• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lâm Giang Nam vừa đi không lâu, Khương Trừng đã thay xong quần áo.

“Lúc nãy anh nói chuyện với ai thế?” Khương Trừng vừa cài nút tay áo vừa hỏi Tần Hiểu Thiên.

Tần Hiểu Thiên nhớ đến lời Lâm Giang Nam vừa nói, thế là lắc lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là nói một chút công việc với mấy nhân viên làm việc thôi.”

“Ừ.” Khương Trừng gật rồi bước đi.

Anh vừa đi vừa hồi tưởng, vừa rồi anh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, hình như là Lâm Giang Nam, nhưng chỗ này cách âm quá tốt nên anh cũng chỉ nghe loáng thoáng, không nghe rõ lắm nên không thể xác định được. Huống hồ Tần Hiểu Thiên đã nói chỉ là nhân viên làm việc mà thôi, anh cũng không để ý nữa.

Lâm Giang Nam ra khỏi phòng nghỉ, chào hỏi với mấy nhân viên làm việc xung quanh rồi mân mê camera, vừa ngẩng đầu liền thấy một cô gái mặc áo len mỏng màu đen bó sát người, nếu cô không nhìn lầm, cô gái này hẳn là Tống Điềm Nhiên.

Cô ấy trang điểm mắt màu khói tinh xảo, đầu tóc tỉ mỉ tạo hình thả tự do ở phía sau, với chiều cao một mét bảy mươi hai, cô ấy còn mang giày cao gót pha lê cao khoảng bốn phân, khiến cho dáng người cô ấy càng thêm phập phồng quyến rũ.

Khí chất trên người cô ấy rất chèn ép người khác, cũng giống như Khương Trừng, thân mang hào quang.

Cô ấy vừa đi vừa chào hỏi mọi người, thoạt nhìn rất xinh đẹp lại biết tôn trọng người khác.

Tống Điềm Nhiên không nhìn Lâm Giang Nam, không biết là thật sự không nhìn thấy hay là coi như không thấy, cô ấy đi lướt qua cô. Lâm Giang Nam cũng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục điều chỉnh camera, một lát nữa đã bắt đầu chụp hình, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tống Điềm Nhiên lập tức đi vào phòng nghỉ, lúc đi vào Khương Trừng còn đang hoá trang. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Khương Trừng, mắt nhìn anh.

“Hôm qua ra ngoài chơi à?” Cô ấy hỏi.

Khương Trừng lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái: “Ừ.”

Tống Điềm Nhiên nhìn gương mặt lạnh nhạt như cũ của Khương Trừng, tuy trong lòng có chút đau đớn nhưng nghĩ đến tối qua đã muộn như vậy anh còn đáp trả chia sẻ của mình, trong lòng cũng tốt hơn nhiều.

“Khương Trừng, hôm qua có phải…”

“Anh Khương Trừng, chị Điềm

Nhiên, sắp bắt đầu chụp hình rồi.”

Tống Điềm Nhiên còn chưa nói xong thì đã bị một nhân viên công tác bước vào chen ngang.

Khương Trừng duỗi tay ngăn lại chuyên viên trang điểm còn muốn chỉnh trang lại cho mình.

“Như vậy được rồi.” Anh nói.

“Vâng.” Chuyên viên trang điểm gật đầu với anh.

Đề tài vừa rồi bị chen ngang, Tống Điềm Nhiên đương nhiên cũng không hỏi lại lần thứ hai.

“Đi thôi, ra ngoài đi.” Cô ấy đứng dậy.

Khương Trừng cũng đứng dậy.

Tống Điềm Nhiên sau khi mặc giày cao gót thì cao khoảng một mét bảy sáu, bảy bảy, mà Khương Trừng cao một mét chín mươi, hai người là ví dụ điển hình nhất cho câu nói chân dài đến ngực, cũng khó trách tên CP của hai người là Chân dài CP.

Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên cùng đi ra, gần như hai người vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều dừng ở hai người.

Họ đều có đôi chân dài nghịch thiên, nhan sắc cũng thuộc đẳng cấp cao, hơn nữa hai người đều thuộc loại người có khí tức chèn ép người khác, cho nên rất khó để không nhìn đến.

Tuy hai người song song đi ra nhưng trên mặt Khương Trừng chỉ có sự xa cách, lạnh lùng không một độ ấm, điều này khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến Khương Trừng trên Weibo hôm qua. Thực ra không phải nam thần không ấm áp, chỉ là người để anh ấm áp không phải bạn mà thôi.

Nhớ đến nam thần không kiêng nể gì tươi cười tối qua, rồi lại nhìn bộ dạng lạnh lẽo như băng bây giờ của anh, mọi người không khỏi sinh ra một cảm giác tương phản đáng yêu.

Nhân viên công tác đặt một chiếc ghế chân cao trên bục chụp ảnh, Khương Trừng cùng Tống Điềm Nhiên đi tới.

Tóc Khương Trừng cũng được tạo hình tỉ mỉ, tóc mái vuốt lên, trên người anh mặc áo sơ mi sọc trắng đỏ, cổ tay áo được cài chỉnh tề, quần tây màu đen.

“Nhiếp ảnh gia đâu rồi, sao còn chưa tới?” Người phụ trách ở dưới bục hô.

“Tới đây tới đây.” Nghe người phụ trách gọi, Lâm Giang Nam chạy chầm chậm đến.

Giọng của Lâm Giang Nam cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, Khương Trừng lập tức ngẩng đầu nhìn xuống bên dưới bục, đôi mắt anh tìm kiếm một vòng, sau đó chuẩn xác dừng trên người Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam tận lực ngó lơ ánh mắt của Khương Trừng.

“Là em hả?” Người phụ trách kinh ngạc, không biết nhiếp ảnh gia đã bị đổi từ khi nào.

“Dạ vâng, là do chị Mạn bố trí ạ, chị Mạn không nói với mọi người sao?” Đừng nói người phụ trách kinh ngạc, chính Lâm Giang Nam cũng cảm thấy kinh ngạc, cô còn cho rằng mọi người đều biết hết rồi.

“Không có, nhưng nếu là chị Mạn đổi vậy em cứ chụp đi. Anh đi gọi chị Mạn hỏi một chút.”

“Vâng.” Lâm Giang Nam gật đầu với người phụ trách, sau đó đi đến chỗ máy ảnh trước đài chụp hình.

Cô nhìn thoáng qua Khương Trừng, con ngươi thầm trầm u ám của anh khiến tim cô không khỏi đập nhanh.

“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta bắt đầu chụp nào.” Lâm Giang Nam nói với hai người họ.

Tống Điềm Nhiên nhìn Khương Trừng, Khương Trừng lại chỉ nhìn Lâm Giang Nam không nói gì, vì thế không khí bắt đầu trở nên ngượng ngập.

Lâm Giang Nam mất tự nhiên ho khan, mắt cũng nhìn thẳng vào Khương Trừng. Hai người im lặng dùng ánh mắt tiến hành giao lưu, nhưng cuối cùng Lâm Giang Nam vẫn không thắng nổi ánh mắt nghiêm nghị của Khương Trừng, dần dần bại trận.

“Thôi được rồi, vậy chuẩn bị thêm một chút…”

“Không cần, đã chuẩn bị xong rồi.” Cô còn chưa nói xong đã bị Khương Trừng chen ngang.

Khương Trừng xoay người ngồi lên chiếc ghế chân cao, một chân anh đặt trên thanh ngang dưới ghế, một chân duỗi thẳng.

Tống Điềm Nhiên dựa sát vào lồng ngực anh, trọng tâm cơ thể đều dồn lên người Khương Trừng.

Một tay Khương Trừng để trên đùi mình, một tay đặt lên bả vai cô ấy.

Nhưng không biết vì sao, Tống Điềm Nhiên đột nhiên nhíu mày, cô ta theo bản năng nhìn bàn tay Khương Trừng trên vai mình, độ cong khóe môi dần thu lại.

Chỉ là nhân viên công tác xung quanh đã bố trí xong, ánh sáng cũng đã điều chỉnh, chuẩn bị bắt đầu chụp hình nên Tống Điềm Nhiên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Đôi mắt cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Giang Nam phía trước.

Tuy lúc chụp hình người mẫu nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng, nhưng nhìn vào đôi mắt của Tống Điềm Nhiên, tâm Lâm Giang Nam bỗng trở nên lạnh lẽo.

Khương Trừng cũng lạnh lùng nhìn Lâm Giang Nam, nhưng Lâm Giang Nam căn bản cũng không dám nhìn vào mắt Khương Trừng, bởi vì cô còn đang chột dạ.

Cô nhìn vào camera, điều chỉnh vị trí với nhân viên công tác phía sau, bắt đầu chụp ở nhiều góc độ.

Lúc chụp hình, để có được nhiều tấm ảnh tự nhiên, hiệu quả cao, người mẫu có thể tùy ý điều chỉnh vị trí. Vì thế Tống Điềm Nhiên cử động cơ thể, một tay phủ lên bàn tay Khương Trừng đang đặt trên vai mình, một tay phủ lên bàn tay Khương Trừng đang đặt trên đùi anh.

Bởi vì động tác này, Khương Trừng không khỏi nhíu mày, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng lại bị Tống Điềm Nhiên nắm chặt hơn.

Tống Điềm Nhiên đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của Khương Trừng, không khỏi nói bên tai anh: “Khương Trừng, chỉ là công việc mà thôi, chẳng lẽ chút mặt mũi này anh cũng không cho được?”

Đôi mày Khương Trừng nhíu chặt hơn, khóe môi hơi mím, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thật ra vừa rồi lúc bắt đầu chụp hình, tay Khương Trừng không hề chạm vào bả vai Tống Điềm Nhiên, anh chỉ đặt hờ lên vai cô ấy, cho nên lúc ấy vẻ mặt Tống Điềm Nhiên mới kì lạ như thế.

Mà lúc Tống Điềm Nhiên áp sát vào người anh, anh cũng lùi về sau một chút, để Tống Điềm Nhiên có thể tựa vào một phần của chiếc ghế, để trọng tâm cơ thể cô ấy không dồn hết lên người anh.

Lâm Giang Nam nhìn bàn tay Tống Điềm Nhiên đặt trên mu bàn tay Khương Trừng, đôi mắt hơi tối đi, nhưng là một nhiếp ảnh gia có trách nhiệm, cô vẫn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình. Thế là cô bỏ qua sự khó chịu trong lòng, tiếp tục chụp hình.

Đến khi chụp xong, cô gửi tất cả ảnh cho Trì Nguyên.

Lúc cô đến chỗ Trì Nguyên, Trì Nguyên đang chỉnh sửa.

“Thế nào?”

Trì Nguyên ngẩng đầu nhìn cô: “Cũng không tệ lắm, không khó chỉnh.”

Lâm Giang Nam nghiêng đầu nhìn qua, không thể không nói, hai người chụp chung rất đẹp. Hơn nữa dưới sự chỉnh sửa của Trì Nguyên, sau khi chỉnh sáng, bức ảnh càng có cảm giác thời thượng.

Đặc biệt ánh mắt của hai người, đều lạnh lùng như nhau, tuy biết lúc chụp hình người mẫu phải dùng ánh mắt này nhưng Lâm Giang Nam vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Đôi mắt cô tùy ý đảo qua liền nhìn thấy anh đang nói chuyện với người phụ trách cách đó không xa, bên cạnh anh còn có Tống Điềm Nhiên, người phụ trách hẳn là đang nói mấy chuyện liên quan đến việc chụp hình.

Lúc cô nhìn anh, ánh mắt anh cũng chuẩn xác nhìn cô.

Trong không khí, ánh mắt hai người giao nhau.

Lúc này, Tống Điềm Nhiên cũng quay đầu nhìn về phía cô. Cô cảm nhận rất rõ ràng thái độ thù địch của Tống Điềm Nhiên với mình, nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn qua, sau đó nhanh chóng dời mắt.

Cô xoay người bước đi.

“Đi đâu đó?” Trì Nguyên nói với sau lưng cô.

“Bàng quang sắp bể rồi, phải đi giải quyết.” Lâm Giang Nam hờ hững nói.

Trì Nguyên bị ngữ khí của cô làm cho kinh ngạc. Anh nhìn bóng dáng rời đi của cô, sau đó lại bắt đầu cúi đầu chỉnh sửa, chỉnh được một lúc, anh lấy điện thoại trong túi ra.

Vẫn không có tin nhắn trả lời.

. ..

Lâm Giang Nam đi vào phòng vệ sinh, cô đứng trước gương soi, nhìn vào chính mình.

“Khương Trừng là tên khốn kiếp.” Cô đột nhiên mở miệng mắng chửi.

“Đồ khốn kiếp!”

Cô mở vòi nước, vừa mắng vừa rửa tay.

Khi ngẩng đầu lên, đột nhiên cô nhìn thấy Khương Trừng đang tựa vào cửa, hai tay để trong túi, trên mặt là ý cười như có như không.

Mấy lời mắng chửi cũng nghẹn lại trong cổ họng, mặt Lâm Giang Nam xám ngoét đi.

Anh nhìn Lâm Giang Nam đang hoảng hốt: “Sao không mắng tiếp đi, vừa rồi không phải em mắng rất vui vẻ sao?”

Lâm Giang Nam nào dám mắng tiếp.

Khương Trừng đứng thẳng người, sau đó đi đến chỗ cô.

“Này này này… Anh có biết đây là phòng vệ sinh nữ không đấy?” Lâm Giang Nam kinh ngạc nhìn Khương Trừng.

Trên mặt Khương Trừng vẫn mang theo ý cười như có như không, anh không nói gì, đi thẳng đến chỗ cô.

Lâm Giang Nam lùi về sau vài bước, nhưng Khương Trừng dường như chỉ bước một bước đã đến trước mặt cô.

Hơi thở mãnh liệt nam tính khiến Lâm Giang Nam mặt đỏ tai hồng, cô theo bản năng muốn chạy trốn, chỉ là còn chưa bước được bước nào đã bị Khương Trừng nắm bả vai, sau đó đè lên trên cửa buồng vệ sinh.

“Anh… Anh làm gì đấy?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Khương Trừng đến gần cô, anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.

“Vừa rồi không phải mắng rất hăng say sao? Sao giờ không mắng nữa?”

Tròng mắt Lâm Giang Nam đảo qua đảo lại, rõ ràng là cô tức giận mới đúng, vừa rồi không phải anh ôm người ta sảng khoái lắm sao?

Vì thế, trong lòng cô tràn đầy kiên định, ngẩng đầu trừng mắt với Khương Trừng: “Em mắng đấy, em cứ mắng thì sao?”

Khương Trừng sửng sốt, anh cúi đầu nhìn Lâm Giang Nam đang nhe răng trợn mắt, khóe môi không khỏi cong lên.

“Anh cười gì mà cười, đừng tưởng anh cười là mọi chuyện đều cho qua, vừa rồi anh ôm người ta sung sướng lắm phải không?” Lâm Giang Nam hoàn toàn bùng nổ, vòng hai tay trước ngực, ra vẻ một cô bạn gái ngang ngược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK