A Hoàng nói: “Nghê Huy, đây là bạn của em hả?”
Thuỷ Hướng Đông ổn định lại tinh thần: “Không phải, em là anh trai của Nghê Huy.”
Nghê Huy cũng không phủ nhận: “Có đồ ăn hay không, đói chết rồi.”
Thuỷ Hướng Đông lấy balo xuống, oán trách nói: “Ai kêu ngươi chạy loạn khắp nơi, đói chết đáng đời.” Y từ trong balo lấy ra sô cô la, đưa cho hắn.
Nghê Huy nhận lấy, cho A Hoàng một thanh, cặp tình nhân đằng sau hai thanh, chính mình vội vàng xé bao sô cô la ra, làm sao cũng xé không ra, đầu ngón tay không có sức lực, Thuỷ Hướng Đông từ trong tay hắn lấy qua, giúp hắn mở ra.
Nghê Huy vội vàng ăn một ngụm sô cô la lớn, ăn như hổ đói, ăn quá mau, chỉ cảm thấy nghẹn đến cuống cuồng, Thuỷ Hướng Đông đã đem nước suối đưa qua. Nghê Huy rất tự nhiên mà tiếp nhận uống, Thuỷ Hướng Đông nói: “Ăn chậm thôi, coi chừng bị nghẹn. Các ngươi đã bao lâu rồi chưa ăn?”
Cô gái ngồi đằng sau nói: “Hai ngày. Đại ca, anh thật sự là thiên sứ a, ở nơi này còn có thể cho than sưởi ấm trong ngày tuyết.”
Bạn trai của cô gái nói: “Đừng kêu loạn, rõ ràng người ta nhỏ hơn em.”
“Nhỏ hơn em cũng gọi kính trọng một tiếng đại ca, ân nhân cứu mạng, suốt đời khó quên.” Cô gái nuốt sô cô la, mơ hồ nói.
Người ở trước sau xe đều thấy Thuỷ Hướng Đông đến, giờ phút này đều nhìn bọn họ đang ăn đồ ăn, nhao nhao tha thiết chờ mông mà dòm bọn họ.
Nghê Huy uống một ngụm nước, chợt ho khan vài tiếng, Thuỷ Hướng Đông đưa tay vuốt lưng của hắn, cho rằng là bị sặc, nhưng mà Nghê Huy vẫn là ho khan một lúc lâu mới dừng lại, sau đó mãnh liệt thở hổn hển, sau đó lại hít mũi một chút: “Có khăn giấy không?”
Thuỷ Hướng Đông phát hiện không được bình thường, đưa tay qua sờ trán của hắn: “Ngươi bị cảm hả?”
Nghê Huy cầm lấy khăn giấy từ trong tay của Thuỷ Hướng Đông, đầu ngước về sau một chút, lau nước mũi, thở dốc nói: “Có chút.”
Thuỷ Hướng Đông nóng nảy, trên cao nguyên mà bị cảm thì không phải là chuyện nhỏ, nhìn một chút sắc trời xâm xẩm tối: “Ta dẫn ngươi đi qua cầu, ta bên đó có xe, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện.”
Nghê Huy nói: “Không có gì đâu, chính là bị cảm một chút.”
Thuỷ Hướng Đông hướng hắn hét: “Ngươi cho rằng đây là nơi nào, bị cảm mạo một chút có thể chết người đó.”
Nghê Huy nhìn nhìn y, cúi đầu ăn sô cô la: “Buổi tối chạy xe không an toàn lắm.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không sao đâu, là tài xế có kinh nghiệm phong phú, để y từ từ chạy, dù sao còn tốt hơn đợi đến trời sáng rồi mới đi. Kéo dài càng lâu ta càng không yên tâm. Hoàng đại ca anh nói đúng không?” Thuỷ Hướng Đông nói với Hoàng đại ca.
A Hoàng gật gật đầu: “Đúng. Nghê Huy, anh trai em nói đúng đó, phải nhanh chóng đến bệnh viện, ở đây lạnh lắm, rét một đêm cũng không biết tình hình sẽ như thế nào.”
Nghê Huy nói: “Ngươi cho ta trì hoãn, đói hai ngày rồi, không có sức để đi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi trước ăn chút đồ ăn rồi đi, đi không nổi ta cõng ngươi.”
