Trên dãy núi Phạm Tĩnh có rất nhiều khu rừng già và cũng có những cây thảo mộc kỳ lạ hiếm thấy ở Trung nguyên.
Đã có nhiều rừng già thì tất nhiên phải có nhiều kỳ cầm dị thú, và thêm những thác nước ở trên núi đổ xuống càng làm cho Phạm Tĩnh thêm âm thầm, thần bí, hiểm ác và lạnh lùng.
Vì những lý lẽ trên, rất ít người dám đi sâu vào trong núi, nhất là lúc chiều tối lại càng vắng bóng người thêm.
Hôm đó mặt trời đang lặn. Con đường hiểm ác đi sâu vào trong núi Phạm Tĩnh bỗng có ba con người, một đen hai trắng, trên có người cỡi.
Thư sinh áo trắng đi ở giữa, hai bên hai thiếu nữ tuyệt đẹp, một mặc áo xanh, một mặc áo đỏ, đang thủng thẳng tiến vào trong núi. Không cần phải nói rõ, quý vị cũng biết đó là Độc Cô Ngọc từ xa vạn dặm tới đây tầm sư học võ rồi. Còn hai thiếu nữ là Song Thành với Tiểu Ngọc đi hộ vệ cho chàng.
Vì đã tới Phạm Tĩnh sơn rồi nên ba người đã hãm bớt tốc độ lại, tiến thẳng vào trong núi.
Độc Cô Ngọc cứ nhìn thẳng về phía trước, trong lòng rất khích động. Vì mục đích mà chàng mong đợi bấy lâu, đã trải qua không bao nhiêu gian truân, bây giờ đã tới nơi rồi thời không hồi hộp gây cấn sao được?
Tiểu Ngọc bỗng tiến tới gần khẽ hỏi :
- Tướng công làm sao thế?
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, ngơ ngác hỏi lại :
- Cô nương nói gì thế?
Tiểu Ngọc ngẩn người ra giây lát mới thốt cười đáp :
- Tỳ nữ hỏi tướng công đang nghĩ ngợi gì thế? Tại sao lại thất thần như vậy?
Độc Cô Ngọc “ồ” một tiếng, rồi cười khì trả lời :
- Tại hạ nghĩ... nghĩ... suốt dọc đường được hai vị cô nương hộ tống, nhờ vậy mới qua khỏi bao nhiêu tai ách. Như ở trong rừng rậm lúc Tứ hạo mới xuất hiện và lúc Lê Hạo quay trở lại, nhưng lại không thấy người của các đại môn phái xuất hiện. Bây giờ đã tới núi Phạm Tĩnh rồi, chắc họ không tới nữa đâu.
Tiểu Ngọc gật đầu chưa kịp nói thì Song Thành đã đỡ lời :
- Chưa chắc...
Độc Cô Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao?
Song Thành đáp :
- Theo sự nhận xét của tỳ nữ thì người của các đại môn phái không chịu buông tay ngay như thế đâu.
Tiểu Ngọc xen lời hỏi :
- Sao Thành tỷ lại biết như vậy?
Nhìn Tiểu Ngọc một cái, Song Thành mới trả lời :
- Giản dị lắm, hiệu lực của Mặc Ngọc Lệnh Phù đã mất mà trọng báu trấn sơn của họ rất quan trọng nên thể nào họ cũng phải lấy lại cho kỳ được, vì vậy không khi nào họ lại chịu buông tay đâu.
Tiểu Ngọc lại hỏi tiếp :
- Thành tỷ nói rất có lý, nhưng tại sao suốt dọc đường không thấy tung tích của họ?
Song Thành gượng cười đáp :
- Vấn đề này dễ giải thích lắm, Thương Sơn tứ hạo định tâm chờ đợi chúng ta tất nhiên là phải để cho chúng ta gặp họ trước. Còn các đại môn phái có ai dám gây hấn với Tứ hạo? Lại nói đến Lê Hạo thì công lực của ai dù có thâm hậu đến đâu cũng không thể so sánh với y được. Cho nên họ thấy Lê Hạo xuất hiện, họ lại càng không dám ló mặt ra, đồng thời họ biết tướng công đã có chị em chúng tôi hộ tống thì các vật báu trấn sơn không khi nào bị lọt vào tay của Tứ hạo với Lê Hạo đâu...
Tiểu Ngọc trợn ngược đôi lông mày liễu lên đỡ lời :
- Họ đã biết Tứ hạo với Lê Hạo cũng không cướp được những vật ấy, chả lẽ họ lại mạnh hơn bọn người kia mà dám đón đường chúng ta hay sao?
- Điều này khó nói lắm. Ngọc muội thử nghĩ xem nếu họ không nghĩ gì đến đạo nghĩa của võ lâm mà dùng Thiếu Lâm bốn tôn giả với Võ Đang song thần kiếm đối phó ngu tỷ còn để Nga Mi tam lão với Hoa Sơn tam chân hợp sức đấu với hiền muội,
Tiểu Ngọc nghe nói mặt hơi biến sắc, hiển nhiên nàng cũng nhận thấy việc này rất nghiêm trọng và Song Thành phân tách không sai chút nào.
Song Thành tủm tỉm cười nói tiếp :
- Ngoài ra, bao giờ chị em chúng ta cũng còn phải quan tâm đến sự an nguy của tướng công nữa. Nếu chúng ta không quán xuyến nổi, để tướng công bị họ đem đi, thì không những chuyến đi này của chúng ta hóa thành công dã tràng mà chúng ta cũng không còn mặt mũi nào trở về gặp cụ ấy nữa.
Độc Cô Ngọc nghe nói chỉ cau mày lại chứ không nói năng gì.
Tiểu Ngọc bỗng hằn học đỡ lời :
- Nếu quả có chuyện ấy, về phần tôi thế nào cũng phải cho họ một trận nên thân, đánh cho họ nằm lăn ra đất, không cử động được mới thôi.
Song Thành vẫn tủm tỉm cười và thủng thẳng nói tiếp :
- Phải, không riêng gì Ngọc muội mà cả tôi cũng thế. Nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ hạ được một phần nào thôi chứ làm sao mà hạ được hết bọn họ đông đảo như thế, rút cục tướng công vẫn bị họ đem đi. Thử hỏi liều thân như thế có ích lợi gì không?
Tiểu Ngọc nghiến răng mím môi nói tiếp :
- Lúc ấy tiểu muội phải đuổi theo cướp lại cho được tướng công mới thôi.
Song Thành thốt cười nói tiếp :
- Oai phong lắm! Sát khí lắm! Ngọc muội phải biết các môn phái đã xuất động hết cao thủ, thì tất nhiên số người của họ còn đông hơn thế nữa. Họ đã mất vật báu trấn sơn thì sự giới bị của họ khi bắt được tướng công rất nghiêm mật, khi nào họ lại chịu để cho Ngọc muội cướp lại cũng như khi nào họ để cho Ngọc muội xông được lên núi một cách dễ dàng? Dù Ngọc muội có xông được lên trên núi đi chăng nữa, thử hỏi Ngọc muội có biết họ giấu tướng công ở đâu không?
Tiểu Ngọc định trả lời, thì Song Thành đã xua tay nói tiếp :
- Ngu tỷ biết thể nào Ngọc muội cũng đi khắp các đại môn phái tìm kiếm cho kỳ được, không quản ngại gì tường đồng vách sắt hay đầm rồng hang hổ. Dù cho Ngọc muội đoạt lại được tướng công đi chăng nữa, thử hỏi liệu chúng ta có thể rửa được mối sỉ nhục của tướng công vì sự thất thố của chúng ta không? Chúng ta có còn trở vào Nam Hoang, lên núi Phạm Tĩnh lần thứ hai nữa không? Và như vậy có phải là chúng ta làm phí mất bao nhiêu thời giờ một cách vô ích không?
Không sao trả lời được, Tiểu Ngọc nửa khóc nửa cười, có vẻ hờn giận nói tiếp :
- Ai chả biết Thành tỷ là Gia Cát tái sinh, tiểu muội thì cải làm sao được với Thành tỷ? Vậy Thành tỷ có mưu kế gì thì nói mau lên?
Song Thành thốt cười hỏi lại :
- Ngọc muội không hỏi ngu tỷ mà lại còn trách người ta!
Độc Cô Ngọc nghe tới đó bỗng xen lời hỏi :
- Theo cao kiến của Thành cô nương thì nên làm thế nào?
Song Thành không ngờ Độc Cô Ngọc lại hỏi kế mình, nàng bẽn lẽn đáp :
- Tỳ nữ nói bông với Ngọc muội, tướng công lại tưởng thực...
Nói tới đó, nàng đưa mắt liếc nhìn chung quanh một vòng rồi nói tiếp :
- Tỳ nữ đoán chắc họ thể nào cũng đã tới gần đây rồi và cũng sẽ như Thương Sơn tứ hạo, ngồi ở đằng trước đợi chờ chúng ta.
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái, vội đưa mắt nhìn về phía trước.
Nhưng chàng chỉ thấy núi Phạm Tĩnh như là một con ác quỷ trùm một cái áo choàng đen lên trông rất rùng rợn thôi, chứ không thấy một bóng người nào cả? Nhưng chàng biết xưa nay Song Thành đoán việc gì cũng không sai chút nào, tuy vậy bây giờ chàng lại không sao tránh khỏi được sự thắc mắc.
Tiểu Ngọc cũng đưa mắt tìm kiếm, mắt của nàng sắc bén hơn Độc Cô Ngọc nhiều, nhưng nàng cũng không thấy gì hết. Mặt đã lộ vẻ hoài nghi, liếc nhìn Song Thành một cái và hỏi :
- Chả hay quẻ bói của Thành tỷ lần này sai hay là đúng?
Song Thành đáp :
- Quẻ bói của Gia Cát Võ Hầu có bao giờ sai được?
Tiểu Ngọc đỡ lời :
- Chưa chắc đã hoàn toàn đúng hết. Thành tỷ không thấy hay sao, chính ông ta cũng đã dùng lầm tên Mã Tắc ngu xuẩn là gì?
Song Thành cười khanh khách và nói tiếp :
- Dù người ta thông minh đến đâu thể nào cũng phải có một sự thất thố nho nhỏ. Ở Giai Đình Gia Cát Võ Hầu dùng lầm Mã Tắc, đó chỉ là một sự lỗi lầm rất nhỏ ở trong đời ông ta thôi.
- Nhưng sự ảnh hưởng lại rất lớn, suýt làm cho Hậu Hán bị mất ngay tại đó.
- Thôi, Ngọc muội đừng có cãi vã những lời lẽ vô ích như thế nữa, ngu tỷ dám chắc họ thể nào cũng ẩn thân ở chỗ sơn khẩu, định xuất kỳ bất ý nhảy ra bắt giữ chúng ta. Nếu họ cho chúng ta là ngu xuẩn, không biết gì, không hề đề phòng chút nào thì họ lại còn ngu xuẩn hơn. Hiện giờ đã sắp tới sơn khẩu rồi, Ngọc muội phải cẩn thận bảo vệ tướng công mới được.
Ngựa đi rất nhanh, ba người thoáng chốc đã tới gần sơn khẩu. Tiểu Ngọc không dám coi thường nên vội tiến lên đi cạnh Độc Cô Ngọc.
Đột nhiên ở trong sơn khẩu có một tiếng Phật hiểu vọng ra, làm cho bốn bề sơn cốc đều có tiếng vang vọng tới.
Ba người vội gò cương lại, Song Thành cười phì và nói :
- Sao lão hòa thượng không nói to tí nữa, để trấn động cho núi Phạm Tĩnh này xụp đổ có hơn không?
Nàng chưa nói dứt đã có mười hai cái bóng đen ở trong sơn khẩu nhảy ra đứng án ngữ ở trước đầu ngựa của ba người liền.
Những người đó chính là các tay cao thủ hạng nhất của các đại môn phái :
Thiếu Lâm tứ tôn giả.
Võ Đang song thần kiếm.
Nga Mi tam lão.
Hoa Sơn tam chân.
Chỉ trừ Hoa Sơn nhị ông đã bị giết chết ở trên lầu Diệm Dương ra, còn thì đã tới đông đủ hết.
Song Thành thúc ngựa tiến lên mấy bước vừa cười vừa nói :
- Tôi đoán trước các vị thể nào cũng đợi chờ ở nơi đây, quả nhiên không sai chút nào! Nào, hòa thượng muốn gì nói ngay đi.
Tuệ Quả đại sư hơi ngẩn người ra một chút rồi chắp tay vái chào và đáp :
- A di đà phật! Tuy diệu dụng của Mặc Ngọc Lệnh Phù đã hết nhưng nếu hai cô nương không can thiệp vào việc này thì lão tăng với các người cũng không dám thất lễ.
Song Thành chớp nháy đôi mắt một cái và xếch ngược đôi lông mày liễu len hỏi tiếp :
- Lão hòa thượng nhanh nhẩu thực. Nếu chị em chúng tôi nhất định lý đến việc này thì thể nào lão hòa thượng cũng phải ra tay thất lễ phải không?
