Phong Mặc nghe y nói như thế, hắn cũng chẳng thể nói thêm gì, lòng hắn nhẹ nhàng hơn khi thấy y tỉnh lại.
Hắn chuyển chủ đề khác nói:”Chuyện Mạc Hồ, ca ca ta nói rằng phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Huynh ấy mới tin, Thẩm Thần ngươi nghĩ xem nên làm thế nào?”
Thẩm Thần nghe vậy cũng có phần bối rối, ngày hôm đó chỉ có ba người.
Sư phụ đã chết dưới kiếm Mạc Hồ, Thẩm Thần nghĩ đến đây.
Trong lòng bất chợt nổi lên sự đau đớn, y ngậm ngùi cố nén lại, y không muốn Phong Mặc thấy bản thân y đau khổ.
Thẩm Thần đẩy hồi ức đau buồn đó sang một bên, y cố gắng nghĩ cách phải khiến cho Phong Trần tin y.
Trong đầu y xuất hiện vô số hình ảnh nào là sư phụ, ngôi mộ, lá cây phong và cuối cùng là lá thư đoạn tuyệt của Mạc Hồ để lại.
Thẩm Thần mở to mắt ra như phát hiện ra điều gì, y nhìn Phong Mặc vui mừng nói:”Ta đã có câu trả lời cho ca ca của ngươi rồi.”
Phong Mặc nghe xong bèn vui mừng, hắn đang định hỏi y là câu trả lời gì chỉ thấy lòng bàn tay y xuất hiện tờ giấy.
Thẩm Thần đưa là thư của Mạc Hồ cho Phong Mặc nói:”Ngươi đưa lá thư này cho Phong Trần, những chuyện xảy ra đều nằm trong lá thư này.
Nếu ca ca ngươi không tin có thể so nét chữ, nét chữ trong lá thư này là của Mạc Hồ.”
Phong Mặc gật đầu vươn tay cầm lấy lá thư cất vào người nói:”Được, xem ra chuyện này cũng đã có cách giải quyết.
Thẩm Thần, bây giờ ngươi muốn làm gì? Có cần ta giúp không?”
Thẩm Thần lắc đầu mỉm cười nói:”Cảm ơn ngươi, ta không cần đâu.
Bây giờ ta thay y phục đi xem đồ đệ của ta như thế nào, có lẽ đến tận tối ta mới về như vậy sẽ rất phiền cho ngươi.”, Phong Mặc muốn nói thêm nhưng cuối cùng lại nuốt lấy lời muốn nói ra, bởi hắn biết nếu hắn càng mở lời giúp thì y càng từ chối ý tốt của hắn.
Phong Mặc đành thở dài gật đầu nói:”Được, vậy ta đi trước đây.
Không làm phiền ngươi nữa.”, Thẩm Thần gật đầu, Phong Mặc đứng dậy rời đi.
Tiếng “khét” vang lên, cửa phòng đóng lại, căn phòng lúc này nhanh chóng rơi vào im lặng.
Thẩm Thần ngồi trên một lúc mới bước xuống giường, y vừa đứng dậy đã ngã xuống mặt sàn.
Thẩm Thần không ngạc nhiên gì với chuyện này, bởi vì y ngủ bốn ngày, cơ thể y không vận động trong thời gian đó nên mới mềm nhũn ra.
Thẩm Thần cố gắng dậy, y vừa đứng dậy cả người lại mất thăng bằng có vẻ như sắp ngã thêm lần hai nhưng lần nào y đã chuyển hướng ngã xuống giường, Thẩm Thần bất lực nằm trên giường.
Đôi mắt phượng nhìn trần nhà, y nằm một lúc mới ngồi dậy.
Thẩm Thần nhìn vào đôi chân của mình, mũi chân chậm rãi chạm mặt đất, y từ từ đứng dậy.
Lúc này y có thể đi lại, không còn mất thăng bằng như trước.
Thẩm Thần nhẹ thở phào cười đùa với bản thân: Ta còn tưởng bản thân không thể đứng dậy được nữa.