Nghê Huy không chút suy nghĩ cự tuyệt: “Không cần ngươi cõng, ta tự mình đi.”
Cách thức mà hai người họ nói chuyện đều không giống với bạn bè, cảm thấy Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn chăm sóc cho Nghê Huy, Nghê Huy cảm giác có chút không được tự nhiên. Đôi tình nhân ngồi đằng sau nhỏ giọng kề tai nói khẽ, cô gái nói: “Hai người họ sao lại giống vợ chồng son vậy.”
Người con trai nói: “Không phải đâu, em nghĩ nhiều rồi, người ta là anh em đó.” Sau đầu năm 2000, nhận thức của mọi người đối với đồng tính luyến ái vẫn chưa phổ biến như vậy, thông thường người ta sẽ không nghĩ đến phương diện này.
Nghê Huy ăn một thanh sô cô la, lại ăn vài cái bánh Custard, cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày thoải mái hơn, hắn còn muốn ăn nữa, bị Thuỷ Hướng Đông ngăn lại: “Đừng một lúc ăn nhiều như vậy, tránh cho dạ dày chịu không nổi, chút nữa rồi ăn.”
Nghê Huy nói: “Ta đã đói chết rồi, còn không cho ăn.”
A Hoàng nói: “Nghê Huy, nghe lời anh trai em, y nói đúng đó.” A Hoàng cảm thấy Thuỷ Hướng Đông thật sự là một người anh tốt, cư nhiên ngàn dặm xa xôi chạy đến đảo chim không thèm đếm xỉa tới này tìm hắn.
Nghê Huy uống một ngụm nước, hỏi Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi sao lại đến nơi này tìm ta?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi đã nhiều ngày không gọi điện thoại cho ta, ta đoán chừng trên đường xảy ra chuyện. Ta chạy đến Lhasa nghe ngóng tin tức, người bên đó nói tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng bị chặn, trên đường xảy ra đất đá trôi, ta liền thuê xe dọc theo đường đến tìm ngươi. Cũng may, vận khí tốt, ở đây đụng phải ngươi.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, không nói lời nào, hắn biết, nếu như Thuỷ Hướng Đông mất tích, hắn mới lười đi quản, mặc cho y tự sinh tự diệt đi.
A Hoàng nói: “Vậy ngươi vẫn thật là có tâm, quan tâm em trai như vậy. Kỳ thật đi tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng ta có tâm lý chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẹt lại trên đường, nhưng mà không nghĩ đến sẽ kẹt lâu như vậy. Mọi người đều có chút sơ ý, có người không có kinh nghiệm, lương khô mang theo rất ít, mọi người đều đem lương khô chia sẻ với nhau.” Y nói như vậy, trong chiếc xe đằng trước có một người phụ nữ đi đến: “Xin chào, các ngươi có phải hay không có đồ ăn, có thể bán cho chúng tôi một chút được không?”
A Hoàng nhìn Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, Nghê Huy nói: “Chia cho mọi người một chút đi, ngươi không phải nói lát nữa chúng ta phải đi, chúng ta giữ lại một chút là được, còn lại đều cho A Hoàng xử lý, mọi người đều đói hai ngày rồi.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Vậy được rồi.” Y mở ra ba lô Ramada 70, từ bên trong lấy ra đồ ăn, toàn bộ đều là đồ ăn có năng lượng cao như: thịt bò khô, sô cô la, đùi gà ướp muối, bánh quy, Custard, thịt hộp,…, còn có không ít thuốc cảm, thuốc thường dùng như các loại bột thuốc trắng Vân Nam. Còn có một cái áo khoác dày thông khí bên trong là lông tơ, ném cho Nghê Huy, “Mặc vào đi.” Nghê Huy đến lúc quyết định đi Tây Tạng, căn bản không có mang theo áo chống rét.
Nghê Huy nhanh chóng đem áo của Thuỷ Hướng Đông mặc vào, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, Thuỷ Hướng Đông vẫn là rất không tuân theo chuẩn mực, Nghê Huy gợi lên khoé miệng. Thuỷ Hướng Đông để lại một chút đồ ăn cho mình và Nghê Huy, sau đó đem phần còn lại cho A Hoàng: “Hoàng đại ca, cám ơn anh mấy ngày nay chăm sóc Nghê Huy, tụi em đi trước a.”
Nghê Huy nói: “Ôi chao, đi liền hả?” Hắn cảm thấy vẫn không có sức lực gì.
“Một lát nữa trời sẽ càng tối, đi thôi. Đi không nổi thì ta cõng người, lên đây.” Thuỷ Hướng Đông đem balo đeo đằng trước, xoay người quay lưng về phía Nghê Huy.
Nghê Huy luống cuống tay chân cầm lên balo của mình, nói tạm biệt với A Hoàng và hai người kia: “A Hoàng, em đi đây a, anh Lôi, chị Phương, bái bai.”
Mấy người đó đều bận rộn thu dọn đồ ăn, thấy bọn họ đi, đều không ngừng vẫy tay, A Hoàng đột nhiên nhớ đến cái gì: “Nghê Huy đợi chút, anh không dẫn em đến Lhasa được, chi phí trả lại em một nửa.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Thôi khỏi a, Hoàng đại ca, tụi em đi trước a.”
Nghê Huy nằm trên lưng Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông đưa đèn pin cho Nghê Huy cầm: “Ngươi soi đường cho ta.”
Nghê Huy nói: “Kỳ thực ta nghỉ ngơi một chút có thể tự mình đi.”
“Ngươi tự đi thì chậm lắm.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Gió đêm rất lạnh, Nghê Huy ho khan vài cái: “Ngươi cõng ta cũng không nhanh được, xa lắm đó.”
Thuỷ Hướng Đông ôm lấy chân của Nghê Huy, đem hắn hướng lên trên lưng: “Không xa, nhiều lắm là 2 km.”
Cõng mình gần 50kg, còn có hai cái bao lô đi 2km, cũng không hề thoải mái gì, Nghê Huy nói: “Ngươi trước cõng ta một đoạn, đợi ta hồi phục thể lực, ta tự mình đi. Ta buồn ngủ, ngủ một chút nha.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đừng ngủ, đợi lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm, vốn là bị cảm, sẽ càng nghiêm trọng.”
“Ta cảm thấy không lạnh.”
“Vậy cũng không được ngủ, nói chuyện với ta đi.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy cũng không dám ngủ, nằm trên lưng của Thuỷ Hướng Đông, theo sự chuyển động của y mà lắc lư lên xuống, nghe tiếng hít thở của y, kề sát nhịp tim của y, cảm thấy có loại cảm giác yên tâm, không thể phủ nhận rằng, lúc nghe thấy Thuỷ Hướng Đông gọi mình, hắn có cảm giác chính mình đã được cứu.
Hai người lúc có lúc không mà nói chuyện, Nghê Huy nói: “Đoạn đường mà chúng ta đi qua, cũng không lâu lắm thì bị đất đá trôi ngăn chặn, trên núi lăn xuống nhiều tảng đá, vài chiếc xe từ đằng sau chúng ta đi đến, bọn họ xém chút nữa chính là giống như trong phim nhựa của Mỹ, bị đá lăn xuống đuổi theo, thật là tìm được đường sống trong chỗ chết a.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đoạn đường này đặc biệt nguy hiểm, đường hư quá rồi, năm ngoái ở đây xảy ra trận đất đá trôi rất lớn, đem cầu Thông Mạch phía trước đều bị sụp xuống, ngươi đi xem qua chưa, tấm ván cầu của cây cầu đó bây giờ đều lót toàn là ván gỗ, xe chính là lái qua những tấm gỗ đó.”
Nghê Huy hít nước mũi một chút: “Không có, ta ngại xa, không có sức lực đi.”
“Về sau không cho phép lại đi đến đây nữa, quá nguy hiểm. Sau này muốn tự lái xe đi Lhasa, phải đi tuyến đường sắt Thanh Tạng, đường đó là an toàn nhất.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “An toàn không có ý nghĩa gì, đi chơi chính là phải kích thích, phong cảnh cũng không đẹp như vậy.”
Thuỷ Hướng Đông đưa tay vỗ đùi Nghê Huy một cái: “Lại chạy khắp nơi, ta liền đem ngươi buộc vào lưng quần.”
Nghê Huy thoáng cái đỏ mặt, động tác này của Thuỷ Hướng Đông cũng không tránh khỏi quá mờ ám rồi, hắn có chút thẹn quá thành giận: “Ngươi để ta xuống, ta tự mình đi.”
Thuỷ Hướng Đông vừa mới làm ra động tác thân mật như vậy, tâm trạng đang vụng trộm mà vui vẻ, nghe thấy Nghê Huy nói như vậy, liền nói: “Ngươi tự mình có thể đi không?”
Nghê Huy nói: “Ta đâu có bị què.”
Thuỷ Hướng Đông để Nghê Huy xuống: “Vậy được rồi, ngươi đi một lát, ta nghỉ ngơi một chút.”
Nghê Huy liền cười nhạo y: “Ngươi cũng phải nghỉ ngơi a, ta còn cho rằng ngươi lợi hại dường nào, có thể một mạch cõng ta đi.”
Thuỷ Hướng Đông cũng không tức giận, y nhận lấy đèn pin từ trong tay Nghê Huy, rọi đường cho hắn: “Ngươi không có tin tức, ta mấy đêm rồi không ngủ được.”
Nghê Huy không nói lời nào, an tĩnh mà đi theo Thuỷ Hướng Đông, y đi rất chậm. Thuỷ Hướng Đông lấy xuống ba lô của hắn, đeo hai cái ba lô chầm chậm mà đi, lại lấy ra một thanh sô cô la đưa cho hắn, để hắn vừa đi vừa ăn, chính mình cũng ăn một thanh.
Bên trái là xe cộ, bên phải là vách đá, có người trong xe đang ngủ, cũng có người bên đường đốt củi sưởi ấm, bọn họ đều nhìn hai thanh niên này đi về phía trước, có người nhận ra Thuỷ Hướng Đông, liền chào hỏi với y: “Tìm được rồi sao?”
Thuỷ Hướng Đông “Ân” một tiếng: “Tìm được rồi.”
Người bên đường đều cảm thán, cư nhiên chạy đến một nơi xa như vậy tìm người.
Nghê Huy đi một đoạn, cảm thấy có chút không thở nổi, Thuỷ Hướng Đông nghe thấy thanh âm của hắn bất thường, vội vàng dừng lại: “Đến đây, ta cõng ngươi, phải nhanh chóng đi thôi, đến xe rồi nghỉ ngơi. Tối hôm nay phải đến được Bát Nhất.”
Nghê Huy cũng không phản đối, nằm lên, Thuỷ Hướng Đông tăng nhanh bước chân, không có dừng lại, y đi đến chân cầu, chiến sĩ cảnh sát nhìn y: “Ban đêm không thể qua cầu, nguy hiểm lắm.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Bạn của em bị bệnh, phải nhanh chóng đến bệnh viện xem.”
Chiến sĩ cảnh sát nhìn Nghê Huy trên lưng y, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Đi đi, cẩn thận một chút, ta bên này sẽ chiếu đèn pha cho ngươi, đừng đi nhanh quá, đi chậm chậm thôi.”
“Dạ, cám ơn!” Thuỷ Hướng Đông nói chuyện với Nghê Huy, “Nghê Huy, ngươi đừng ngủ nha?”
Nghê Huy càu nhàu một tiếng: “Không có.” Nhưng mà cơ thể càng ngày càng không thoải mái là thật, cảm thấy hít thở đặc biệt khó khăn.
Thuỷ Hướng Đông nói chuyện để hấp dẫn lực chú ý của Nghê Huy: “Ngươi xem cây cầu này, là cầu treo dây sắt, bên dưới đều là lót gỗ, trên mặt còn có thể chạy xe qua, mỗi lần chỉ có thể chạy một chiếc.”
Nghê Huy nhìn xuống dưới cầu một chút, Thuỷ Hướng Đông đi lên có chút cảm giác lắc lư, giống như cái nôi: “Ta muốn đi xuống đi một chút.”
Thuỷ Hướng Đông nâng hắn lên một chút: “Thôi đi, nhanh chóng đi qua. Ba Tang bên kia khẳng định là sốt ruột rồi.”
Ba Tang quả nhiên là đang ở bên kia trong ngóng, thấy Thuỷ Hướng Đông cõng người đi đến, vô cùng bất ngờ: “Thật tìm được sao?”
