Thẩm Thần mang một khuôn mặt lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt không thân thiện nhìn hắn lạnh giọng nói:"Ngươi không cần biết ta là ai! Nhưng ngươi cho người trốn xung quanh phục kích bọn ta có phải ta nên hỏi tội ngươi không?"
Đối phương nghe xong những lời này của y, hắn liền nở nụ cười xấu xa nhìn y nói:"Ha...ha, ngươi tưởng ngươi là ai mà có thể hỏi tội ta? Là thần sao? Hay là một tu sĩ chỉ biết khoanh tay múa chân? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Thiếu gia nhà họ Lưu, tên Khanh.
Là một con người xấu xa, chuyên ăn hiếp người khác.
Đó chính là ngươi, xem ra ta cũng có duyên gặp mặt ngươi ở đây.", Thẩm Thần cười nhẹ nói ra danh tính của đối phương nhưng đối phương lại không có vẻ ngạc nhiên lắm, ngược lại còn tỏ ra vẻ mặt hài lòng, ánh mắt mang đầy tán thưởng nhìn y.
"Vậy ngươi có biết ta hiện đang ở cảnh giới nào không?", Thẩm Thần đương nhiên không mấy ngạc nhiên mấy với câu hỏi của đối phương.
Thẩm Thần nhìn lướt qua đối phương, y chỉ cười rồi không nói gì khiến mấy người phía sau nhất thời cũng lo lắng theo cho y.
"Sao? Ngươi không nhìn ra bổn thiếu gia đang ở cảnh giới nào sao?", một câu nói đầy kiêu ngạo của đối phương khiến Thẩm Thần phải dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, y cười khẩy nói:"Ta tặng ngươi một câu nói, đừng vì một chút thanh danh mà khiến bản thân gặp rơi vào vòng xoáy, đó là câu ta tặng cho ngươi."
"Ngươi được lắm, có giỏi thì tỉ thí với ta một phen."
Thẩm Thần bước lên muốn nói ra lời chấp nhận thì Tư Hạ đã nhanh hơn y, hắn vươn tay chạm vào vai y ngăn cản.
Đồng thời, Ngô Thanh bước ra xếp quạt chấp tay nhìn Lưu Khanh nói:"Mong các hạ nể tình Ngô gia ta mà tha cho y một mạng.
Thẩm Hy chỉ là nhất thời nổi nóng mới nói ra những lời như vậy với các hạ."
Thẩm Thần bị lời nói của Ngô Thanh làm cho đứng hình, y muốn tiến lên ngăn cản thì bị bàn tay của Tư Hạ đang còn ở trên vai giữ lại.
Thẩm Thần nhỏ giọng nói với người phía sau:"Tư Hạ, ngươi mau buông tay ra.
Ta phải đi đấu với hắn."
Tư Hạ một mặt không biến sắc, hắn lạnh lùng nói:"Có chết ta cũng không buông, ngươi đừng quậy nữa.", Thẩm Thần nhất thời không biết phải làm sao, y đành mang vẻ bất lực nhìn bằng hữu của mình thay mặt xin tha cho y một mạng.
Lưu Khanh thấy thành ý của Ngô Thanh như vậy, hắn "hứ" một tiếng rồi quay người rời đi.
Bên cạnh đó, những bụi cây xung quanh đồng thời vang lên tiếng sột soạt, một nhóm người bước ra khỏi bụi cây đi theo sau Lưu Khanh.
Thẩm Thần chôn chân tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.
Đợi khi, họ đi mất dạng không còn thấy bóng thì Tư Hạ mới từ từ buông tay bàn tay của hắn xuống, Thẩm Thần trầm mặt nói:"Trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm một nên để nghỉ ngơi đi."
Y vừa nói xong liền đi lướt qua người Ngô Thanh tiến về phía trước, Ngô Thanh nhìn bóng lưng của y nói:"Thật là...!Thẩm Hy rốt cuộc vì sao lại như vậy, bản thân ta chỉ muốn tốt cho y thôi.
Sao lại ra nông nổi như thế này."
Lăng Tiêu bước đến bên cạnh Ngô Thanh, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào vai đối phương nhẹ nhàng an ủi:"Ngươi đừng nói như vậy, ta nghĩ chắc chắn y có chuyện gì đó mới làm ra những hành động như vậy.
Ngươi đừng buồn nữa, ta tìm cách hỏi y."
Ngô Thanh gật đầu nhìn Lăng Tiêu nói "được", hai người họ sóng vai nhau đi theo Thẩm Thần nhưng chỉ riêng Tư Hạ vẫn còn chôn chân một chỗ buồn rầu tự hỏi bản thân: Có phải là do mình ngăn cản y sao? Chỉ vì việc đó mà y giận mình sao?
Sau lời tự nhủ đó, Tư Hạ gạt bỏ qua cái suy nghĩ đó sang một bên, hắn cất bước rời đi.
Hoàng hôn chiều tà mang màu sắc xinh đẹp khiến người ta ngắm mãi không chán và cũng nhanh chóng trôi qua, một bầu trời đầy sao xuất hiện cùng ánh trăng tròn và sáng khiến cả một khu rừng soi sáng.
Thẩm Thần ngồi trên rễ cây, tay cầm cành cây nhỏ nghịch đám lửa trước mắt, y nhìn sang ba người phía đối diện nhẹ nhàng nói:"Mọi người nghỉ ngơi đi, có ta ở đây canh sẽ không sao đâu!"
Ngô Thanh và Lăng Tiêu nghe vậy cũng yên tâm, bởi vì cả hai người họ biết y đã đặt kết giới xung quanh đây cho dù thú dữ có tấn công họ cũng sẽ bị kết giới chặn lại.
Ngô Thanh và Lăng Tiêu thả lỏng cơ thể, hai người nằm trên bãi cỏ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tư Hạ bên cạnh lại không như họ, bản thân hắn không phải không tin tưởng y chỉ là bản thân hắn vẫn còn một số chuyện muốn hỏi y.
Đợi khi nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người bên cạnh, Tư Hạ ngồi dậy đi đến chỗ y ngồi.
Thẩm Thần ngồi nghịch đám lửa trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám lửa nhưng miệng buông lời hỏi hắn:"Sao ngươi không nghỉ ngơi? Khó ngủ?"
"Tất cả đều không phải!", Tư Hạ ngồi bên cạnh y lắc đầu đáp lại lời y.
"Vậy vì cái gì?", Thẩm Thần vẫn nhìn vào đám lửa trước mắt.
Tư Hạ nhìn sang y, khuôn mặt thanh tú luôn mang theo sự ôn nhu vẫn còn nhưng ánh mắt đó lại nhìn chỗ khác, hắn thở dài thu lại tầm mắt hỏi y:"Ngươi vẫn còn giận ta vì chuyện đó sao?"
"Ta không giận, chỉ là ta đã không nói rõ cho ngươi biết.", Thẩm Thần thu lại tầm mắt của mình với đám lửa trước mặt, ánh mắt của y chuyển xuống cành cây trong tay.
"Vậy tại sao ngươi lại nhất quyết đấu với tên họ Lưu đó một trận? Thấy hắn chướng mắt chăng?"
"Tất cả đều không phải, thật ra có một chuyện mà ta muốn làm rõ với các ngươi nhưng lại mất cơ hội.
Tư Hạ, ngươi có tin ta không?", câu nói này của y khiến Tư Hạ ngạc nhiên.
Hắn quay sang nhìn y vừa hay chạm trúng ánh mắt đầy sự mong chờ của y, hắn lập tức quay sang chỗ khác nói:
"Ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc chuyện ngươi muốn làm rõ là gì?"
"Bản thân Thẩm Hy ta chỉ cần sự tin tưởng, nhưng nếu ngươi muốn biết ta có thể nói nhưng bây giờ không phải lúc, đến một thời gian nhất định ta sẽ nói với ngươi.", Thẩm Hy ngừng một lúc lại nói tiếp:
"Tư Hạ, nếu sau này bản thân ta làm ra những hành động như vậy thì đừng ngăn cản ta, bản thân ta biết ta đang làm gì, ta sẽ không làm ra những hành động quá đáng.
Cho nên ngươi cứ đặt niềm tin ở ta, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng."
"Được, ta nhất định không ngăn cản ngươi.", Thẩm Thần quay sang nhìn Tư Hạ nở nụ cười dịu dàng nói:"Cảm ơn ngươi."
"Không có gì, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu mà."
"Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.", sau câu nói đó thì Tư Hạ đã giải mã được tâm sự trong lòng.
Hắn ngã người nằm xuống bãi cỏ, mí mắt nặng nề hạ xuống.
Đợi khi hơi thở của Tư Hạ đều đều, Thẩm Thần ngồi bên cạnh hắn, y ngước nhìn bầu trời đêm thầm nói: Thời gian cũng trôi qua nhanh thật.
Danh Sách Chương: