- Thế ra ông cụ già nua cầm cương ngựa đó lại là...
Nàng nọ cười khì một tiếng, đỡ lời :
- Phải! Ông ta là một cao nhân tuyệt thế! Ít khi ra tay đấu với người...
Tiếng rú vừa dứt, Độc Cô Ngọc đã nghe thấy Long Phan lệnh chủ thất kinh hỏi :
- Ngài có phải là Đà Tú Trà Lôi lão tiền bối đã oai trấn Đại Mạc vào hồi năm mươi năm về trước đây không?
Nàng nọ ngẩn người ra, nói :
- Không ngờ lão quỷ lại sành mắt đến như thế...
Nàng chưa nói dứt đã có giọng khàn khàn lạnh lùng nói :
- Thằng nhỏ này đã mù quáng hay sao? Năm xưa Đà Tú Trà Lôi oai trấn Đại Mạc đã chết từ hồi năm mươi năm về trước rồi, còn lão phu đây chỉ là lão già họ Trà, người lái xe cho cô nương của lão phu thôi.
Long Phan lệnh chủ cười gằn nói tiếp :
- Không dám giấu diếm Trà lão tiền bối, trên hoàn vũ này không có người thứ hai nào biết sử dụng tuyệt học độc đáo Thôi hồn tiêu ấy. Nếu hiệp giá của Trà lão tiền bối ở đây...
Nàng áo đen đã cười khẩy và lớn tiếng nói :
- Ngươi muốn bỏ chạy ư? Làm gì có chuyện giản dị như thế? Lão quỷ, ngươi nói đi?
Long Phan lệnh chủ cười giọng quái dị đáp :
- Ngươi đừng có đắc chí, ỷ thế hà hiếp người như vậy. Phải biết lão phu vì thấy hiệp giá của Trà lão tiền bối ở đây nên mới tạm thời buông tay, tha cho ngươi một phen...
- Đủ rồi!
Nàng nọ cười khì một tiếng và nói tiếp :
- Ngươi đừng có cố ý làm ra vẻ đàng hoàng như thế nữa. Ngươi phải biết, ông già này chỉ là ông cụ họ Trà thôi chứ không phải là Trà lão tiền bối ở Đại Mạc năm xưa.
Bổn cô nương không cảm ơn ngươi đâu, và cũng không có thời giờ nói chuyện nhiều với ngươi nữa. Cụ già lúc hạ thủ nên nhẹ tay một chút, tôi đã nhận lời để dành tính mạng của y cho người khác giết rồi. Cụ chỉ nên cho y nếm mùi roi ngựa một phen cũng đủ rồi.
Nàng vừa nói dứt thì bên ngoài đã có tiếng kêu “đét” thật ròn. Tiếp theo đó, lại có tiếng thất kinh la lớn của Long Phan lệnh chủ.
- Trà lão tiền bối mau ngừng tay...
Ông già nọ liền quát lớn một tiếng, không để cho đối phương nói tiếp mà trả lời rằng :
- Nếu không có lệnh dụ của gia cô nương thì ngày hôm nay lão phu thế nào cũng đánh cho ngươi tan xương nát thịt. Bây giờ tuy tha tội chết cho ngươi nhưng còn tội sống không thể nào tha thứ được. Sau hai mươi roi lão phu sẽ tha cho ngươi đào tẩu! Đỡ lấy!
Ông ta vừa nói xong đã có tiếng kêu đen đét liên hồi. Long Phan lệnh chủ quát bảo tiếp :
- Trà Lôi! Bổn Lệnh chủ tôn kính người nổi danh ngày trước...
Ông già cả cười ngắt lời đối phương và nói tiếp :
- Kẻ cầm cương ngựa này không dám! Lão nhãi già kia, ngươi có tài ba độc đáo gì thì cứ việc giở ra đi.
Lại có tiếng hai tiếng kêu đen đét nổi lên. Long Phan lệnh chủ càng tức giận thêm quát lớn :
- Trà Đà Tử ngươi đã không biết điều thì hãy nếm mùi thủ đoạn của bổn Lệnh chủ trước.
Liền co tiếng chưởng phong xen lẫn với tiếng roi nổi lên. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng cười như điên như khùng và một hai tiếng kêu hự nữa.
Liền nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất tình tứ, nàng nọ vừa cười vừa nói :
- Hai mươi roi mà bây giờ mới được mười roi, phen này thiếu hiệp cũng được hả dạ...
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi lộ vẻ thắc mắc và hỏi tiếp :
- Tôi nhận thấy không đúng từ lúc nãy rồi! Tuy trước kia tôi chưa gặp mặt Long Phan lệnh chủ bao giờ nhưng nghe người ta đồn y là một cao thủ có võ công tuyệt vời. Y với Tuyết Y Huyết Thần cùng được giang hồ gọi là Vũ Nội Nhị Sát. Ngày hôm nay tôi nhận thấy võ công Long Phan lệnh chủ này rất kém...
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra đỡ lời :
- Chắc lời đồn đại đã thất thiệt chăng?
Nàng nọ lắc đầu nói tiếp :
- Long Phan lệnh chủ nổi lên ở trong giới giang hồ trước sau mới được hơn mười năm mà y đã được xếp ngang hàng với Tuyết Y Huyết Thần, như vậy không phải là chuyện ngẫu nhiên đâu.
Độc Cô Ngọc lại đỡ lời tiếp :
- Có lẽ y gặp phải ông già họ Trà là cao thủ tuyệt thế, đã nổi tiếng lâu năm mà trong lòng hãi sợ cũng nên?
Nàng lắc đầu nói tiếp :
- Nếu thật như thế thì y làm sao mà được nổi danh cùng với Tuyết Y Huyết Thần?
Tuy ông già họ Trà này đã nổi danh ở ngoài biên thùy vào hồi năm mươi năm về trước, tiếng tăm lừng lẫy Đại Mạc nhưng nếu nói đến công lực chỉ ngang tài với lão ma đầu thôi. Tại sao bây giờ lão ma đầu lại cứ chịu đòn đến nỗi không sao trả đủa lại được như vậy?
- Ông cụ họ Trà nổi danh sớm như vậy ắt phải biết công lực của Long Phan lệnh chủ cao thấp như thế nào. Nếu ông ta biết tài ba của Long Phan lệnh chủ có thể ngang tài với mình thì khi nào ông ta lại dám nói: chỉ cần đấu hai mươi roi như thế?
- Tính nết của ông già rất kêu ngạo, xưa nay không chịu phục ai bao giờ. Ngay cả Tuyết Y Huyết Thần mà ông ta cũng không coi vào đâu hết. Hay là ông ta đã nhận thấy võ công của Long Phan lệnh chủ rất thường rồi chăng?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát, cau mày lại nói :
- Nếu vậy theo ý của cô nương...
Nàng nọ lắc đầu đỡ lời :
- Tôi cũng không hiểu, thiếu hiệp chớ có nóng lòng như thế vội, để tôi nghĩ lại xem đã.
Nói tới đó, nàng cau mày lại suy nghĩ. Độc Cô Ngọc biết nàng đang vận dụng trí tuệ siêu phàm để nghĩ ngợi nguyên nhân bên trong mà phá tan được nghi vấn nọ nên chàng không nói năng gì nữa.
Đột nhiên nàng nọ mở mắt ra, đôi ngươi sáng ngời và lên tiếng hỏi :
- Thiếu hiệp thử nghĩ xem, liệu Long Phan lệnh chủ này có phải là giả hiệu không?
Độc Cô Ngọc nghe nói lắc đầu đáp :
- Tại hạ thiết tưởng y là thực chứ không phải là giả hiệu đâu. Cô nương thử nghĩ xem trong thiên hạ này có ai lại dám táo gan giả mạo Long Phan lệnh chủ đi rêu rao khắp nơi như thế.
Thiếu nữ nọ ngẩn người ra giây lát, rồi đỡ lời :
- Phải! Ý kiến này của thiếu hiệp cũng có lý lắm...
Lúc ấy, tiếng roi vụt ở bên ngoài đã đình chỉ và giọng nói khàn khan của ông già đã lớn tiếng cười một hồi và nói vọng vào trong xe rằng :
- Cô nương! Đã đủ hai mươi roi rồi. Thực không ngờ đã lâu năm già này cứ muốn được so tài với Long Phan lệnh chủ một phen, ngờ đâu nay được gặp gỡ mới biết y lại tầm thường đến như thế, khiến già này thất vọng quá. Bây giờ có nên cho y cụp đuôi bò đi ngay không?
Nàng áo đen trầm ngâm giây lát, với giọng dịu dàng đáp :
- Cụ cứ trông coi y, tôi còn có mấy lời muốn hỏi y.
Ông già vừa cười vừa đáp :
- Già biết rồi, cô nương cứ ra hỏi y đi. Y không tẩu thoát được đâu.
Nàng áo đen cười khì một tiếng, hớn hở hỏi :
- Long Phan lệnh chủ! Bổn cô nương muốn biết trên đời này có tất cả mấy Long Phan lệnh chủ?
Long Phan lệnh chủ cười khẩy đáp :
- Con nhãi khéo lắm! Hóa thân của Long Phan lệnh chủ có hàng trăm, nghìn. Lúc thì đàn ông, lúc thì đàn bà, như vậy làm sao mà đếm xuể được?
Nàng nọ cười khì hỏi tiếp :
- Nếu vậy người đã nhìn nhận là giả hiệu rồi phải không?
Long Phan lệnh chủ cười khẩy đáp :
- Ngươi đừng có tự cho mình là thông minh! Phải biết lão phu đây là thực mà cũng là giả.
Đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái, nàng vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Việc của thế gian này vạn dĩ là thực thực giả giả. Nhưng bổn cô nương thiết nghĩ Long Phan lệnh chủ thực không khi nào lại tầm thường như ngươi được?
Long Phan lệnh chủ cười khẩy nói tiếp :
- Con nhãi kia, ngươi hà tất phải múa mép như thế. Nếu lão phu không phải vì trong lúc luyện võ công không may mang chút nội thương thì ngày hôm nay các ngươi đừng có hòng sống sót mà rời khỏi nơi đây.
- Nói bậy!
Một tiếng quát tháo nổi lên, sau đó lại có tiếng roi kêu đến đét một cái.
Nàng áo đen vừa cười vừa nói tiếp :
- Cụ già hà tất phải tức giận với những người này làm chi, hãy quay trở về lên xe ngồi có hơn không?
Nói tới đó, nàng lại cười khì một tiếng mới nói tiếp :
- Thôi! Câu hỏi của bổn cô nương đã kết thúc. Ngươi có thể đi được rồi. Nhưng còn việc giữa chúng ta sau này bổn cô nương thế nào cũng kiếm lại ngươi.
Long Phan lệnh chủ cười khẩy đáp :
- Con nhãi, lão phu đã ghi nhớ món nợ này rồi. Ngươi cứ đợi chờ ngày mà có Long Phan lệnh tới.
Nói xong chỉ nghe thấy y cất tiếng rú thực dài và chỉ trong nháy mắt, tiếng rú đã nhỏ dần, hiển nhiên là y đã bỏ đi xa rồi.
Nàng áo đen vừa cười vừa nói vọng ra, bảo ông già đánh xe rằng :
- Cụ lên xe, chúng ta lại tiếp tục đi thôi.
Sau một tiếng roi kêu rất dòn, bánh xe đã bắt đầu chuyển động. Chiếc xe ngựa ấy lại bắt đầu chạy về phía trước.
Hiển nhiên Độc Cô Ngọc đang thắc mắc và suy nghĩ câu nói Long Phan lệnh chủ thực giả của nàng nọ. Chàng bỗng lên tiếng hỏi :
- Cô nương cho lời nói của Long Phan lệnh chủ vừa rồi có thực không?
Nàng nọ ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Với công lực khá cao siêu của y như vậy, mà y đã nói ra như vậy thì lời nói của y ắt không phải là giả đâu.
Độc Cô Ngọc lại hỏi tiếp :
- Cô nương nói như vậy là cô nương đã bảo y là Long Phan lệnh chủ giả hiệu phải không?
- Sự thực vấn đề này cũng khó nói lắm, vì lão quỷ ấy rất giảo hoạt. Trước khi đi y còn nói là vì trong khi luyện tập võ công vì không cẩn thận để mang chút nội thương như vậy kể cũng hơi có lý. Thiếu hiệp hỏi như thế có phải là chỉ lo ngại sau này không sao phân biệt ra kẻ đại thù nào là thực, kẻ nào là giả phải không?
- Cô nương nói rất phải, tại hạ đang thắc mắc vì việc này đây.
- Thiếu hiệp khỏi cần phải lo ngại vấn đề này. Bất cứ Long Phan lệnh chủ có bao nhiêu hóa thân, bên trong chỉ có một người là thực thôi. Còn những hóa thân này là tuân lệnh của y mà hành động. Bằng không chúng đâu dám táo bạo như thế? Tuy vậy, những kẻ giả hiệu đã nối giáo cho giặc đều không phải là những người tử tế gì.
- Theo ý cô nương, có phải bảo tại hạ sau này có gặp chúng, thấy tên nào là diệt trừ ngay tên đó. Như vậy không còn lo ngại tên thực lọt lưới nữa chăng?
- Thiếu hiệp nói đúng đấy!
- Đa tạ cô nương đã chỉ bảo như vậy.
Thiếu nữ áo đen thấy mặt của Độc Cô Ngọc đã lộ sát khí, liền vừa cười vừa nói tiếp :
- Thiếu hiệp nói như vậy là chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩ lời nói của tôi. Tôi chỉ bảo thiếu hiệp nên dùng phương pháp này để đối phó Long Phan lệnh chủ thôi, chứ không bảo thiếu hiệp đối phó với bất cứ người nào cũng đều ra tay như thế cả.
Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Cô nương cứ yên tâm. Nếu đối phó với những người khác thể nào tôi cũng theo lời dặn bảo của cô nương là có thể buông tay được liền buông tay, có thể tha thứ được cứ tha thứ cho người.
Nàng nọ liếc nhìn chàng một cái rất tình tứ, hớn hở đỡ lời :
- Nếu thiếu hiệp làm được như vậy thì tôi rất yên tâm.
Nàng vừa nói vừa nắm lấy tay của Độc Cô Ngọc và người mêm như một khối bông, tựa ngay vào người chàng.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, đang định tránh né nhưng trông thấy thái độ yểu điệu của nàng và nghĩ đến vừa rồi nàng đã liều chết bảo vệ mình, chàng lại không nhẫn tâm mà cứ để mặc cho nàng ta tựa vào người mình...
Xe đi được một khoảng đường nữa thì bỗng dừng lại. Độc Cô Ngọc lại tưởng có chuyện gì xảy ra nên ngơ ngác nhìn ra bên ngoài và đang định lên tiếng hỏi thì nàng nọ đã cười và nói trước :
- Trời đã tối rồi, đi đêm rất bất tiện nên phải ở lại đây nghĩ một đêm đã rồi sáng mai hãy tiếp tục đi sau.
Nàng vừa nói vừa buông tay ra, vuốt lại tóc rồi mới nói vọng ra bên ngoài rằng :
- Ngô Cương! Đã tới Bích Viên chưa?
Bên ngoài có một người cung kính đáp :
- Thưa cô nương, đã tới Bích Viên rồi.
Nàng nọ lẩm bẩm nói :
- Nhanh thực.
Rồi quay đầu lại liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái rất tình tứ và khẽ bảo chàng rằng :
- Chúng ta xuống xe đi.
Độc Cô Ngọc còn đang do dự thì nàng nọ lại cười khì một tiếng và hỏi đùa rằng :
- Cái gì thế, không phải sợ tôi ăn thịt thiếu hiệp hay không?
Thấy nàng nói khích như thế, Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, lớn tiếng đáp :
- Tôi không sợ hãi gì hết!
Nói xong chàng liền vén tấm màn cửa lên, nhảy ngay xuống dưới đất.
- Hãy khoan đã!
Nàng nọ vừa cười vừa kêu như vậy.
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra, quay lại hỏi :
- Cái gì thế?
Nàng nọ vừa hé tấm màn cửa lên, vừa nũng nịu hỏi :
- Sao thiếu hiệp không đỡ tôi. Xe cao như thế này tôi xuống sao được?
Ngẩn người giây lát, Độc Cô Ngọc kêu khổ thầm và nghĩ bụng :
- Cô bé này khéo giả bộ thực...
Chàng hơi lắc đầu, nhưng vẫn tiến lên một bước, giơ tay phải ra đỡ.
Nàng nọ đưa mắt liến nhìn chàng một cái, mồm cười khanh khách, giơ chiếc tay nõn nà ra nắm lấy cánh tay của Độc Cô Ngọc rồi mới nhảy xuống dưới đất.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Độc Cô Ngọc mới biết nơi đó là một cánh đồng hoang vừa. Chỉ ở phía bên trái có một khu rừng rậm thôi chứ không có nhà cửa gì hết. Chàng rất ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn nàng nọ có ý hỏi thì nàng ta đã cười khì và giơ tay lên phất một cái, ra hiệu cho bọn đại hán áo gấm đang cung kính đứng đợi chờ ở một bên.
Đại hán đứng ở bên trái liền thò tay vào túi lấy một vật gì ra để lên trên mồm thổi, liền có tiếng kêu như tiếng người rớt vật.
Tiếng kêu vừa dứt thì trong khu rừng rậm rạp đã có ánh lửa sáng lập lòe. Tiếp theo đó lại có rất nhiều ngọn đèn thắp sáng, lúc ẩn lúc hiện và đang từ từ đi tới gần xe ngựa.
Độc Cô Ngọc thấy thế càng ngạc nhiên thêm, liền lên tiếng hỏi :
- Cô nương...
Nàng nọ hơi lắc đầu, vừa cười vừa đáp :
- Người gì mà lại nóng tính như thế, đợi chờ một lát sẽ hiểu rõ ngay.
Độc Cô Ngọc gượng cười, lại ngửng đầu lên nhìn ngọn đèn đang ở trong rừng đi ra.
Khi những ngọn đèn ấy tới gần, chàng mới nhận thấy rõ đó là bọn nữ tỳ áo xanh, trông rất xinh đẹp. Mỗi người tay xách một cái cung đăng.
Bọn nữ tỳ xinh đẹp đi tới trước mặt nàng áo đen cung kính vái chào và đồng thanh nói :
- Tỳ nữ xin chào cô nương.
Nàng nọ khẽ hất tay và hỏi lại :
- Đêm nay có quý khách giáng lâm, các ngươi đã sửa soạn xong hết chưa?
Nữ tỳ đứng bên trái cung kính đáp :
- Thưa cô nương, sáng hôm nay chị em tỳ nữ nhận được lệnh của cô nương nên đã sửa soạn sẵn cả rồi.
Nàng nọ có vẻ hài lòng lắm, gật đầu và nói tiếp :
- Các người đi trước dẫn đường đi!
Bọn nữ tỳ lại vái một vái rồi thủng thẳng đi trước và tiến thẳng vào trong rừng.
Nàng áo đen quay đầu lại liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Mời khách quý đi cho!
Độc Cô Ngọc đáp :
- Bao giờ chủ cũng đi trước, khách theo sau. Tại hạ đâu dám trái phép như thế. Mời cô nương đi trước cho.
Nàng nọ vừa cười vừa đáp :
- Ở đây chúng tôi không có nhiều luật lệ như thế đâu!
Độc Cô Ngọc còn do dự thì nàng nọ lại nói tiếp :
- Tôi biết rồi, chắc thiếu hiệp lại...
Độc Cô Ngọc lớn tiếng cười và đáp :
- Cô nương khỏi cần phải nói khích nữa, dù là đầm rồng hang hổ, tại hạ cũng vẫn dám xông pha như thường và dám đi sát cạnh cùng với cô nương là khác.
Nàng nọ vừa cười vừa đỡ lời :
- Nơi đây tuy không phải là đầm rồng hang hổ nhưng xưa nay không bao giờ tiếp một người khách lạ nào cả. Thiếu hiệp là người thứ nhất và cũng sẽ là người duy nhất.
Chúng ta đi thôi!
Nàng vừa nói vừa nhón gót đi luôn. Độc Cô Ngọc cũng vội bước đuổi theo để đi sát cánh với nàng.
Khu rừng này không lớn lắm nhưng rất rậm, nơi chính giữa có một lối đi nhỏ nhỏ, chỉ vừa hai người đi sát cánh thôi. Lúc này Độc Cô Ngọc mới biết tại sao xe ngựa lại không đi thẳng vào trong rừng.
Lối đi đã nhỏ mà lại còn cong queo khúc khuỷu, không khác gì là ruột dê. Chỉ cách xa năm thước cũng đã không sao trông thấy gì. Độc Cô Ngọc theo thiếu nữ áo đen với bọn nữ tỳ cầm đèn lồng quay trái, quẹo phải. Đi được vài chục trượng thì đã vào tới bãi đất trống ở giữa khu rừng.
Trong khi đi đường, Độc Cô Ngọc để ý quan sát mới hay những cây cối của khu rừng này đều trồng theo lối Cửu cung bát quái điệu ly sinh khắc. Tuy chàng không nói gì nhưng trong lòng đã rất thán phục nàng nọ rồi.
Nhờ có ánh đèn sáng nên chàng trông thấy trên bãi đất trống đó có một căn nhà rất xinh xắn, xây bằng đá xanh. Hai cánh cửa lớn quét sơn màu xanh khép kín, trên không như có một vật gì rất đồ sộ trông như một tấm màn đen thực lớn bao trùm.
Đang đi, bọn nữ tỳ áo xanh bỗng ngừng chân lại, đồng thanh quát lớn :
- Cô nương đã tới!
Tiếng quát bảo ấy vừa dứt thì hai cánh cửa đã mở toang. Ánh đèn chói mắt ở trong nhà đã chiếu ra luôn. Bọn nữ tỳ đứng xếp hàng ở hai bên.
Độc Cô Ngọc nhìn vào trong cửa, thấy có một lối đi lát bằng đá kéo dài vào bên trong. Hai bên lối đi đều có hai gian nhà thường. Trước cửa hai căn nhà ấy đều có tám nữ tỳ mặc võ trang màu xanh đứng nghiêm đón chào.
Thấy tình hình như vậy, Độc Cô Ngọc liền nghĩ bụng :
- Khí khái lớn như thế này thực là mình chưa được trông thấy bao giờ. Không hiểu nàng Tư Đồ Sương này là người như thế nào?
Chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy nàng ta cười khì và nói :
- Thiếu hiệp đừng có nghĩ vơ nghĩ vẩn nữa. Chờ lát nữa tôi sẽ cho biết rõ hết chuyện.
Hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, Độc Cô Ngọc ngửng đầu lên thấy nàng ta đang nhìn thẳng vào mặt mình, chàng gượng cười đỡ lời :
- Đến nay tại hạ mới biết cô nương không những là một cao thủ tuyệt thế của võ lâm, hành tung rất kín đáo và lại còn là một thiên kim tiểu thư giầu địch quốc nữa.
Nàng nọ mỉm cười đáp :
- Mấy lời tâng bốc này của thiếu hiệp nghe êm tai lắm. Phải! Về hai phương diện ấy tôi cũng có đôi chút thành tựu, nhưng có được như thế có ăn thua gì đâu!
Không đợi chờ nàng ta nói dứt, Độc Cô Ngọc đã vừa cười vừa đỡ lời :
- Tại hạ vẫn còn được đi sát cánh với cô nương.
Lại liếc nhìn chàng một cái rất tình tứ, nàng ta trả lời :
- Thiếu hiệp khôn ngoan lắm, nhưng chỉ tiếc thay không thể nào làm tiêu diệt nổi lòng quả quyết so tài cao thấp của tôi với người yêu của thiếu hiệp. Thôi mời thiếu hiệp đi vào cho.
Nói xong, nàng yểu điệu đi qua cửa giữa, tiến vào bên trong.
Độc Cô Ngọc ngẩn người giây lát nhìn theo tấm thân rất xinh đẹp của nàng, lắc đầu gượng cười rồi mới cất bước đi theo vào.
Khi đi qua trước mặt đám nữ tỳ mặc võ trang, chúng đều cúi đầu vái chào và đồng thanh nói :
- Tỳ nữ xin chào cô nương!
Nàng nọ xua tay cho chúng miễn lễ và dặn bảo rằng :
- Bưng cơm rượu vào phòng của ta để ta tiếp tiệc tẩy trần vị khách quý này.
Tám nữ tỳ mặc võ trang vâng lời, vội chạy ngay vào nhà trong.
Thiếu nữ áo đen dẫn Độc Cô Ngọc đi vào trong nhà, ngang qua một cái ao và đi tới một căn nhà một từng ở chỗ cuối đường.
Nàng nọ dừng chân ở trước cửa căn nhà đó, quay đầu lại, nhẹ nhàng nói :
- Tôi phải nói rõ trước, căn nhà này là phòng ngủ của tôi đấy. Không biết thiếu hiệp có dám vào trong này không?
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc mới dám trả lời :
- Tâm của tại hạ trong sáng như gương, sao lại không dám vào cơ chứ? Nhưng...
Nàng nọ cười rất lẳng lơ, vội đỡ lời hỏi :
- Có phải vì sợ lễ giáo đấy không?
Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Cô nương nói rất đúng!
Nàng nọ cười khì và nháy mắt luôn :
- Tôi tưởng nhi nữ của giang hồ không bao giờ câu nệ tiểu tiết ấy cả. Không ngờ thiếu hiệp đường đường là một đáng tu mi nam tử...
Nàng chưa nói dứt thì Độc Cô Ngọc đã nghênh ngang đi thẳng vào trong căn nhà ấy tức thì.
Nàng nọ thấy thế cũng hơi ngẩn người ra một mới đi theo vào.
Độc Cô Ngọc vừa vào tới trong nhà đã ngửi thấy một mùi thơm như lan như xạ xông lên tận mũi. Chàng giật mình đến phắt một cái và cũng có vẻ hối hận.
Chàng rất hồi hộp đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy trong phòng có giường, có gối thêu, nệm cỏ, màn gấm. Đúng là giường của một thiếu nữ. Trên vách tường lại có treo rất nhiều bức họa. Đồ đạc bày biện trong phòng rất lịch sự và toàn là những đồ dùng của đàn bà. Hiển nhiên căn phòng này là chỗ ngủ của Tư Đồ Sương thật.
Trước giường có bày một cái bàn vuông, sơn bóng loáng, trên đã có bầy sẵn thức ăn và rượu hãy còn nóng hổi, nhưng không thấy một nữ tỳ nào hết.
Độc Cô Ngọc đứng ngắm nhìn mọi thứ và trong lòng đang cảm thấy nàng nọ sinh sống như thế này thật là xa hoa quá. Chàng bỗng nghe thấy nàng ta cười khì một tiếng và nói :
Thiếu hiệp còn đứng ngẩn người ra xem làm chi. Cứ tùy tiện ngồi xuống đi. Vì mặc quần áo như thế này tôi không tiện tiếp đãi quý khách nên tôi xin phép vào trong thay quần áo trước rồi sẽ ra tiếp thiếu hiệp sau.
Nói xong, nàng đi ngay vào trong tấm màn gấm che ở phía sau giường. Một lát sau đã thấy nàng yểu điệu bước ra.
Độc Cô Ngọc thấy nàng ăn mặc như thế kinh ngạc đến đờ người ra.