Thuỷ Hướng Đông vui vẻ mà gật đầu: “Dạ, thật sự may lắm luôn. Ba Tang, hắn bị cảm, em nghĩ tối nay phải đến Bát Nhất, có thể không?”
“Được, lên xe đi, ta chạy chầm chậm.” Ba Tang biết, người lần đầu tiên vào Tây Tạng, bị cảm chính là vấn đề lớn, sơ sẩy là không được. Mặc dù đoạn đường từ Thông Mạch đến Bát Nhất đường xá hiểm trở, đặc biệt là đoạn từ cầu Thông Mạch đến Bài Long trên tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng là nơi hiểm yếu nổi tiếng nhất, hoàn toàn là con đường được đục ra từ trong vách núi, một bên là vách đá, một bên là sông Mạt Long Tàng Bố(帕隆藏布江), chỉ cần hơi chút sơ sót, thì hài cốt không còn, nhưng mà Ba Tang khẽ cắn môi, vẫn là gật đầu đáp ứng.
Thuỷ Hướng Đông đem Nghê Huy ngồi sau xe, chính mình cũng trèo lên, lấy một cái túi dưỡng khí cho Nghê Huy, để hắn đặt vào mũi mà hít thở. Ba Tang đã đem xe quay ra, quay đầu lại nói: “Vận khí của em cũng thật tốt, Phật Tổ phù hộ cho chúng ta.”
Thuỷ Hướng Đông cũng thở dài: “Đúng a, cảm ơn Phật Tổ.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, hắn lại không tin vào Phật, liên quan gì đến Phật.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy, ngươi nằm xuống ngủ đi, gối đầu lên chân ta nè, ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Nghê Huy nhìn y, qua một lát, mới cởi áo khoác nằm xuống, đem áo khoác phủ trên bụng, đầu gối lên chân Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông đem tấm thảm dự bị trong xe lấy ra, cẩn thận đắp lên người Nghê Huy. Nghê Huy đã vài ngày ngủ không ngon, trong lòng lúc nào cũng phập phòng lo sợ, giờ phút này cuối cùng cũng yên tâm, nhắm mắt rất nhanh liền ngủ.
Ba Tang lái xe, Thuỷ Hướng Đông cũng không dám ngủ, phải nói chuyện với Ba Tang, không thì người lái xe ban đêm rất dễ bị mệt mỏi, tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng như vậy, thật sự rất nguy hiểm. May mà Ba Tang là tài xế lâu năm kinh nghiệm cực kỳ phong phú, tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng không biết đã đi lại bao nhiêu lần, theo như y nói, ngay cả tình hình giao thông của Mặc Thoát như vậy đều có thể tự mình lái xe ra vào, con đường này đã là tốt lắm rồi.
Thuỷ Hướng Đông tin tưởng trình độ của Ba Tang, mặc dù là đường đá hay đường nhựa gồ ghề, xe của Ba Tang vẫn là chạy rất ổn, đương nhiên, tính năng của xe phải tốt cũng là một yếu tố. Cả đoạn đường không có chiếc xe nào khác, Ba Tang chầm chậm mà đem xe chạy qua nơi hiểm yếu Bài Long, đoạn này có bao nhiêu hiểm trở, chỉ có mình Ba Tang biết, lưng của y đều ướt hết rồi.
Qua đoạn đường hiểm yếu Bài Long, tình hình đường xá cuối cùng cũng tốt lên, thành đường nhựa, Ba Tang thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí nói chuyện cũng thoải mái hơn, Thuỷ hướng Đông ban ngày đã đi qua đoạn đường này, tự nhiên cũng biết tình hình đường xá có bao nhiêu nguy hiểm, không nhịn được cũng thấy đặc biệt may mắn, chúc mừng với Ba Tang.
Thuỷ Hướng Đông trên đường đi quan sát tình hình của Nghê Huy, thỉnh thoảng sờ trán của Nghê Huy, xem xem có phát sốt hay không. Nghê Huy ngủ rất sâu, khó có được nghe lời, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông nghe tiếng hít thở của hắn dần dần nặng nề, y cầm lấy túi dưỡng khí cho Nghê Huy hít thở, giờ phút này hắn khẳng định rất khó chịu. Thuỷ Hướng Đông lòng nóng như lửa đốt, muốn xe chạy nhanh một chút, nhưng mà lại không dám thúc giục, ban đêm chạy xe, đặc biệt là tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng, nôn nóng sẽ xảy ra vấn đề, không thể làm phiền Ba Tang.
Ba Tang từ đầu đến cuối ổn định lái xe, mặc dù toàn bộ hành trình chỉ có 90km, nhưng lúc đến Bát Nhất, đã là nửa đêm. Ba Tang chạy xe vào bệnh viện, Thuỷ Hướng Đông cõng người vào, bác sĩ trực ban làm kiểm tra cho Nghê Huy, nhanh chóng nhập viện truyền nước biển.
Thuỷ Hướng Đông ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ, Ba Tang an ủi y: “Đừng lo, ắt hẳn sẽ không có chuyện gì đâu. Hướng Phật Tổ cầu nguyện, người tốt cả đời bình an.”
Thuỷ Hướng Đông hai tay chắp trước ngực, học dáng vẻ cầu nguyện của Ba Tang: Chỉ cần có thể cho Nghê Huy bình an vượt qua cửa ải này, y nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Thuỷ Hướng Đông hỏi Ba Tang: “Ba Tang, phương thức mà người dân tộc Tạng các anh hướng Phật Tổ thành tâm cầu nguyện nhất là cách gì?”
Ba Tang nói: “Tụng sáu chữ chân ngôn, dập đầu xuống, chuyển Mã Ni Kinh Đồng(转玛尼经筒) đều có thể.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dập đầu như thế nào?”
Ba Tang nói: “Ngươi hôm nay trên đường thấy một vài người dân tộc Tạng hay không, đi ba bước, liền dập đầu xuống đất một cái, đó chính là dập đầu.”
Thuỷ Hướng Đông nhớ đến sáng hôm nay thấy người dân tộc Tạng đi Lhasa hành hương, lấy phương thức đầu rạp xuống đất mà dập đầu, rốt cuộc cũng hiểu được.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dập đầu có cái gì chú trọng không?”
Ba Tang nói: “Phải thành tâm, tâm vô tạp niệm, tâm bình khí hoà, như vậy thì có thể phù hộ cho người mà ngươi cầu khẩn khoẻ mạnh.”
“Số lần có chú trọng không?”
Ba Tang nói: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Ngươi đi chùa Đại Chiêu ở Lhasa xem thử, bàn đá trước cửa toàn bộ đều có dấu vết thật sâu của những người dập đầu lưu lại. Chúng ta những người tin vào Phật Giáo, trong đời ít nhất phải dập đầu mười vạn cái.”
Thuỷ Hướng Đông mặt đầy hắc tuyến, mười vạn cái, cần thời gian rất dài.
Ba Tang nở nụ cười: “Ngươi không phải là người theo đạo, nếu như muốn cầu phúc tạ lễ, dập đầu một nghìn cái cũng đã rất thành khẩn rồi.”
Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu.
Nghê Huy sau khi được đưa vào phòng bệnh, Thuỷ Hướng Đông cũng không đi ngủ, vẫn luôn ngồi bên cạnh trông coi hắn, truyền dịch từng giọt từng giọt mà rơi xuống, Nghê Huy cài bình dưỡng khí, nhíu mày, ngủ đặc biệt không an ổn.
Ba Tang nói: “Tiểu Thuỷ, em đi ngủ chút đi, sáng ngày mai y tỉnh dậy. Em không thể chịu đựng, vạn nhất cũng bệnh thì không được đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, gật gật đầu, sau đó leo lên cái giường bên cạnh nằm xuống, bên này người ít, bệnh viện người cũng không nhiều, ngược lại có không ít giường trống.
Thuỷ Hướng Đông đợi Nghê Huy truyền dịch xong, mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Nghê Huy tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy Thuỷ Hướng Đông nằm trên giường bên cạnh, tia nắng ban mai của bình minh trên cao nguyên chiếu vào mặt Thuỷ Hướng Đông, những ngày bôn ba bận rộn, đã được ngủ sâu, mệt mỏi trên mặt y hoàn toàn tản đi, y nhíu mày, dường như rất lo lắng. Hắn biết y đang lo lắng cái gì, thấy y có lòng như vậy, sau này đối xử với y tốt một chút đi.