• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Anh khó chịu đi mở cửa phòng, tựa người vào khung cửa, từ trên cao nhìn xuống Cam nhỏ cao đến mông mình, mấy năm nay thằng nhóc này lớn rất nhanh.

Cậu bé mặc áo ngủ lông xù, dép lông xù, trên đầu còn đội mũ lông xù của áo, thật không biết rốt cuộc là lạnh ở chỗ nào. 

“Lại đến đây làm gì?” Anh lười nhác hỏi.

Cam nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Con muốn tìm mommy.”

Cậu bé nói xong liền chuẩn bị lách qua Khương Trừng đi vào, chỉ là chưa đụng đến cạnh cửa thì đã bị Khương Trừng xách mũ.

“Bố buông ra, thả con ra.” Cam nhỏ bất mãn vươn nắm đấm nhỏ về phía anh. 

Khương Trừng nhìn cậu bé, sau đó duỗi cánh tay dài để cậu bé cách mình một khoảng, căn bản là không để nắm tay nho nhỏ kia vào mắt, bởi vì cái tay kia vừa ngắn vừa nhỏ không chạm được đến anh. 

“Mommy mommy, chồng mẹ lại bắt nạt con!” Cam nhỏ thấy mình đánh không lại anh, thế là bắt đầu gân cổ lên cáo trạng.

Nghe vậy, Khương Trừng nhanh chóng thu tay về: “Thỏ đế, bố bắt nạt con khi nào?”

“Bố xách mũ con, vậy chính là bắt nạt con.”

Khương Trừng mặc kệ cậu bé, yên lặng xoay người đi, sau đó đột nhiên cảm thấy trên đùi có vật gì đó, anh vừa cúi đầu liền thấy Cam nhỏ đang đu trên đùi mình, trông giống một chú koala.

“Con mệt quá, bố đưa con vào đi.”

Khương Trừng bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để cậu bé ôm đùi mình, thì ra chân dài còn có một tác dụng tiềm tàng như vậy, anh đóng cửa lại rồi đi về phía giường lớn, bước chân vẫn vững vàng như cũ, giống như trên đùi không hề có gì. 

Vừa đến mép giường, Cam nhỏ đã buông Khương Trừng ra, “vèo” một cái bò lên giường.

“Mommy.” Cam nhỏ tự giác chui vào chăn.

Khương Trừng nhìn Cam nhỏ rất tự nhiên chui vào bên người Lâm Giang Nam, anh bước một bước qua đó. 

“Con, ngủ bên này của bố.”

Thằng nhóc này chạy đến tách anh và bà xã mình ngủ chung là có ý gì?

Cam nhỏ nhàn nhạt nhìn anh, sau đó coi như không nghe thấy tiếp tục ôm Lâm Giang Nam làm nũng.

Chà, con thỏ đế này vừa dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn anh sao?

Vì thế anh vươn tay bắt cậu bé lại, thằng nhóc vươn tứ chi phản kháng nhưng cũng không chạm được đến anh.

Lâm Giang Nam cạn lời nhìn hai người, quá lắm rồi.

“Đã lớn vậy rồi còn so đo với trẻ con làm gì, anh không xấu hổ à?” Lâm Giang Nam không nhịn được mà mắng anh.

Đầu Khương Trừng đầy hắc tuyến. Anh nhẹ nhàng buông cổ áo Cam nhỏ ra, đặt mông ngồi ở trên giường, xoay người đắp chăn lên, sau đó vươn tay ôm Lâm Giang Nam.

Ngủ!

Cam nhỏ không nhịn được đá chân Khương Trừng một cái, sau đó hầm hừ bò dậy, còn cố ý dẫm lên đùi anh, vòng qua bên kia Lâm Giang Nam, tự giác xốc chăn, dùng cả tay cả chân ôm Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam xoa đầu Cam nhỏ.

“Ngủ đi con.”

“Dạ.”

Trước khi ngủ, Cam nhỏ còn không quên liếc Khương Trừng một cái.

Sau khi Cam nhỏ ngủ, Lâm Giang Nam đột nhiên xoay người nhìn Khương Trừng.

“Sao thế?” Khương Trừng vuốt tóc cô. 

“Ừm… Hôm nay em đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện? Sao thế? Em kông thoải mái ở đâu à? Có bệnh gì không?” Khương Trừng vừa nghe cô nói đi bệnh viện liền ngẩng dậy, hỏi liên tiếp vài câu. 

Lâm Giang Nam nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, cô mỉm cười trấn an, lắc đầu nói: “Đều không phải.”

Nghe Lâm Giang Nam nói vậy, trái tim lơ lửng của Khương Trừng mới buông xuống.

“Vậy em đi bệnh viện làm gì?” Anh hỏi.

Trong mắt Lâm Giang Nam tràn đầy ý cười, cô hơi ngẩng dậy, vươn tay ôm cổ Khương Trừng, nhẹ nhàng nói bên tai anh. 

“Bác sĩ nói, em… mang thai… là con gái…”

...

Sân bay Ninh Hạ. 

Một nhà bốn người vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt ở sân bay. 

Hai vợ chồng mặc đồ đôi đơn giản, áo khoác hồng xanh giao nhau. Một tay người đàn ông bế một cô bé, cô bé ghé vào vai anh, hình như là ngủ rồi, tay khác của người đàn ông nắm chặt tay một cô gái, không cao nhưng vô cùng xinh đẹp, một tay khác của cô gái cầm tay một cậu bé, thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng trông rất trưởng thành, vóc dáng cao ráo, chân vừa dài vừa thẳng.

Thi thoảng người đàn ông lại cúi đầu nói chuyện, trên mặt họ đều mang theo nụ cười hạnh phúc.

Phóng viên ở sân bay lập tức nổ tung, chạy như ong vỡ tổ đến chỗ bọn họ. 

Lúc đối mặt với Lâm Giang Nam, Khương Trừng giống như một núi băng bị hòa tan, nhưng đối mặt với phóng viên, trên mặt Khương Trừng luôn là sự lạnh lùng xa cách, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn đám phóng viên vây quanh.

Lâm Giang Nam cũng không có biểu tình gì lớn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, mà Khương Già Dục đang được cô nắm tay cũng lạnh lùng giống hệt Khương Trừng.

Mấy năm nay, bốn người một nhà Khương Trừng quả thực không muốn hot cũng hot, ăn một bữa cơm, uống miếng nước, show ân ái một chút là lên hot search. Đặc biệt là Tiểu Điềm Chanh - công chúa nhỏ nhà anh, mấy năm gần đây đã có vô số fan.

Một nhà bốn người hạnh phúc đến mức khiến người ta hâm mộ, một giây đã cho mọi người hiểu rằng thế nào là chồng người ta, vợ người ta, con trai nhà người ta, con gái nhà người ta, một nhà bốn người ai cũng chân dài, giá trị nhan sức cao đến mức khiến người ta liếm hình.

“Anh Khương Trừng, hiện tại Tiểu Điềm Chanh có rất nhiều fan, quả thực là nữ vương trong giới, rất nhiều người đều đang tò mò, anh và bé sẽ tiếp tục tham gia chương trình "Bố ơi mình đi đâu thế?" kỳ này nữa chứ?”

Năm trước Khương Trừng và bé Tiểu Điềm Chanh tham gia chương trình ‘Bố ơi, mình đi đâu thế?’. Lúc đó hai bố con này quả thực đã đảm đương toàn bộ tiết mục cho tổ giá trị nhan sắc, bản thân Khương Trừng vốn đã có rất nhiều fan, cộng thêm Tiểu Điền Chanh mà số fan trở thành vô số, mọi người ai cũng bị chỉ số thông minh và tính cách đáng yêu của bé làm ‘rung rinh’.

Hơn nữa hai người, một người cao một mét chín, một người cao 95 cm, chênh lệch chiều cao rất đáng yêu, đồng thời chênh lệch tuổi cũng đáng yêu, tùy tiện bước ra thi đấu thì thân đã tự mang hào quang, khiến người ta không thể dời mắt được.

Mà Khương Trừng cũng có tiếng là cuồng con gái, cưng chiều Tiểu Điềm Chanh như cưng chiều công chúa, Tiểu Điềm Chanh lại không cậy sủng sinh kiêu, trái lại còn thông minh hiểu chuyện, nói vài câu đã kéo được một đống fan.

Khương Trừng nhìn phóng viên kia, sau đó lại nhìn Tiểu Điềm Chanh đang ghé vào vai mình ngủ ngon lành, nhàn nhạt nói: “Sẽ không.”

Những người ở đây nghe anh trả lời đều không khỏi thất vọng, bọn họ vốn rất hy vọng có thể nhìn thấy hai bố con này trên màn ảnh, chương trình đã kết thúc nửa năm nhưng anh và con gái vẫn rất được ủng hộ. Lúc khởi điểm bản thân anh đã cao hơn người khác, huống gì bây giờ còn có một cô con gái bảo bối như vậy.

“Anh và cô bé được ủng hộ như vậy, rất nhiều người xem đang chờ mong anh và cô bé có thể tiếp tục tham gia, chẳng lẽ anh thật sự không tham gia nữa sao?” Vẫn còn phóng viên chưa từ bỏ ý định, hỏi.