Thẩm Thần nhanh chóng thay y phục trên người đi.
Sau khi thay y phục, y buộc lại mái tóc đen bằng trăm cài tóc.
Thẩm Thần đi đến cửa phòng vừa mở cửa đi ra ngoài liền va chạm với A Hắc, A Hắc nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi:”Mong đại nhân tha thứ, là nô tài mù mắt cản đường ngài.”
Thẩm Thần khom người xuống, y vươn tay nắm lấy hai cánh tay của A Hắc, y đỡ hắn đứng dậy nói:”Chuyện này ta không để bụng đâu, ngươi đứng dậy đi.”, A Hắc nghe lệnh y đứng dậy, hắn cúi đầu chấp tay nói “đa tạ đại nhân”.
Thẩm Thần vỗ vào bờ vai của hắn nói:”Ngươi không cần nói như thế, ta vốn dĩ phải nói lời cảm ơn với ngươi.
Nếu ngày hôm đó không có ngươi chắc có lẽ ta đã không còn đứng đây.
Ta thật sự cảm ơn ngươi vì đã tận tình chăm sóc ta trong mấy ngày qua.
Để báo đáp ân tình này, ngươi có nguyện vọng gì không? Hay một điều gì đó chưa thực hiện được?”
A Hắc nghe xong lời của y, sắc mặt của hắn hòa nhãn đi vài phần, hắn còn tưởng y sẽ vì chuyện hắn đụng phải mà trách phạt thật không ngờ y lại bỏ qua nhưng vậy.
Trong lòng hắn cũng nhẹ đi vài phần, hắn im lặng hồi lâu mới đáp:”Mong đại nhân lượng thứ, nô tài vẫn chưa nghĩ ra.
Khi nào nô tài nghĩ ra sẽ nói cho đại nhân biết.”
Thẩm Thần buông tay khỏi người hắn, y gật đầu nhìn hắn nói:”Không sao, chừng nào ngươi nghĩ ra thì đến nói cho ta biết.
Với lại ta có chuyện này muốn nói, bây giờ ta phải đến chỗ Tịch Nhiên điện hạ, chắc có lẽ đến tối ta mới về.
Ngươi đừng chuẩn bị đồ ăn cho ta.”, A Hắc lên tiếng nói “vâng”, Thẩm Thần chấp tay phía sau cất bước rời đi, người y lướt qua A Hắc.
A Hắc vẫn giữ nguyên tư thế, hắn đợi hồi lâu mới dám thẳng người.
Thẩm Thần bước đi trên đường đến Nhạn Đông điện, y bước đến vừa cửa cung vừa hay gặp Tịch Nhiên và A Bạch đang đi dạo.
Hai người họ thấy y liền vui mừng chạy đến chỗ y, Tịch Nhiên nhìn người trước mặt lo lắng hỏi:”Sư phụ, sức khỏe của người như thế nào? Người vẫn ổn chứ?”
Thẩm Thần lắc đầu nói:”Ta không sao, sức khỏe của ta bây giờ cũng đã ổn định hơn.
Hôm nay ta đến đây là muốn xem bệnh tình của con như thế nào.”
Tịch Nhiên đưa tay ra hiệu “mời vào” nói:”Người vào đi, xem ở đây không tiện lắm.”, Thẩm Thần cũng không nói gì, y đi theo hai đệ tử của mình vào phòng.
Tịch Nhiên nói với A Bạch rằng:”Muội ra ngoài đuổi những nô tài gần đây đi xa một chút, càng xa càng tốt đừng cho họ đến gần căn phòng này.”, A Bạch nói “vâng” một tiếng liền nhanh chóng rời đi làm theo lời nàng.
Tịch Nhiên ngồi xuống ghế, Thẩm Thần ngồi bên cạnh nàng.
Y lấy ra một chiếc gối nhỏ đặt lên bàn, Tịch Nhiên thuận theo đặt tay trên đó.
Thẩm Thần dùng ngón trỏ và ngón giữa bắt mạch.
Một lúc sau, y thu lại bàn tay của mình, đôi mắt phượng nhìn thiếu nữ trước mặt nói:”Không tệ, độc trong người con bây giờ đã tích tụ lại một chỗ.
Để ép độc ra, ta cầm phải châm cứu, con mau gọi A Bạch vào đây đi.”
Tịch Nhiên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài gọi A Bạch vào.
Sau khi hai nàng đi vào, Thẩm Thần phần phó công việc cho cả hai, Tịch Nhiên và A Bạch im lặng lắng nghe.
Thẩm Thần nói xong, hai nàng đều ngay tức khắc làm theo phần phó của y.
Tịch Nhiên dẫn Thẩm Thần đi đến giường, y lấy từ trong túi càn khôn ra một túi đựng kim châm, A Bạch đem cây nến đi vào, cô đặt cây nến trên bàn.
Tịch Nhiên ngồi trên giường đợi Thẩm Thần phân phó tiếp theo.
Thẩm Thần nhìn A Bạch nói:”A Bạch nhớ lời ta nói, lát nữa khi đôi mắt của ta bị vải trắng che lại.
Con đứng bên cạnh ta, làm nóng đầu kim châm rồi đưa cho ta, nhất định đầu kim châm phải nóng.
Khi ta ra hiệu, con phải nói cho ta biết vị trí hiện tại của bàn tay ta đang ở đâu có được không?”
A Bạch gật đầu, Thẩm Thần lấy mảng vài trắng từ tay A Bạch, mảng trắng chậm rãi che phủ đôi mắt phượng.
Sau khi đôi mắt bị che phủ, Tịch Nhiên chậm rãi cởi từng lớp y phục.
Làn da trắng mềm hiện ra, nàng nằm sấp xuống để tấm lưng nhỏ hiện ra.
Thẩm Thần ngồi im một chỗ, bởi vì đôi mắt đã bị vải che y cũng không thể làm gì ngoài đợi A Bạch làm nóng đầu kim châm.
A Bạch làm nóng đầu kim châm liền đưa vào bàn tay y.
Dưới sự phối hợp của A Bạch cùng với sự chỉ dẫn của Thẩm Thần, kim châm cũng đã nằm ở trên lưng Tịch Nhiên nhiều hơn.
Khi kim châm cuối cùng vừa chậm xuống huyệt đạo cuối cùng thì Tịch Nhiên ngay lập tức phun ra máu.
A Bạch mang lòng lo lắng nhìn thấy nàng như vậy nhanh chóng đặt cây nến sang một bên, cô đi đến lấy khăn tay trong người ra lau đi vết máu ở môi Tịch Nhiên.
Thẩm Thần ngồi lặng im, y nghe tiếng ho khan của Tịch Nhiên đoán độc tốc đã bị đẩy ra hết.
Y cất tiếng hỏi Tịch Nhiên:”Tiểu Nhiên, con cảm thấy trong người như thế nào rồi? Có phải cơ thể không còn uể oải như trước mà ngược lại con cảm thấy khỏe hơn phải không?”
Tịch Nhiên ban đầu có phần ngạc nhiên nhưng nghĩ một lúc nàng mới nói thầm trong lòng rằng: Sư phụ biết y thuật, điều này là chuyện bình thường đối với y.
Lời nói thầm vụt qua, nàng gật đầu trả lời câu hỏi của y:”Vâng, quả thật cơ thể của con giống như lời nói của người.”, Thẩm Thần nghe xong câu trả lời chậm rãi gật đầu hài lòng nói:”Hai con nhìn xuống sàn đi.”
Tịch Nhiên và A Bạch vừa nghi hoặc vừa bất ngờ với câu nói của y.
Hai nàng cũng không nhìn ra được câu nói của nàng mang ý gì, cả chỉ đành làm theo lời y đồng thời nhìn xuống sàn..
Danh Sách Chương: