Hiểu Lam ngẩn người ra vội hỏi :
- Đỗ huynh làm sao thế, chả lẽ...
Phúc trì tâm linh, Độc Cô Ngọc đã nghĩ ngay được một kế vội đáp :
- Thế ra vị Tư Đồ cô nương ấy là... Vi huynh, tiểu đệ hay tin vì Nam Hoang lục hung rũ nhau đi phá phách Mân Tây bát động nên Tư Đồ cô nương đã...
Hiểu Lam nghe nói tới đó đã biến sắc mặt, vội đứng dậy hỏi :
- Lời nói của Đỗ huynh có thực không?
Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Việc này có phải việc thường đâu mà đệ dám nói bậy...
Hiểu Lam đột nhiên nói tiếp :
- Đa tạ Đỗ huynh đã cho biết tin này. Hiện giờ tiểu đệ lòng nóng như thiêu, định đi Mân Tây cứu viện tức thì, có điều gì thất lễ mong Đỗ huynh lượng thứ cho. Sau này có dịp gặp lại nhau, tiểu đệ thể nào cũng mời huynh đến Đái Vân sơn trang.
Thôi bây giờ đệ xin cáo lui trước.
Nói xong, chàng ta giơ tay ra hiệu một cái, rồi dẫn Tuyết Sơn nhị lão ra khỏi tửu quán, phi thân lên mình ngựa phóng đi mất dạng luôn.
Độc Cô Ngọc chưa kịp đứng dậy tiễn bạn thì bạn đã đi mất rồi nên chàng cứ ngẩn người ra ngồi ở đó một hồi mới định thần được. Nghĩ lại chuyện cũ chàng rất cảm khái và nhận thấy bên trong có đủ cả chua cay mặn nhạt và trong những mùi vị đó thì mùi chua nặng hơn hết. Chàng cũng không hiểu tại sao lại cảm giác như vậy.
Giây phút sau chàng lại nhận thấy mình bỗng có ý nghĩ ghen tuông như thế thực không nên không phải. Đồng thời lúc này cùng cũng biết rõ người tình địch mà Hiểu Lam nói hồi nãy là ai rồi, nên chàng lại gượng cười một tiếng và cảm thấy cổ họng như có cái gì tắt nghẽn rất khó chịu.
Sau cùng chàng lại thở dài một tiếng, vì chàng biết tính nết của Tư Đồ Sương như thế nào và biết nàng ta si tình với mình. Nếu mình xử trí không thích đáng thì sẽ hủy mất hai anh hào tuyệt đại ngay.
Chàng tự cho Hiểu Lam hơn mình nhiều, nhưng không hiểu tại sao Tư Đồ Sương lại chỉ yêu mình mà không yêu Hiểu Lam? Lúc này chàng mới nhận thấy chữ tình quả thực là huyền diệu...
Chàng lại thở dài một tiếng, từ từ đứng dậy trả tiền rượu, rồi như kẻ mất hồn mất vía, lững thững đi ra ngoài cửa. Bỗng chàng nghe thấy phía sau có người kêu gọi :
- Đỗ tướng công!
Độc Cô Ngọc vội quay người, liền thấy tên phỗ cây tay cầm số tiền mình vừa trả, vẻ mặt rất cung kính nói tiếp :
- Vừa rồi tiểu nhân không biết tướng công giá lâm nên mới thất lễ, tội của tiểu nhân đáng chết lắm, xin tướng công thâu hồi số tiền này lại chứ tiểu nhân không dám nhận đâu.
Độc Cô Ngọc rất ngạc nhiên hỏi lại :
- Uống rượu phải trả tiền, đó là lẽ thường, sao...
Người phổ cây lại cung kính vái một vái rồi nói :
- Thưa tướng công, tiểu nhân không dám giấu diếm tướng công. Nơi đây tuy là một quán rượu, nhưng sự thực là một chòi canh nho nhỏ dưới trướng của Tư Đồ cô nương đây.
Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ và biết trong khi đi qua nơi đây, Tư Đồ Sương đã dặn bảo những người này trước rồi nên chàng tủm tỉm cười nói tiếp :
- Ra là thế đấy. Không sao hết, ngươi cứ nhận lấy số tiền này, coi như là tiền rượu của ba người hồi nãy trả.
Đại hán nọ lắc đầu :
- Với Ngọc Diện Thần Long thì tiểu nhân phải thâu đủ số, nhưng y đã là bạn với tướng công rồi thì tiểu nhân cũng không dám nhận tiền của y nữa. Bằng không Tư Đồ cô nương biết chuyện thể nào cũng trách cứ tiểu nhân.
Độc Cô Ngọc biết có nói thêm cũng vô ích, đối phương thể nào cũng không dám nhận tiền của mình đâu nên chàng nhận ngay số tiền đó và nói tiếp :
- Nếu vậy tại hạ xin cảm ơn.
Rồi chàng quay người đi ngay ra tới bên ngoài đã có một đại hán dắt sẵn một con ngựa cao lớn, cung kính vái chào và nói :
- Thưa tướng công, Tư Đồ Sương cô nương mong tướng công sớm ngày tới Võ Di nên đã dặn tiểu nhân sửa soạn sẵn con ngựa này để tướng công cưỡi.
Độc Cô Ngọc cảm động đến ứa nước mắt ra, phải cố gắng lắm mới không để cho nước mắt rỏ xuống. Sau cùng chàng chỉ nói một câu cảm ơn rồi cầm cương ngựa phi thân lên cưỡi và phóng đi ngay.
Con ngựa ấy chạy thực nhanh, không đầy nửa ngày đã tới khu núi Võ Di. Nhưng hình như chàng không muốn đi cùng với bọn Hiểu Lam ba người thì phải nên chàng phải kìm hãm tốc độ của con ngựa lại. Bằng không thì chỉ trong chốc lát nữa là chàng có thể phóng tới Võ Di rồi.
Sự thực chàng chỉ muốn có cánh bay tới Mân Tây bát động thôi, nhưng trong có nửa ngày trời mà ý định của chàng thay đổi hẳn. Chàng nghĩ đã có Tư Đồ Sương, ông già họ Trà hai người, lại thêm bọn Vi Hiểu Lam, ba aty cao thủ tuyệt thế nữa thì bọn Lục Hung thế nào cũng bị đánh tơi bời. Bát động sẽ bình yên vô sự, mình có tới nơi cũng chỉ bằng thừa thôi.
Hơn nữa, ba người gặp nhau thì cục diện thế nào cũng khó xử lắm. Huống hồ chàng đã quyết tâm nhường mối tình đó cho Hiểu Lam rồi nên chàng nhận thấy càng cần phải lánh mặt Tư Đồ Sương.
Tuy trong lòng đã quyết định như vậy, nhưng đầu óc lại rất mâu thuẫn, nửa muốn đi, nửa không muốn đi, chàng cũng không hiểu tại sao lại có ý nghĩ mâu thuẫn như thế? Đến lúc này chàng mới biết mình cũng đã bắt đầu có lòng yêu đương vị cân quốc kỳ nữ ấy rồi. Tuy chàng cố hết sức đè nén tình cảm của mình xuống, mà không hiểu tại sao sự đau khổ này lại tựa như một con rắn cứ chui rúc vào trong người cấu xé trái tim của mình vậy.
Chàng đi tới chân núi Võ Di ngửng đầu nhìn lên trên đỉnh núo cao chọc trời.
Chàng đứng ngẩn người ra ngắm nhìn hồi lâu liền lẩm bẩm nói :
- Ta đã quyết tâm nhường nàng cho Vi Hiểu Lam rồi ta còn do dự làm chi nữa.
Chàng nghiến răng mím môi quay đầu ngựa phóng về phía bắc. Chàng muốn vòng qua núi Võ Di để tránh khỏi xoáy nước tình cảm làm cho người ta nhức đầu ấy.
Con ngựa phóng nước đại tiến thẳng về phía bắc nhưng trái tim và linh hồn của chàng lại chạy ngược về Tư Đồ Sương. Không biết trải qua bao lâu, đi được bao nhiêu dặm đường, chàng sực nghĩ đến một việc vội gò cương ngựa lại.
Chàng nghĩ tới thế lực của Mân Tây đều thuộc dưới thế lực của nàng ta. Hơn nữa nàng đã nói nếu chàng đã bước chân vào Mân Tây thì muốn trốn tránh như thế nào cũng không sao qua nổi đôi mắt của nàng. Chàng biết lời nói ấy của nàng không ngoa chút nào.
Mục tiêu của chàng đang đi đây hiển nhiên là muốn tránh khỏi Mân Tây bát động, nhưng chàng rất ngạc nhiên là tại sao lại không phát hiện một người nào của Mân Tây bát động như thế. Chàng liền nghĩ thầm :
“Chẳng lẽ...”
Chàng không dám nghĩ tiếp nữa, vội quay đầu ngựa lại mà nhằm phía Mân Tây bát động thúc ngựa phóng thực nhanh. Lúc này chàng đã quên hẳn vấn đề khi ba người gặp nhau cục diện sẽ khó xử như thế nào.
Đồng thời chàng vốn quên cả vấn đề dù chàng có tới nơi cũng không giúp ích gì được cho Tư Đồ Sương cả.
Tổng trại của Mân Tây bát động ở phía Tây núi Võ Di, mà dãy núi Võ Di thì dài liên miên hàng trăm dặm. Muốn tới Mân Tây bát động thể nào cũng phải phóng ngựa vượt núi Võ Di mới có thể đến tổng trại được.
Đường núi quanh co như ruột dê, càng lên càng dốc, càng lên càng cao, đồng thời lại rất hiểm trở, chỉ lỡ chân rớt xuống vực thẳm là tan xương nát thịt ngay. Nhưng lúc này Độc Cô Ngọc không quãng ngại gì nguy hiểm gian truân mà chàng chỉ oán trách con ngựa đi chậm thôi.
Khi lên tới đỉnh núi, chàng ngó nhìn xuống bên dưới, đã trông thấy tổng trại của Bát động. Vì cách quá xa, nên chàng không sao trông thấy rõ một người nào cả.
Độc Cô Ngọc dùng chân thúc ngựa, đang định phóng xuống dưới núi thì đột nhiên trong bụi cây ở chỗ cách chàng hơn mười trượng có tiếng người quát bảo :
- Người nào dám vào trọng địa của Bát động chúng ta thế?
Độc Cô Ngọc nghe nói vội đáp :
- Tại hạ là Đỗ Ngọc.
Bỗng có tiếng kêu ồ, rồi một bóng người từ ở trong bụi cây nhảy ra, tiến tới trước ngựa của Độc Cô Ngọc.
Độc Cô Ngọc nhận ra đại hán trung niên mặc võ trang màu đen này chính là một trong hai đại hán đã đánh nhau với mình vì mảnh tín phù của Bát động mà đã đánh nhau một trận kịch liệt vào hồi mấy tháng trước. Lúc này đại hán ấy tay trái cầm kiếm, tay phải dùng vải băng bó dính đầy máu tươi, hiển nhiên là đã bị thương.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, chưa kịp hỏi thì đại hán nọ đã cung kính vái chào, vẻ mặt rầu rĩ nói :
- Đỗ tướng công đã tới muộn rồi!
Độc Cô Ngọc càng hoảng sợ thêm, suýt tý nữa thì té xuống dưới ngựa, vội hỏi lại :
- Muộn rồi ư? Chả lẽ Sương cô nương đã...
Đại hán áo đen lắc đầu đỡ lời :
- Xin tướng công thứ lỗi cho, tiểu nhân nhất thời cuống lên nói lầm để tướng công phải kinh hoảng. Cô nương với lão gia không việc gì, nhưng anh em của bổn động đã chết chóc già nửa.
Nghe thấy Tư Đồ Sương với ông già đều được bình yên vô sự, Độc Cô Ngọc mới yên tâm thở nhẹ một tiếng, nhưng cái câu sau cùng của đại hán cũng đủ làm cho chàng kinh hoảng mà vội hỏi tiếp :
- Chả lẽ Sương cô nương đã về chậm ư?
Đại hán rầu rĩ gật đầu đáp :
- Tướng công nói đúng đấy, cô nương với lão gia đã về chậm, nhưng chỉ chậm một bước thôi. Chậm có một bước như thế mà anh em trong động đã...
Độc Cô Ngọc nghiến răng, mím môi hậm hực nói :
- Những quân ấy đáng chết thực!
Đại hán nọ nói tiếp :
- Bọn chúng giết chóc xong, đang định phóng hỏa thì cô nương dùng chưởng đả thương được một tên, nhưng vẫn để cho chúng đào tẩu thoát!
Độc Cô Ngọc nghe tới đó mặt đầy sát khí, bụng bảo dạ rằng :
“Bọn thảm vô nhân đạo, đê hèn vô sĩ kia, nếu Độc Cô Ngọc sau này không giết hết bọn ngươi thề không làm người!”
Nghĩ tới đó chàng lại hỏi :
- Hiện giờ Sương cô nương có ở trong tổng trại không?
Đại hán áo đen đáp :
- Nửa ngày trước đây cô nương vẫn còn đợi chờ tướng công, có lẽ bây giờ cũng hãy còn ở trong đó.
Độc Cô Ngọc gật đầu nói :
- Được, vậy ngươi hãy đưa ta đi gặp cô nương đi.
Đại hán áo đen lắc đầu đáp :
- Tướng công cứ việc cưỡi ngựa đi xuống dưới núi, tiểu nhân đi bộ dẫn đường.
Không đợi cho Độc Cô Ngọc trả lời, y đã vội đi xuống núi trước. Độc Cô Ngọc không khách sáo nữa, thúc ngựa đi theo luôn.
Tuy cánh tay bị thương, đại hán nọ đi vẫn còn nhanh lắm, mà cứ đi trước dẫn đường hoài.
Suốt dọc đường không thấy một bóng người nào cả. Chỉ trừ đại hán đưa đường ra, Độc Cô Ngọc không thấy tới người thứ hai nào. Nhưng chàng không để ý tới điều đó mà cứ thúc ngựa đi theo tên nọ thôi.
Một lát sau, đại hán áo đen đã đưa chàng tới tổng trại của Mân Tây bát động rồi.
Hai cánh cửa lớn dính đầy máu tươi, nhưng đang đóng kín. Bên ngoài cửa và trên mặt đất cũng có rất nhiều vết máu, mùi tanh hôi xông lên mũi, trông rất thảm khốc.
Tuy vậy không thấy một cái xác nào cả, chàng đoán chắc Tư Đồ Sương đã cho người đem chôn những xác người ấy rồi.
Độc Cô Ngọc thấy cả bên trong lẫn bên ngoài đều không thấy có một bóng người nào cả, trong lòng rất hoài nghi, vội đưa mắt nhìn đại hán kia. Ngờ đâu đại hán ấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy, nhưng chỉ hơi do dự một chút, y đã tới gần hai cánh cửa lớn quát hỏi :
- Hôm nay ai luân phiên canh gác thế? Chả lẽ các ngươi điếc hay sao mà không nghe thấy gì cả?
Tiếng kêu gọi của y to lắm mà không hiểu tại sao không thấy có người trả lời. Đại hán ấy biến sắc mặt luôn, liếv nhìn Độc Cô Ngọc một cái lại vung tay vỗ cửa gọi tiếp :
- Ai canh gác cửa ngõ thế, có Đỗ tướng công tới, sao không mở cửa ngay đi?
Nhưng bốn bề vẫn im lặng như thường, không thấy ai trả lời cả.
Như vậy, không riêng gì đại hán nọ chịu nhịn không nổi mà cả Độc Cô Ngọc cũng phải nổi giận nốt. Đại hán nọ liền giơ chưởng lên đánh mạnh vào hai cánh cửa một thế rồi vội lui ngay về phía sau. Sau một tiếng kêu bùng, hai cánh cửa mở tung ngay. Hai người mới hay hai cánh cửa chỉ khép hờ chứ không phải là đóng chặt.
Hai người cùng nhìn vào bên trong, thấy cái sân lớn rộng vắng tanh và không có một bóng người nào hết. Chỉ trên mặt đất còn lại những dấu vết máu đã thâm đen rồi thôi. Độc Cô Ngọc nhìn thẳng vào bên trong thấy hơn trăm tòa nhà đồ xộ như thế mà cũng im lặng vắng tanh, không thấy một bóng người nào nốt. Chàng biết thể nào cũng có chuyện gì xảy ra đây? Vì lo âu cho Tư Đồ Sương, chàng không quãng ngại gì cả, nhảy ngay xuống dưới đất, cùng đại hán nọ đi thẳng vào bên trong luôn.
Chàng rất ngạc nhiên không những không thấy Tư Đồ Sương, ông già họ Trà và bất cứ một người thủ hạ nào của nàng, mà cả Vi Hiểu Lam đi trước chàng đáng lẽ đã tới đây từ lâu rồi mà cũng không thấy hình bóng nốt. Như vậy chàng không kinh hoảng sao được, vội vận khí lớn tiếng kêu gọi :
- Trong nhà có người không? Đỗ Ngọc muốn vào yết kiến Tư Đồ động chủ đây.
Chỉ nghe thấy bên trong có tiếng vang vọng ra thôi chứ không thấy có tiếng người trả lời. Đại hán nọ liền đề nghị :
- Đỗ tướng công, có nên đi thẳng vào bên trong không?
Độc Cô Ngọc gật đầu, đang định tiến bước thì đại hán nọ lại nói tiếp :
- Mời tướng công hãy đợi chờ ở nơi đây để tiểu nhân vào xem sao trước.
Độc Cô Ngọc đáp :
- Không, ngươi ở đây đợi chờ, để ta vào xem cho.
Đại hán nọ nói tiếp :
- Tướng công mới tới, không quen biết đường lối ở bên trong. Hơn nữa, nơi đây trông bề ngoài rất tầm thường nhưng bên trong có rất nhiều cơ quan máy móc mai phục. Nên tướng công cứ cho phép tiểu nhân vào trước thì hơn.
Độc Cô Ngọc nhận thấy lời nói của tên nọ rất có lý, nên chàng trầm ngâm giây lát mới đáp :
- Được, nhưng việc này kỳ lạ lắm, ngươi phải cẩn thận lắm mới được. Hễ thấy cái gì khác lạ thì phải rút lui ngay.
Đại hán nọ cung kính vái chàng một vái và nói tiếp :
- Đa tạ tướng công, tiểu nhân tự biết giữ gìn cẩn thận. Còn tướng công cũng nên đề phòng luôn luôn thì hơn.
Nói xong y đi ngay.
Độc Cô Ngọc đứng ngắm nhìn toà nhà đồ xộ và huy hoàng khiến chàng cũng phải khen ngợi Tư Đồ Sương biết hưởng thụ và một thiếu nữ như nàng vừa sáng lập được cơ đồ to tát như thế này, lại lãnh đạo mấy trăm quần hùng thực là hiếm có...
Một lát sau bỗng bên trong có tiếng kêu rú rất thảm khốc. Chàng giật mình kinh hãi, vội phi thân tiến thẳng về phía có tiếng kêu la ấy. Lúc này Huyền quan đã đả thông, chàng chỉ nhảy nhót mấy cái đã tới trước cửa một căn nhà, không quan ngại gì hết, xông thẳng ngay vào bên trong.
Vừa vào tới trong nhà, cảnh tượng hiện ra trước mắt đã khiến chàng tức giận đến chỉ muốn xé xác bọn Nam Hoang lục hung ra làm muôn mảnh mới hả dạ.
Trong nhà ấy có một cái bàn tròn sơn son với mười mấy cái ghế ra thì không có vật gì khác. Nhưng trên ghế nào cũng có một đại hán áo đen ngồi, tên nào tên nấy trợn trừng mắt, há mồm, trông có vẻ phẫn nộ đau khổ nhưng không một tên nào cử động cả... đủ thấy chúng đã bị người ta điểm phải tử huyệt rồi.
Trên mặt bàn còn có mấy cái đầu lâu, máu tươi đã thành máu thâm trông rất rùng rợn. Mũi và tai đều bị cắt trụi, đủ thấy bọn hung nhân hung tàn độc ác đến như thế nào.
Cố nén lửa giận, Độc Cô Ngọc đi đến gần rờ mười mấy cái xác kia, thấy đều giá lạnh như băng, hiển nhiên chúng đã chết lâu rồi. Nhưng vừa rồi tiếng kêu rú thảm khốc lại là của ai phát ra?
Thì ra dưới góc tường trắng xoá, lúc ấy đang có một dòng máu tươi chảy ra bên ngoài, trên vách tường có khe hở rất nhỏ, nếu không vì có máu tươi rỉ ra và cũng không để ý nhìn kỹ thì không sao biết được trên vách tường còn có cửa ngầm.
Chàng đã vỡ lẽ rồi, tinh thần rất phấn chấn, lớn bước tiến tới trước cửa ngầm, vận hết công lực vào hai cánh tay, để đợi chờ hễ thấy bên trong có tiếng động gì là chàng phá cửa vào luôn.
Chàng rất muốn được thấy bên trong cửa ngầm đó có những gì, nhưng lại sợ trông thấy tình cảnh thê thảm mà chàng không muốn nhìn thấy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân của chàng cũng xê dịch tới dần, trống ngực đập rất mạnh, bàn tay cũng đổ mồ hôi trộm ra.
Đột nhiên chàng giơ chưởng lên đánh mạnh vào cửa ngầm một cái kêu đến bùng một tiếng, cửa ngầm đã bị bật tung ra.
Một cảnh tượng tuyệt trần gian đã hiện ra trước mắt khiến máu trong người của chàng sôi lên sùng sục luôn...