Tuệ Quả đại sư nghiêm nghị đáp :
- Người đi tu không bao giờ nói dối ai hết. Lão tăng các người thừa lệnh của chưởng môn vì vật báu trấn sơn mà bắt buộc phải táo bạo như thế này.
Song Thành cười như điên khùng nói tiếp :
- Sao lão hòa thượng với các người lại không phân biệt phải trái như vậy? Các người có biết chị em chúng tôi thừa lệnh ai đến bảo vệ vị tướng công này không? Lão hòa thượng có biết vị tướng công này đi từ núi Thái Mụ ở phía đông tỉnh Phúc Kiến, đi xa hàng vạn dặm thành tâm đến núi Phạm Tĩnh này để làm chi không? Lão hòa thượng có biết trong núi Phạm Tĩnh này có vị nào ẩn cư không? Chả lẽ các người nhất định phải trông thấy mưa máu, gió tanh, khiến võ lâm sa xuống vạn kiếp rồi mới chịu buông tay phải không?
Vị giai nhân này quả thực lợi hại. Nàng đã ngấm ngậm vận hết chân khí lên nói, có lẽ người ở ngoài xa một dặm cũng có thể nghe thấy tiếng của nàng được. Hiển nhiên là nàng có dụng tâm riêng.
Tuệ Quả đại sư nghe thấy Song Thành nói như vậy liền niệm một tiếng Phật hiệu rồi nghiêm nghị nói tiếp :
- Lão tăng chỉ biết đòi lại vật báu trấn sơn thôi chứ không biết gì hết, cô nương đừng có phí hơi mất sức như thế làm chi?
Nói tới đó lão hòa thượng phất tay một cái, trầm giọng bảo những người đứng quanh đó rằng :
- Các vị đạo hữu mau ra tay, nếu chậm trễ sẽ có sự biến đổi đấy.
Hiển nhiên vị cao tăng của cửa Phật này cũng là người rất thông minh, đã hiểu ý định của Song Thành như thế nào rồi nên mới bảo các người ra tay mau như vậy.
Tiếng nói của lão hòa thượng vừa dứt, thì ba vị tôn giả ở phía sau đã niệm một tiếng Phật hiệu rồi cùng nhảy xổ lại tấn công Song Thành nhanh như điện chớp và oai mãnh tuyệt luân.
Song Thành vội nhảy xuống ngựa, nàng tự biết trận đấu này có thể thắng chứ không được bại, nên nàng cười khẩy một tiếng, giở Đại La Ấn tuyệt học thiên cổ ra.
Ba tôn giả đã thấy công lực của hai vị giai nhân tuyệt thế này rất kinh người ở lầu Diệm Dương rồi, nên không dám chậm trễ, vội giơ sáu chưởng lên định liên tay chống đỡ, nhưng bỗng nghe thấy Tuệ Quả thất kinh kêu la :
- Ba vị sư đệ mau rút lui, đây là Đại La Ấn đấy!
Ba tôn giả thấy thế giật mình kinh hãi, vội lui ngay về phía sau thực nhanh.
Song Thành đưa mắt nhìn Tuệ Quả đại sư một cái, cười nũng nịu nói :
- Kể ra lão hòa thượng cũng sành mắt đấy!
Hình như có tâm sự gì rất quan trọng và rất khó giải quyết nên bộ mặt lúc ngẩn ra, lúc cau mày lại, Tuệ Quả đại sư cứ lẳng lặng đứng yên ở đó không nói năng gì.
Các người khác cũng vì ba chữ Đại La Ấn đều hoảng sợ mà không ai dám tiến lên nữa.
Đột nhiên Tuệ Quả đại sư trợn tròn xoe đôi mắt lên, tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, vẻ mặt rất nghiêm trang, trầm giọng nói tiếp :
- Người ta sống ở trên đời không ai thoát khỏi được cái chết, nay vì vật báu trấn sơn, lão tăng các người dù có phải chôn thân vùi xác ở chốn núi hoang này cũng không tiếc chút nào. Các vị đạo hữu, chúng ta cùng lên cả đi.
Nói xong, y dẫn ba vị tôn giả với Võ Đang song thần kiếm nhảy xổ tới tấn công Lưu Song Thành, còn Nga Mi tam lão cùng Hoa Sơn tam chân thì tấn công Tiểu Ngọc.
Thế là trận đấu sinh tử và hiếm có trong võ lâm đã bắt đầu mở màn ở chỗ sơn khẩu của núi Phạm Tĩnh ngay tức thì.
Người của các đại môn phái đều là những người có tên tuổi lâu năm, mà bất chấp cả luật lệ của võ lâm, sáu người liên tay đấu với một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy và còn giở toàn lực ra tấn công nữa.
Độc Cô Ngọc thấy thế máu nóng sôi lên sùng sục, tức giận khôn tả. Chàng xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, đôi ngươi đỏ ngầu, trông vẻ mặt rất rùng rợn. Chàng lẩm bẩm nói :
- Thực là bọn không phân biệt thiện ác gì cả. Lời nói của bốn vị thúc phụ quả thực không sai. Họ chỉ được cái tự cho mình là hiệp nghĩa, nhưng sự thực người nào người nấy bụng dạ còn kém bọn lục lâm nhiều. Độc Cô Ngọc ta thề phải dùng máu rửa các môn phái mới được.
Nghĩ như vậy chàng quát lớn một tiếng, phi thân xuống ngựa, nhảy xổ lại phía Tiểu Ngọc tấn công bọn người nọ, quên cả sự lợi hại và an nguy.
Quả đúng như Song Thành đã ước đoán. Người của các đại môn phái đã giở hết tài ba tuyệt học ra để đối phó nên nhất thời đôi bên không ai được ai cả. Nhưng cao thủ đấu với nhau không người nào có thể phân tâm được một chút. Nay Độc Cô Ngọc có cử chỉ đột ngột ấy đã khiến Song Thành với Tiểu Ngọc không phân tâm không được nên hai nàng đã ngộ nguy hiểm ngay.
Tiểu Ngọc thấy thế trong lòng rất âu lo, dùng sức đẩy một chưởng và quát bảo :
- Tỳ nữ thất lễ!
Cũng phong của nàng đã đẩy Độc Cô Ngọc bắn ra ngoài xa hơn trượng, tuy không bị thương gì hết nhưng đã làm cho chàng đầu óc tỉnh táo luôn. Tiếp theo đó Song Thành lại quát bảo :
- Tướng công mau lên ngựa đi, đừng có lo ngại đến chị em tỳ nữ. Dù có tan xương nát thịt chị em tỳ nữ cũng không tiếc thân mà phải bảo vệ cho tướng công được an toàn.
Những lời nói khác gì những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Độc Cô Ngọc khiến chàng càng tức giận thêm, đang định lên tiếng nói thì Tiểu Ngọc đã với giọng bi đát kêu gọi :
- Sao tướng công lại hồ đồ đến như thế! Tướng công còn đại thù đã trả được đâu, phải mau rút lui đi chứ đừng ở lại đây hy sinh một cách vô ích như vậy.
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái và lẩm bẩm tự nói rằng :
- Hai vị mắng chửi như vầy rất phải, nhưng Độc Cô Ngọc này là nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, khi nào...
đột nhiên chàng nghe thấy có tiếng kêu hự, vội ngửng đầu lên nhìn thấy cánh tay của Song Thành đã bị rạch một vết thương, máu đã nhỏ ròng xuống.
Chàng thấy thế lại tức giận thêm, quát lớn một tiếng nhảy xổ ngay lại.
Song Thành thấy thế cả kinh kêu gọi :
- Tướng công...
Nàng có ý muốn đẩy lui chàng ta nhưng khốn nỗi không sao rảnh tay được và trông thấy chàng như điên khùng, xông lại tấn công Tuệ Quả đại sư một chưởng.
Tuệ Quả niệm một tiếng Phật hiệu, giơ tay áo lên khẽ phất một cái, Độc Cô Ngọc đã bị hất bắn tung ra ngoài xa. Lão hòa thượng như bóng theo hình nhảy xổ tới.
Song Thành với Tiểu Ngọc đồng thanh kêu gào, định liều mạng nhảy xổ lại cứu chàng nhưng đã muộn rồi. Bàn tay sắt của Tuệ Quả chỉ còn hai tấc nữa là đánh trúng huyệt Kiên Tỉnh ở cánh tay phải của Độc Cô Ngọc...
Trong lúc nguy hiem mảy may ấy thì đột nhiên có chuyện kỳ lạ xảy ra...
“Tưng”
Một tiếng đờn rất thánh thót và rất rùng rợn tự trong núi Phạm Tĩnh vọng ra.
Tuệ Quả đại sư như bị cái búa nặng nghìn cân bổ trúng ngực, kêu “hự” một tiếng, ôm ngực và vội rút lui luôn.