Thiếu niên nam nữ 12, 13 tuổi, chính là không ít lần ôm ấp tình cảm, cho nên mọi người đều có chút câu nệ. Điều này không bao gồm Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông, bọn họ là hai yêu tinh, không thể tính là thiếu nam thiếu nữ, bọn họ nhìn thấy tâm tư của mấy thiếu nam thiếu nữ đó, đều cảm thấy đùa rất vui. Rất rõ ràng, Liễu Mộ Khanh đối với Nghê Huy có hảo cảm, bạn của cô bé Tiêu Dao đối với Sa Hán Minh có tình ý, Sa Hán Minh lại không thích bất kỳ một người nào trong hai người này, nhưng mà y lớn rồi, biết mình đẹp trai, rất để ý đến hình tượng của bản thân, trước mặt nữ sinh cũng có chút thận trọng, Trương Dũng không cẩn thận nhất, y đối với Liễu Mộ Khanh ấn tượng rất tốt, cho nên luôn đùa giỡn, mưu đồ hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh.
Trương Dũng vì thể hiện sự anh dũng của bản thân mình, đề nghị: “Chúng ta đi con đường nhỏ bên này đi, con đường nhỏ thú vị hơn, phong cảnh cũng tương đối đẹp.”
Nghê Huy nói: “Ta thì sao cũng được. Hỏi hai bạn nữ đi.”
Liễu Mộ Khanh nói: “Ta nghe theo sư huynh.”
Thuỷ Hướng Đông cảm thấy đây không phải là tâm tư của Tư Mã Chiêu sao, bản cửu chương mọi người đều đánh rõ ràng như vậy, xém chút nữa viết hẳn lên mặt, chính mình sao có thể để bọn họ được như ý. Thế là y nói: “Đi đường lớn đi, đường lớn an toàn hơn.” Đi đường nhỏ có vài chỗ không bò lên nổi, cần phải kéo túm một chút, Nghê Huy đại khái là sẽ không cần mình kéo, nhưng mà nữ sinh khẳng định sẽ xin giúp đỡ của nam sinh, y mới không để cho Liễu Mộ Khanh có cơ hội.
Sa Hán Minh nói: “Đường lớn ta đã đi qua rồi, rất dễ, không có tính thách thức. Không bằng chúng ta đi đường nhỏ tốt hơn.”
Nghê Huy nói: “Vậy chúng ta đi con đường nhỏ.”
Thuỷ Hướng Dương ở giữa, nam sinh 3 phiếu đối 1 phiếu, Thuỷ Hướng Đông thua, đành phải cùng mọi người đi con đường nhỏ.
Bọn họ còn mang theo máy chụp hình, máy chụp hình là Trần Lệ Bình mua để ở nhà cho cha mẹ và con trai sử dụng, cuộn phim là Thuỷ Hướng Đông mua, hiện tại máy chụp hình đang treo trên cổ của Thuỷ Hướng Đông, chịu trách nhiệm chụp hình cho mọi người. Y chụp cho mọi người vài tấm tập thể, lại chụp vài tấm một người, còn chụp lén Nghê Huy vài tấm. Thuỷ Hướng Đông quyết định đến lúc nào đó rửa hình, sẽ đem ảnh của Nghê Huy rửa thêm vài tấm, cuốn album ảnh của Nghê Huy ở nhà sẽ càng ngày càng phong phú.
Thực vật phía nam, thực vật rụng lá và thực vật xanh quanh năm cùng tồn tại, thực vật trên núi Giá Bút chủ yếu là xanh quanh năm như: Tre bương, cây thông, gỗ sam, cây nhãn, đỗ anh, đương nhiên cũng có những cây rụng lá như: cây phong và cây ngô đồng,… Tổng thể mà nói vẫn là cây xanh nhiều hơn, đến mùa đông, vẫn xanh um cả núi rừng, nhưng màu sắc là màu xanh trầm tĩnh. Giữa núi có một dòng suối, ở chân núi hình thành một con đê chứa nước, vào mùa đông màu sắc của nước trong con đê như một viên ngọc bích ôn hoà, nước cực kỳ trong, trên mặt nước còn có sương mù phiêu phiêu mờ mịt, thoạt nhìn có cảm giác vô cùng ấm áp.
Mấy người đi xuống gần dòng nước chụp hình, con trai thì lấy mấy viên đá ném xuống nước, tạo ra vài gợn sóng. Thuỷ Hướng Đông chọn vài viên đá, nghiêng nghiêng hướng về mặt nước mà ném, viên đá lướt trên mặt nước, hoàn toàn không lập tức chìm xuống, nhảy mạnh về phía trước một bước, lại một bước… Liên tiếp vài bước, cuối cùng mới chìm xuống. Bọn con gái thì kinh ngạc nói: “Woa, lợi hại quá, ta vừa rồi có đếm, được 5 bước.”
Trương Dũng cũng lấy viên đá, học cách của Thuỷ Hướng Đông mà ném xuống, kết quả chỉ miễn cưỡng nhảy một bước, liền chìm xuống nước. Nghê Huy nói: “Góc độ của ngươi quá lớn rồi, phải nhỏ một chút, đá cũng phải mỏng một chút.” Hắn cũng ném viên đá, nhẹ nhàng hướng mặt nước bay, viên đá như hài tử bướng bỉnh, trên mặt nước một đường nhẹ lướt qua, cuối cùng tạo ra bảy tám gợn sóng, rồi mới chìm xuống.
Liễu Mộ Khanh kinh ngạc nói: “Sư huynh thật lợi hại, tám bước!”
Thuỷ Hướng Đông vỗ tay: “Lợi hại.”
Sa Hán minh kinh ngạc đến ngây người: “Nê Ba, ai dậy ngươi a, sao lại lợi hại như vậy.” Y vừa mới thử vài lần, đều không làm được.
Nghê Huy nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Quên rồi.”
Thuỷ Hướng Đông mỉm cười, nhặt lên một viên đá ném lại một lần, mặc dù là bay lên, nhưng vẫn chỉ có 5, 6 gợn sóng, không bằng Nghê Huy. Cách đi nước của Nghê Huy là y đời trước dạy cho hắn, nhưng mà Nghê Huy lại trò giỏi hơn thầy, mỗi lần đều làm tốt hơn y.
Liễu Mộ Khanh nói: “Vẫn là ném không bằng sư huynh. Sư huynh, ngươi ném lại một lần cho chúng ta xem đi.”
Nghê Huy không có biểu tình gì nói: “Thôi, không ném đâu.”
Trương Dũng ngăn cản hắn: “Ném lại một lần đi, ném lại một lần đi.”
Nghê Huy cúi đầu, ở dưới chân nhặt lên một viên đá to, sau đó giơ lên, ném về phía mặt nước, phát ra âm thanh “đinh đông” thật lớn, tạo ra rất nhiều gợn sóng, còn kinh động đến cá trong nước, hoảng hốt kinh sợ mà nhảy lên khỏi mặt nước.
Mọi người cảm thấy kinh ngạc: “Trong nước còn có cá a, nước ở ngọn núi này cá ở đâu ra a?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Có thể là từ con sông ở hạ du, ngược dòng khe suối bơi đến đây, cũng có thể là có người thả xuống.”
“Ở đây cách con sông không phải là rất xa sao, hơn nữa còn dốc như vậy, sao lại có cá bơi đến trong này?” Trương Dũng kinh ngạc nói.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Cá thích ngược dòng mà lên, coi như là góc vuông 90 độ, chỉ cần có nước, bọn nó cũng có thể bơi lên.”
Ai nấy đều thán phục: “Wa, thật lợi hại, còn có cá như vậy!”
Nghê Huy nhìn thoáng qua Thuỷ Hướng Đông, trong lòng nói: Không phải là lừa dối mọi người đi.
Đoàn người vòng qua con đê, đi con đường bên trái. Phong cảnh của con đường nhỏ quả nhiên rất đẹp, núi rừng yên tĩnh, cây cối xanh tươi, chợt có tiếng chim trong rừng hót líu lo. Trương Dũng tâm tình hưng phấn, bắt đầu đùa giỡn: “Các bạn thân mến, chào mừng các bạn đến với buổi nhạc hội của tôi, sau đây, tôi sẽ hát bài “Con tim yếu mềm” tặng cho các bạn, hy vọng các bạn sẽ thích!”
Hai cô gái đều tò mò nhìn y, Trương Dũng hắng giọng, bắt đầu hát: “Con tim em quá yếu mềm, quá yếu mềm, tự mình gánh hết tất cả mọi chuyện…”
Nghê Huy cười lắc đầu, con nít thật sự rất thích thể hiện.
Trương Dũng còn chưa bắt đầu bể giọng, thanh âm đặc biệt trong trẻo vang dội, âm vực rất rộng, các nốt cao cũng không quá khó, một bài chưa hát xong, hai cô gái liền nhìn với cặp mắt khác xưa, vừa vỗ tay vừa nói: “Hát hay quá.”
Trương Dũng không đánh mất thời cơ mà cúi đầu, le lưỡi học giọng điệu Hồng Kông: “Cám ơn!”
Bài hát thứ nhất, mấy anh em không có đả kích sự tích cực của y, liền để cho y hát hết. Trương Dũng hát xong, mọi người đều cho y mặt mũi mà vỗ tay, Trương Dũng nói: “Sau đây là thời gian chọn ca khúc, muốn nghe bài nào, có thể yêu cầu, ưu tiên con gái trước.”
Nghê Huy hé miệng cười: “Liễu Mộ Khanh, Trương Dũng nói để hai người yêu cầu bài hát kìa.”
Liễu Mộ Khanh cười đẩy đẩy bạn của mình, Tiêu Dao nói: “Bài nào cũng hát sao?”
Trương Dũng nói: “Lưu hành nhiều đều sẽ hát.”
Tiêu Dao nói: “Vậy bài “Ngôi sao nhỏ” đi?”
Trương Dũng sửng sốt một chút, gãi gãi cằm: “Bài này hát cũng được, nhưng mà ta không thuộc hết lời.”
Mấy đứa con trai đều cười rộ lên, Sa Hán Minh nói: “Nói khoác, nói khoác, xem ngươi ngôi sao ca nhạc này, bài hát đơn giản nhất mà hát cũng không được, thật là mất mặt.”
Trương Dũng đối với mấy đứa bạn hận đến tốn hơi thừa lời, rốt cuộc có phải là bạn hay không a, lại có thể phá đám như vậy, nhưng y vẫn cố gắng đối phó: “Ta không phải là không hát được, chỉ là không thuộc hết lời thôi. Ta hát vài câu thôi được không?”
Nghê Huy nhìn y có chút không chịu nổi, liền thay y dàn xếp: “Có thể. Những ngôi sao ca nhạc lúc mới bắt đầu biểu diễn đều là hát ca khúc mà mình đã luyện tập tốt, nào có để người nghe chọn ca khúc, này thuần tuý là tự mình phá đám thôi, sau này đừng làm chuyện này nữa.”
Trương Dũng hì hì cười: “Nê Ba ca giáo huấn phải, lần sau ta cũng không phạm vào sai lầm này nữa.”
Thuỷ Hướng Dương nói: “Dũng ca, em biết hát nè, có cần em dạy cho anh không?”
Trương Dũng như nhặt được của quý báu: “Đến đến, Dương Dương, em cùng Dũng ca hát, chỗ nào anh quên lời thì em hát.”
Thế là bài hát này dưới sự hướng dẫn của tri kỷ áo bông nhỏ(ý chỉ Thuỷ Hướng Dương), thuận lợi hoàn thành. Trương Dũng từ lúc bắt đầu, liền không để người khác hát, bắt đầu biểu diễn đơn ca riêng của y, từ “Thuỷ Thủ” thẳng đến “999 đoá hoa hồng”, từ “Tiếng sóng vẫn như xưa” cho đến “Hoa tâm”… Hơn nữa còn càng ngày càng hăng hái, không phải là sẽ đem tất cả các bài hát mà mình biết đều hát một lần.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Trương Dũng, đừng hát nữa, giữ sức đi, lát nữa ngươi leo không nổi, ta không kéo ngươi lên đâu, uống miếng nước đi!”
Trương Dũng tiếp nhận bình nước: “Đây có cái gì đâu, ca sĩ không phải mỗi ngày đều luyện tập vài tiếng đồng hồ sao?”
“Mọi người cũng không phải hát lúc leo núi a.”
Trương Dũng nói: “Vậy được rồi, ta sẽ không hát nữa, đến đỉnh núi sẽ hát.”
Từ con đường nhỏ lên núi phải đi qua một đoạn sườn núi đầy bùn tương đối khó leo, mặc dù một khoảng thời gian không có mưa, bởi vì giữa núi thảm thực vật nhiều, lượng chứa nước phong phú, ánh mặt trời lại không chiếu xuống tới, trên đường vẫn là ẩm ướt, phải cẩn thận vịn vào thân cây mới có thể leo lên.
Nghê Huy từ trong rừng cây nhặt một cây gậy, xem thử độ mạnh yếu, không có hoàn toàn mục nát, có thể chịu được sức người, đưa cho Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, cái này cho em, lát nữa em chống cái cây này, để anh của em kéo em lên, cẩn thận một chút, đừng để bị té a.”
Thuỷ Hướng Dương vui vẻ nói: “Cám ơn Huy Huy ca.”
Sa Hán Minh nói: “Nê Ba, ta cũng muốn cây gậy.”
“Cút qua một bên đi, không biết tự kiếm sao?” Nghê Huy lại lần nữa từ trong rừng tìm kiếm cây gậy.
Hai nữ sinh nhìn khu rừng tràn đầy lá khô lá héo úa, có chút ngại bẩn, liền đứng im bất động. Thuỷ Hướng Đông nhìn thoáng qua, kéo xuống một nhánh cây kế bên, dùng lực mà bẻ xuống, bỏ hết lá, bẻ thành hai khúc, đưa cho hai nữ sinh: “Cái này cho hai người.”
Hai nữ sinh vui vẻ nói: “Cám ơn!”
Thế là trong tay mỗi người một cây gậy chuẩn bị đi lên. Thuỷ Hướng Đông kéo theo em trai, đầu tàu gương mẫu đi trước nhất, đường có chút trợt, Thuỷ Hướng Đông mang giày đinh của chiến binh, độ khó ngược lại cũng không quá lớn, y một tay cằm cây gậy, một tay kéo Thuỷ Hướng Dương, chậm chậm mà đi về phía trước, leo đến hàng trên, lại quay đầu lại xem những người đi đằng sau.
Hai cô gái mang giày vải đế bằng rất tiện lợi, đế giày hơi mỏng đụng đến nương rẫy trơn trợt, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khó. Trương Dũng kéo Liễu Mộ Khanh, Nghê Huy kéo Tiêu Dao, mỗi người nắm một cái, kéo thành một đoàn đi về phía trước. Sa Hán Minh một mình đi sau cùng cũng nỗ lực nổi giận.
Thuỷ Hướng Đông nhìn một cái, đưa tay về phía Nghê Huy: “Nghê Huy, đưa tay đây, ta kéo ngươi.”
Nghê Huy nhìn cánh tay đưa ra trước mặt mình, do dự một chút, đưa tay ra, bị Thuỷ Hướng Đông vội vàng nắm lấy, Thuỷ Hướng Đông kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, đây vẫn là lần đầu tiên Nghê Huy để mình nắm tay hắn. Y vừa đi vừa nói: “Ta nói rồi, đi đường lớn đi, đường nhỏ khó đi, các ngươi cứ muốn đi đường nhỏ.”
Trương Dũng lại càng hăng hái bừng bừng: “Ta cảm thấy đường nhỏ rất tốt a.” Lời này của y còn chưa dứt, dưới chân vừa trợt, liền quỳ một gối xuống, xém chút nữa cũng kéo theo Liễu Mộ Khanh cùng nhau té.
Sa Hán minh ở đằng sau “phốc xuy” một tiếng: “Té cũng tốt lắm.”
Trương Dũng mặt đỏ bừng mà cãi nhau với Sa Hán Minh: “Tốt ngươi “cây sào đồ”, ngươi giám chế giễu ta, ngươi đợi đó!”
Sa Hán Minh lập tức đáp lại: “Ngươi “một đường chân trời” đừng quay đầu lại nhìn ta, mau nhìn phía trước đi, một lát nữa lại té bây giờ.”
Trương Dũng nhất thời không nói lời nào.
Nghê Huy vừa nghe, liền biết chuyện xấu, quay đầu lại nhìn, Trương Dũng đang giận dữ mặt đầy phẫn nộ không lên tiếng, miệt mài đi về phía trước. Hắn vội vàng nói với Thuỷ Hướng Đông: “Chúng ta sắp đến rồi, ngươi đi giúp Trương Dũng đi.”
Thuỷ Hướng Đông đi đến trước mặt Trương Dũng, đưa tay về phía y, Trương Dũng nói: “Không cần, ta có thể đi được.”
Thuỷ Hướng Đông thấy Trương Dũng giống như là thật sự giận, liền nói: “Nhanh lên a, đừng dài dòng.”
“Tay ta dơ, làm bẩn tay ngươi.” Trương Dũng nói.
Thuỷ Hướng Đông không nói lời nào, bắt lấy cổ tay của Trương Dũng. Đem bọn họ vừa kéo vừa túm đi lên.
Sa Hán Minh cũng phát giác được không khí không đúng, y từ đằng sau trực tiếp đi đến bên cạnh Nghê Huy, cũng không nói chuyện với Trương Dũng. Thuỷ Hướng Đông cầm lấy cái bình nước rót nước rửa tay cho Trương Dũng. Nghê Huy nói: “Thuỷ Hướng Đông, mang theo cái gì ăn vậy, đói rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Trong ba lô của Dương Dương, ngươi tự đi lấy đi.”
Nghê Huy đi kiếm đồ ăn, tìm được mấy cây xúc xích: “Mọi ngươi ai muốn ăn?”
Sa Hán Minh cầm một cây qua, Nghê Huy hỏi: “Liễu Mộ Khanh hai người muốn ăn không?”
Hai cô gái nói: “Chúng ta cũng có mang theo đồ ăn của mình, có bánh bích quy các ngươi muốn ăn không?”
Mọi người vây thành một vòng tròn cùng nhau ăn, chỉ có Trương Dũng đứng một mình một bên không đi qua, quay đầu nhìn về hướng khác, cũng không nói chuyện. Nghê Huy kêu mấy tiếng cũng không thèm quan tâm, Thuỷ Hướng Đông kêu hai tiếng, vẫn là không chịu lên tiếng, Thuỷ Hướng Dương tương đối thông minh, cầm lấy xúc xích muốn đi qua đưa cho Trương Dũng, bị Thuỷ Hướng Đông kéo lại, cầm lấy nhét vào tay Sa Hán Minh, đưa mắt ra hiệu với y, ý bảo y đưa cho Trương Dũng.
Sa Hán Minh liếc Thuỷ Hướng Đông một cái, lại nhìn nhìn Nghê Huy, lắc lắc đầu. Nghê Huy đột nhiên cảm thấy, con gái quả nhiên là sát thủ huynh đệ. Nghê Huy nói: “Sa Tử, ngươi đi qua xin lỗi đi.”
Sa Hán Minh trừng mắt nhìn hắn: “Rõ ràng là y gọi biệt hiệu của ta trước mà.”
Nghê Huy đứng lên, ôm lấy cổ của Sa Hán Minh, nói bên tai của y: “Ngươi bây giờ muốn sĩ diện, trước mặt con gái ngượng ngùng, ngươi còn đi chế nhạo y, y thẹn quá thành giận mới nói ngươi như vậy.”
Sa Hán Minh rũ xuống mi mắt, không nói lời nào.
Thuỷ Hướng Đông nhìn Sa Hán Minh một cái, lại nhìn nhìn Trương Dũng. Đi đến bên cạnh Trương Dũng, đưa ra cái bánh bao, Trương Dũng không nhận, Thuỷ Hướng Đông phát hoả, thấp giọng nói: “Ngươi có phải là con trai không vậy? Vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau trước mặt con gái, để con gái nhìn thấy trò cười của ngươi?”
Trương Dũng mặt đầy uỷ khuất nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Vốn dĩ ta cũng không so đo a, ta chỉ là đùa giỡn thôi, y làm gì phải gọi biệt hiệu của ta?”
“Ngươi gọi biệt hiệu của hắn chính là đùa giỡn, ngươi không thể xem như Sa Hán Minh gọi biệt hiệu của ngươi cũng là đùa giỡn sao?” Thuỷ Hướng Đông nói với y.
Trương Dũng nói: “Này…” Y kỳ thực không biết nói cái gì mới tốt, y chính mình cảm thấy cái biệt hiệu “cây sào đồ” tuyệt đối không khó nghe bằng cái biệt hiệu “một đường chân trời”, còn ở trước mặt con gái gọi y là “một đường chân trời”, cũng quá đáng rồi.
Thuỷ Hướng Đông đụng vai của y một chút: “Được rồi, đều là con trai, đừng có lề mề chậm chạp õng a õng ẹo như vậy, làm con gái chê cười, cười một cái thì tốt rồi. Sa Hán Minh ngại ngùng, không giống con trai, ngươi lẽ nào cũng giống y sao?”
Trương Dũng tiếp nhận bánh bao trong tay Thuỷ Hướng Đông, quay đầu nói với Sa Hán Minh: “Ngươi “cây sào đồ”, ngươi còn cho rằng mình là cây sào đồ sao, ngươi không thấy rằng ta còn cao hơn ngươi nữa sao?”
Sa Hán Minh biết Trương Dũng đây là lấy lòng chính mình, liền nói: “Ngươi còn thật cho rằng ngươi là một đường chân trời sao, mọi người một đường chân trời so với ngươi còn nổi tiếng hơn. Muốn ăn xúc xích hay không? Nhận lấy.” Cũng không quản Trương Dũng muốn hay không muốn, liền trực tiếp ném xúc xích vào tay y. Trương Dũng vội vàng bắt lấy.
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm, mâu thuẫn xem như là được giải quyết rồi. Con nít thích làm mình làm mẩy, nhưng mà chỉ có một chút, sau khi cãi nhau, lập tức lại như sau cơn mưa trời lại sáng. Trương Dũng và Sa Hán Minh sau khi náo loạn xong, ngược lại càng thân thiết hơn, hai người xông lên đội ngũ đi đầu tiên, ngươi rượt ta đuổi, giống như cuộc thi, khỏi phải nói là có bao nhiêu hưng phấn, ngược lại đem hai cô gái vốn dĩ phải truy đuổi phớt lờ qua một bên. (ta nói chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau haha =)))
Thuỷ Hướng Đông chủ động đảm nhận nhiệm vụ bồi hai cô gái, cùng nói chuyện với họ trên đường đi. Nghê Huy mừng rỡ nhàn hạ, hắn vẫn luôn không am hiểu việc giao tiếp với con gái, Thuỷ Hướng Dương thấy anh trai của mình đang bận bồi người khác, liền qua bên cạnh Nghê Huy, hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, ngược lại cũng vô cùng hoà hợp.
Leo núi là hoạt động thể lực, mặc dù không tính là vận động kịch liệt, nhưng thể lực cũng tiêu hao rất lớn, làm cho cơ thể hoàn toàn kiệt sức, tâm tình hoàn toàn thả lỏng. Nghê Huy cảm thấy chính mình sự căng thẳng mấy ngày liên tiếp cuối cùng trong lúc leo núi liền phóng thích, cả người đều rất thoải mái. Hắn từ từ đi bộ ở đằng sau trong đội ngũ cuối cùng với Thuỷ Hướng Dương, thấy đồ gì mới liền tiến tới nghiên cứu một chút, lấy kiến thức của hắn, ứng phó với những nghi vấn của Thuỷ Hướng Dương là dư dả. Thuỷ Hướng Dương đi cùng với Nghê Huy, trong lòng liền nảy sinh sự kính nể: Huy Huy ca thật giỏi, cái gì cũng biết!
Cùng lúc đó, hai cô gái cũng cảm thấy Thuỷ Hướng Đông thật giỏi, cái gì cũng biết. Bất kể là hoa cỏ cây cối, hay là ca sĩ diễn viên, lịch sử địa lý, không có gì không biết. Y làm sao biết được nhiều như vậy a? Lẽ nào học sinh trung học so với học sinh tiểu học lợi hại nhiều hơn như vậy? Thế là hai cô gái đều tha thiết mong chờ chính mình lên trung học.
Lúc đến đỉnh núi, Liễu Mộ Khanh tò mò đi hái một đoá hoa chỉ nở vào mùa đông, không cẩn thận bị trẹo chân. Thuỷ Hướng Đông ngồi xổm xuống, nâng chân của nàng xem xem: “Ngươi động một chút, hoạt động một chút, đau hay không?”
Liễu Mộ Khanh ngồi xuống đất, động một chút chân phải, cắn môi: “Có một chút.”
“Vậy ta giúp ngươi nặn nặn. Ngươi nhịn chút nha.” Thuỷ hướng Đông bắt đầu xử lý vết thương cho nàng.
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương từ đằng sau đi lên: “Sao vậy?”
Tiêu Dao ở một bên nói: “Vừa nãy Khanh Khanh đi qua đó hái hoa, không cẩn thận bị trẹo chân.”
Thuỷ Hướng Đông giúp nàng xử lý vết thương một chút, sau đó nói: “Tốt nhất vẫn là đừng di chuyển, ta cõng ngươi a. Đợi trở về rồi đi bác sĩ.”
Liễu Mộ Khanh trên mặt lộ vẻ khó xử, có chút bất lực nhìn thoáng qua Nghê Huy, Nghê Huy nói: “Thuỷ Hướng Đông nói đúng đó, để không tăng thêm thương thế, vẫn là đừng di chuyển, chúng ta thay phiên nhau cõng ngươi xuống núi.”
Liễu Mộ Khanh vô cùng ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, cám ơn mọi người.”