Lâm Giang Nam nhìn phóng viên kia, phóng viên kia cũng là người tinh ý, nhanh chóng hướng microphone trong tay sang Lâm Giang Nam. Thật ra anh ta muốn Khương Trừng nói, nhưng mà Khương Trừng quá lạnh lùng, mà lúc này Lâm Giang Nam lại nhìn anh ta, thế nên anh ta thuận thế đưa cho Lâm Giang Nam.

“Thật sự là không tham gia, chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, Tiểu Điềm Chanh đã lên nhà trẻ cho nên tinh lực vẫn nên đặt vào việc học thì hơn. Hơn nữa chúng tôi cũng muốn con bé có sự riêng tư và không gian cá nhân.” Khóe môi Lâm Giang Nam mang theo nụ cười, thong dong nói.

Xem ra ‘Bố ơi, mình đi đâu thế?’ kỳ này, anh và cô bé thật sự sẽ không tham gia.

Ngay lúc này, Tiểu Điềm Chanh đột nhiên tỉnh giấc, hiển nhiên vẻ mặt còn rất mơ màng, cô bé ngẩng dậy khỏi vai Khương Trừng, mờ mịt nhìn phóng viên đông đúc xung quanh. 

Cô bé dụi mắt, sau đó vươn tay chào hỏi mọi người: “Hi.”

Mọi người đều bị Tiểu Điềm Chanh làm cho rung rinh, cô bé này sao có thể dễ thương đáng yêu như vậy chứ?!

Tiểu Điềm Chanh dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Khương Già Dục bên cạnh Lâm Giang Nam, cô bé vươn tay về phía Khương Già Dục.

“Anh ơi, ôm.”

Nghe thấy giọng Tiểu Điềm Chanh, Khương Già Dục ngẩng đầu nhìn cô bé, lập tức như núi băng bị hòa tan, cậu bé buông tay Lâm Giang Nam ra, đi đến trước mặt Khương Trừng rồi vươn tay với Tiểu Điềm Chanh.

Khương Trừng đưa Tiểu Điềm Chanh cho Khương Già Dục bế, vừa đến người Khương Già Dục, Tiểu Điềm Chanh lập tức dùng cả tay cả chân ôm cậu bé. 

“Anh, em đói bụng.” Tiểu Điềm Chanh ghé vào vai cậu bé, nhìn chú phóng viên trước mặt, nhìn bố mẹ, sau đó lại đáng thương nói.

Khương Già Dục im lặng.

Vừa rồi trên máy bay, từ Thượng Hải đến Ninh Hạ không đầy hai tiếng, cô bé không chỉ ăn hết phần cơm của mình, còn ăn cả cơm thịt của anh và bố, cuối cùng là uống hai lon Coca lớn, vậy mà giờ lại nói đói?

Tiểu Điềm Chanh ngẩng đầu nhìn cậu bé, sau đó chớp chớp mắt, Khương Già Dục lập tức hiểu ý, vươn tay xoa đầu cô bé: “Ừ, anh biết rồi.”

Nói xong, cậu bé ngẩng đầu nhìn phóng viên xung quanh, nói: “Em gái cháu đói bụng, các cô chú có thể dàn ra một con đường cho chúng cháu về ăn cơm không?”

Mọi người xấu hổ.

Khương Trừng: “…”

Lâm Giang Nam: “…”

Lúc này cũng có không ít fangirl trong quân đoàn Cam biết được tin tức, ào ào chạy đến đây, sân bay lập tức tắc nghẽn, phóng viên cũng không thể không dừng lại việc phỏng vấn, cuối cùng dưới sự hộ tống của nhân viên công tác và bảo vệ, bọn họ mới an toàn ra khỏi sân bay.

...

Buổi tối về đến nhà, Khương Già Dục cùng Tiểu Điềm Chanh ngồi trên thảm chơi với Coca và Longleg rất vui vẻ, còn Khương Trừng cùng Lâm Giang Nam nấu cơm trong phòng bếp, thật ra là Lâm Giang Nam nấu cơm, Khương Trừng đứng một bên trêu chọc cô. 

“Bà xã, lúc em cắt rau nhìn thật xinh đẹp.”

Lâm Giang Nam im lặng.

“Bà xã, tay em thật là đẹp mắt.”

Lâm Giang Nam im lặng.

“Bà xã, anh ôm em một cái.”

Lâm Giang Nam chĩa một con dao giữa hai người.

“Còn muốn ăn tối không?”

Khương Trừng: “…”

“Bố, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.” Tiểu Điềm Chanh không biết đã chui vào từ khi nào, cô bé ôm đùi Khương Trừng, vừa nói vừa làm gương mặt xấu hổ.

Khương Trừng bế Tiểu Điềm Chanh lên: “Con nói ai xấu hổ đấy?”

“Bố nha, nói bố xấu hổ xấu hổ đấy.” Tiểu Điềm Chanh nghiêng đầu, đưa tay chọc mặt anh. 

“Hai người ra ngoài mau, nếu không thì thật sự không có cơm ăn đấy.”

“Không muốn không muốn, con muốn ăn cơm.” Vừa nghe đến không có cơm ăn, Tiểu Điềm Chanh lập tức xua tay với cô. 

“Vậy con đẩy bố con ra ngoài đi, sau đó một chút nữa thôi là chúng ta có thể ăn cơm.” Lâm Giang Nam cười nói.

“Bố, đi nào, đi nào.” Tiểu Điềm Chanh yên lặng kéo cổ Khương Trừng.

Khương Trừng bất đắc dĩ, u oán nhìn Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam cười đắc ý với anh, nhưng lúc chuẩn bị xoay người ra ngoài, trong tay còn ôm Tiểu Điềm Chanh, vậy mà anh lại cúi đầu, thuận thế hôn lên môi Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam trừng mắt với anh, lắc lắc con dao trong tay.

Khương Trừng không thèm để ý, tâm tình rất tốt ôm Tiểu Điềm Chanh ra ngoài.

Qua cửa sổ phòng bếp, Lâm Giang Nam thấy Khương Trừng đang vui vẻ chơi với Cam nhỏ và Điềm Chanh, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.

Có thể ở bên cạnh Khương Trừng cả đời, có một cậu con trai, một cô con gái, đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào. 

...

Buổi tối lúc ăn cơm xong, Tiểu Điềm Chanh một hai phải đòi ngủ chung với Cam nhỏ, Lâm Giang Nam cũng không còn cách nào, đành phải giao Tiểu Điềm Chanh cho Cam nhỏ. 

Tắm rửa xong, Lâm Giang Nam đi một chuyến đến phòng Cam nhỏ, thấy Cam nhỏ và Tiểu Điềm Chanh đã ngủ rồi, cô hôn lên trán chúng, đắp lại chăn rồi mới ra ngoài.

Lúc cô trở lại phòng, Khương Trừng cũng đã tắm xong, đang nằm trên giường chờ cô.

Thấy cô tiến vào, anh giúp cô xốc chăn, Lâm Giang Nam bò lên giường nằm.

Cô tự giác nằm xuống bên cạnh anh, Khương Trừng xoay người đè Lâm Giang Nam dưới thân, cúi đầu cuốn lấy môi cô, đôi môi hơi lạnh cùng đôi môi ấm áp chạm vào nhau, cọ xát.

Đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, nụ hôn triền miên quấn quýt, rốt cuộc cô cũng bị anh chọc cho quân lính tan rã, không tự giác vươn hai tay ôm chặt cổ anh.

Cho đến khi Lâm Giang Nam thở dồn dập anh mới dừng lại nhìn cô, sau đó nhướn qua trán cô, dịu dàng hôn lên. 

Khương Trừng vươn tay tắt đèn trên tủ đầu giường, phòng ngủ lập tức tối om. 

“Ngủ đi.” Anh nói.

“Hưm?” Lâm Giang Nam nhất thời không phản ứng lại, anh… Hôm nay cứ như vậy buông tha cô?

Khương Trừng bị âm tiết đơn của cô làm bật cười. 

“Sao thế, không lẽ em muốn…”

Lâm Giang Nam đột nhiên vươn tay che miệng anh: “Không có! Em muốn đi ngủ, không cho anh nói nữa.” Nói xong, cô kéo chăn lên, đưa lưng về phía anh, bắt đầu ngủ.

May là tắt đèn, nếu không để Khương Trừng thấy gương mặt đỏ bừng của cô, không phải sẽ bị anh cười chết sao. 

Trong bóng đêm, Khương Trừng mỉm cười, anh vươn tay ôm lấy cô.

“Bà xã, ngủ ngon.”

Qua một lúc lâu, Khương Trừng mới nghe thấy Lâm Giang Nam nhỏ giọng đáp lại.

“Ngủ ngon.”

____________

Nhược Vy: Có ai thắc mắc vì sao fandom của Khương Trừng có tên là Cam không nào, lúc trước mình quên giải thích ~

Trừng (澄): phát âm là [chéng]

Cam (橙): phát âm là [chén]

Hai từ này có phát âm gần giống nhau nên có lẽ vì vậy mà tên fandom của Khương Trừng là Cam.

Giải thích một chút về Cam nhỏ và Tiểu Điềm Chanh: Bé Cam nhỏ có tên là Khương Già Dục, Cam nhỏ chỉ là biệt danh nên mình để sang thuần Việt, còn bé Tiểu Điềm Chanh thì đây là tên cô bé nên theo nguyên tắc là phải để Hán Việt, và Điềm Chanh có nghĩa là Cam ngọt đấy ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK