằng rất hàm súc nhưng Đường Tâm cũng không ngốc, cô ta vẫn hiểu.

Đường Tâm đứng lặng yên, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi.”

_____________

Quanh: Cả nhà còn nhớ ở ngoại truyện đầu tiên Tần Hiểu Thiên than thở mình không đi đón con trai được không? (Vì bận tra "hung thủ" đã lén tung ảnh của Khương Trừng). Vậy thì giờ mọi người đã biết con trai của Hiểu Thiên cũng chính là con trai của Hình Mạn rồi nhé~ Tò mò ghê ta ơi, bảo bối của nữ vương Hình Mạn thì tính cách sẽ như nào đây (〃 ̄ω ̄〃ゞ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK