Let’s enjoy reading!
Thuỷ Hướng Đông cầm lấy điện thoại: “Nghê Hi, em trai ta bị ngươi dẫn đi phải không?”
Đầu dây bên kia hơi lộ ra thanh âm chói tai cười một tiếng: “Nga, ta mời y đến chỗ của ta chơi. Sao nào, ngươi bây giờ còn khống chế em trai mình, y đã sớm thành niên rồi, ngươi còn hạn chế y làm cái này làm cái kia, y đã sớm thấy phiền ngươi biết hay không? Vừa rồi ta mới nghe xong y lên án máu và nước mắt của ngươi, ta cảm thấy y thật đáng thương, cho nên lưu lại ở chỗ này của ta giải sầu một chút.”
Thuỷ Hướng Đông nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng càu nhàu của Thuỷ Hướng Dương: “Em không trở về đâu, em muốn ở bên ngoài giải sầu mấy ngày, ở lại chỗ của Nghê Hi ca vài ngày, anh đừng đến làm phiền em.”
Thuỷ Hướng Đông lông mày nhíu chặt, lớn tiếng nói: “Thuỷ Hướng Dương, em trở về cho anh! Nghê Hi, ngươi đưa điện thoại cho nó, ta có lời muốn nói với nó.”
Nghê Hi khẽ cười một tiếng: “Thế nhưng y đi lên lầu rồi, không muốn nói chuyện với ngươi.”
Thuỷ Hướng Đông cắn chặt hàm răng: “Ngươi đừng ở đó mà châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai anh em ta, ngươi ở đâu, ta đến đón nó về.” Hắn không để cho Thuỷ Hướng Dương làm rất nhiều chuyện, nhưng đây thuần tuý là bởi vì sức khoẻ của y không tốt, rất nhiều chuyện không thể làm. Nhưng mà em trai không biết bắt đầu từ khi nào, đột nhiên bắt đầu vò đã mẻ lại sứt (mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng), y nói y dù sao sống không được mấy năm nữa, không bằng cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, muốn làm gì thì làm cái đó, nếu chết cũng chết một cách sảng khoái một chút. Thuỷ Hướng Đông đoán chừng những lời này là do Nghê Hi truyền bá cho y. Thuỷ Hướng Đông là người thân duy nhất của em trai mình, sao lại có thể để cho Nghê Hi chà đạp thân thể của em trai mình, hai anh em vì thế cũng cãi nhau không ít, mỗi lần Thuỷ Hướng Đông đều cố gắng chịu đựng, không dám bạo phát, sợ rằng kích thích đến trái tim yếu ớt của em trai.
Nghê Hi lành lạnh nói: “Quên đi, em trai ngươi bây giờ không muốn thấy ngươi, hay là ta thay ngươi chăm sóc nó vài ngày. A, đúng rồi, ta muốn phần tư liệu kia, ngươi khi nào thì đưa cho ta a, cần phải tranh thủ a.”
Thuỷ Hướng Đông cắn răng, qua một lát mới nói: “Nghê Hi, chuyện này ta không làm. Ngươi mời người cao nhân khác đi.”
Nghê Hi giễu cợt một tiếng: “Cái gì, không muốn làm? Ngươi lúc đầu sao lại đáp ứng ta? Chỉ cần ta cứu em trai ngươi, chính là muốn ngươi lên rừng xuống biển ngươi đều làm. Bây giờ ngươi đổi ý?” Nói một cách thong thả ung dung, không nhanh không chậm, lại khiến người khác nhịn không được sinh ra một loại cảm giác hung ác lạnh lẽo.
Thuỷ Hướng Đông cắn chặt răng: “Ngươi đã đem công ty của y chỉnh đến ngâm nước một nửa, bây giờ giấy phép dự bán bất động sản cũng không được phê duyệt, y đã đủ thảm rồi, hà tất còn đem người ta bức đến đường cùng?”
Nghê Hi ở đầu bên kia ha ha cười một cách lạnh lùng, âm thanh trong đêm tối lộ ra cực kỳ chói tai, dường như một người bệnh nan y lúc sắp tắt thở phát ra những lời trăng trối lúc lâm chung: “Điều này mà tính là thảm? Đây chính là đường cùng? Lúc đầu bọn họ đem ta bức vào đường cùng, ai giống như ngươi thương hại bọn họ đến thương cảm ta? Bọn họ không chết, chuyện này thì chưa phải là đường cùng!”
Ngày nóng bức, Thuỷ Hướng Đông lại sợ run cả người, dường như chính mình giống như bị đông lạnh. Nghê Hi gần đây rất thích cực đoan, hắn biết đều này, hơn nữa từ trước đến giờ đều là để đạt được mục đích mà không chừa một thủ đoạn nào. Bọn họ quen biết nhau trong viện mồ côi, lúc đó Nghê Hi còn không được gọi là Nghê Hi, bởi vì điều kiện của viện mồ côi không tốt, thiếu quần áo mặc, thức ăn ít là chuyện bình thường, đứa nhỏ lớn một chút thì ức hiếp đứa yếu, thường thường sẽ đem những đồ tốt một chút đoạt đi, ví dụ như kẹo, ví dụ như đồ ăn mặn trong cơm, hoặc như quần áo mới.
Nghê Hi vóc dáng nhỏ, tự nhiên cũng là một trong những đứa nhỏ bị ức hiếp, y sẽ không chính diện mà xung đột với mấy người đó, mỗi lần đều sẽ để bác bảo vệ đi giúp y tìm về tràng tử(场子: ai bik thì chỉ giúp mình chỗ này với). Về phần bác bảo vệ tại sao lại giúp Nghê Hi, Thuỷ Hướng Đông lúc đầu cũng không biết, hắn chỉ biết mối quan hệ của Nghê Hi với bác bảo vệ rất tốt, mỗi lần Nghê Hi đi tìm bác bảo vệ, đều sẽ ở trong phòng bảo vệ đợi một thời gian không ngắn, lúc đi ra, trên tay luôn có đồ ăn ngon. Bác bảo vệ sẽ lộ ra một khuôn mặt ăn no mà nhìn Nghê Hi cười, sự kỳ lạ của nụ cười đó nói không thành lời.
Thẳng đến khi sau này có một lần, Thuỷ Hướng Đông ở đâu cũng không tìm thấy em trai, nghe nói bị bác bảo vệ gọi đi, hắn chạy đến phòng bảo vệ tìm Thuỷ Hướng Dương, cửa đóng, hắn nghe thấy tiếng khóc của em trai, Thuỷ Hướng Đông liều mạng đập cửa, qua một lát, bác bảo vệ ra mở cửa, khoá kéo quần còn chưa kéo lên, Thuỷ Hướng Dương quỳ trên mặt đất, khóc đến nỗi dường như muốn bất tỉnh nhân sự. Thuỷ Hướng Đông nổi trận lôi đình, chất vấn bác bảo vệ đã làm gì em trai mình, bác bảo vệ đưa ra hai gói mì ăn liền, đưa cho Thuỷ Hướng Dương, Thuỷ Hướng Dương thút thít mà nhận lấy.
Dưới sự gặng hỏi của Thuỷ Hướng Đông, cuối cùng cũng biết chuyện mà lão súc sinh đó đã làm với em trai mình, hắn đem hai gói mì đoạt lấy, ném xuống đất rồi giẫm mạnh lên. Lão súc sinh ghê tởm đó, hắn ta cư nhiên muốn Thuỷ Hướng Dương liếm jb(cái ấy ấy ý, bạn nào không biết thì gg thẳng tiến nhé), nếu như hắn không đến kịp lúc, phỏng chừng hoa cúc của Thuỷ Hướng Dương cũng khó giữ được.
Hắn đem chuyện này nói với viện trưởng, bác bảo vệ là thân thích của viện trưởng viện mồ côi, bà cảnh cáo Thuỷ Hướng Đông không được đem chuyện này nói ra, bởi vì chuyện này là vô cùng mất mặt, nói ra em trai hắn về sau không còn cách nào làm người được nữa. Từ đó về sau, thế giới của Thuỷ Hướng Đông trở nên bộc phát tối tăm, tính cách cũng trở nên bất thường, nơi nơi đều đối nghịch với viện trưởng và bác bảo vệ, trở thành đứa trẻ khiến người ta nhức đầu của viện mồ côi.
Hắn lúc này mới biết, thì ra Nghê Hi mỗi lần tìm bác bảo vệ là có chuyện gì. Có một chuyện mà Thuỷ Hướng Đông nghĩ không ra, Nghê Hi cư nhiên còn trước sau như một mà chạy đến phòng bảo vệ tìm người hèn hạ đó. Hắn rất không hiểu được, Nghê Hi tại sao lại nguyện ý? Hắn không cảm thấy buồn nôn sao? Chỉ vì chút đồ ăn đó?
Qua hai năm, Nghê Hi được người đón đi. Bọn họ lúc gặp mặt lại, Nghê Hi đã trở thành ông chủ của một công ty, Thuỷ Hướng Đông lúc đó trong buổi biểu diễn buổi tối giúp người ta xem cảnh, liều mạng kiếm tiền để chi trả cho chi phí phẫu thuật của em trai. Bệnh tim của Thuỷ Hướng Dương đã vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể phẫu thuật kịp thời, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết, mặc dù làm phẫu thuật xong, cũng chưa chắc có thể sống được vài năm. Nhưng đây là người thân duy nhất của hắn, hắn không thể trơ mắt mà nhìn em trai mình chết đi. Khoảng tiền làm phẫu thuật lớn đó ép tới Thuỷ Hướng Đông không thở nổi, hắn liều mạng kiếm tiền, nhưng hắn hoài nghi chính mình có thể hay không gom đủ tiền trước khi mất đi em trai của mình.
Lúc này Nghê Hi xuất hiện, y nói nể tình quen biết lúc trước, nguyện ý cung cấp tiền phẫu thuật của Thuỷ Hướng Dương, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông phải giúp y làm một việc để báo đáp lại. Thuỷ Hướng Đông cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, miễn là không yêu cầu hắn giết người, hắn liền đáp ứng. Nghê Hi nói: “Không cần ngươi giết người, nếu giết người ta cần gì phải tìm người?”
Thuỷ Hướng Đông vốn nghĩ rằng những lời này chỉ là Nghê Hi thuận miệng nói thôi, sau này hắn mới biết, vào năm viện trưởng viện mồ côi và bác bảo vệ đều chết, hơn nữa là hai nhà đều chết hết, không còn một người nào sống, toàn chết vì tai nạn xe cộ, nhưng tài xế trong hai vụ tai nạn đó đều bởi vì sai lầm chỉ bị kết án vài năm tù. Nghê Hi chưa từng nói người là y giết, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông đã đoán ra được là y làm.
Nghê Hi tuyệt đối là người thù nhỏ nhưng vẫn phải báo, hơn nữa là phải trả lại gấp mấy lần. Mẹ ruột của y, bị y làm cho vào viện tâm thần, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Bố dượng của y, cũng bị y tính kế giết chết, bởi vì năm đó người cha dượng súc sinh này đã dâm loạn y.
Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn cảm thấy cuộc đời của mình là bi kịch, nhưng mà sự tồn tại của Nghê Hi tuyệt đối càng bi thảm hơn hắn. Nhưng mà Nghê Hi đã thay đổi, giống như tên của y – Nghịch Tập, y muốn đem toàn bộ người đắc tội với y trên thế giới này đều nghiền ép dưới chân, khiến tất cả mọi người đều phải phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ. Như vậy, y mới có thể tìm được sự vui sướng.
Thuỷ Hướng Đông cũng không phải là cha thánh, hắn cảm thấy những người đó thật sự chết cũng chưa hết tội, nhưng mà sự trả thù của Nghê Hi cũng không khác biệt, cho dù có tội hay vô tội, chỉ cần với kẻ thù của y có mối quan hệ, liền cũng phải chôn cùng. Bây giờ y đưa tay về phía Nghê Huy, em cùng cha khác mẹ của y, bởi vì Nghê Huy sống quá hạnh phúc, cho nên y muốn đem Nghê Huy cũng nghiền nát. Điểm này, Thuỷ Hướng Đông không thể nào tha thứ.
Thuỷ Hướng Đông cau mày nói: “Người đẩy ngươi vào bước đường cùng là cha mẹ của ngươi, đâu có liên quan gì đến y, y là người vô tội.”
Nghê Hi đột nhiên điên cuồng lên, y gầm thét nói: “Y là người vô tội? Vậy ta thì sao? Ta chính là đáng đời sao? Bọn họ ai hỏi qua ý kiến của ta, sinh ta ra, sinh rồi để những người kia đến làm nhục ta, khiến cho toàn bộ thế giới này đều đến làm nhục ta. Thuỷ Hướng Đông, ngươi đồng tình tràn lan, ngươi sao lại không đồng tình với ta?! Ta nói cho ngươi biết, ta nhất định đem y giẫm dưới chân, nghiền ép đến phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như côn trùng, mới có thể tiêu tan được mối hận trong lòng ta! Cùng một cha sinh ra, dựa vào cái gì ta sống thảm như vậy, y được sống thoải mái như vậy!”
Thuỷ Hướng Đông nghe Nghê Hi nói, cảm thấy toàn thân rùng mình một cái. Nghê Hi thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, liền nói: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi nghe rõ cho ta, ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn, hoặc là ngươi giúp ta lấy công ty của y, hoặc là ta liền làm cho y xuống địa ngục! Ngươi biết mà, ta nói được là làm được.” Nói rồi phát ra tiếng cười điên loạn của người bệnh tâm thần.
Thuỷ Hướng Đông há mồm tức giận mắng: “Nghê Hi, ngươi là đồ điên!”
Nghê Hi ha ha cười nói: “Ta vốn dĩ chính là vậy a, bác sĩ đều đã kê thuốc cho ta. Ta nói cho ngươi biết, ta coi như là giết người, ta cũng sẽ không bị phán tội chết. Thuỷ Hướng Đông, ngươi có dám hay không đối nghịch với ta?”
Thuỷ Hướng Đông cảm thấy chính mình đã bước lên tàu hải tặc, bây giờ đã tiến thoái lưỡng nan, các khớp ngón tay của hắn đều đã trắng bệch, kết hội với người như Nghê Hi, không khác nào bảo hổ lột da, thật là đến lúc chính mình sao lại chết cũng không biết.
Nghê Hi lại cười khanh khách nói: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi bây giờ muốn đổi ý cũng không được đâu, trừ phi ngươi không muốn nghĩ đến sống chết của Thuỷ Hướng Dương.”
Thuỷ Hướng Đông ánh mắt vừa nheo lại: “Ngươi muốn làm gì em trai ta?”
Nghê Hi ở đầu dây bên kia thổi một hơi, ha ha cười hai tiếng: “Ngươi đừng vội, ta sẽ không làm gì tổn hại đến thân thể của y đâu. Em trai ngươi bây giờ trăm phần trăm sùng bái và tin tưởng ta, ngươi nói xem, ta nếu như bày tỏ với y, cùng y nói chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt một trận, sau đó lại vứt bỏ y, ngươi cảm thấy trái tim bé nhỏ yếu ớt của y có thể hay không chịu được? Mạng của y dù sao cũng là ta cứu, cuối cùng chết trong tay ta, kỳ thực ta cũng không thiếu y cái gì, ngươi nói đúng hay không? Ân?”
Thuỷ Hướng Đông siết chặt nắm tay, bệnh thần kinh, biến thái, ngươi sao lại không chết đi! “Ngươi đem em trai ta đi đâu?” Thuỷ Hướng Đông bây giờ đã hối hận, cùng em trai huyên náo quá cương, y bây giờ đem lời nói của mình toàn bộ làm thành gió thoảng bên tai, hắn vẫn luôn nhắc nhở y không cần quá gần Nghê Hi, nhưng mà thời kỳ phản nghịch của Thuỷ Hướng Dương giống như đã tới, chỗ nào cũng đều làm trái lại hắn. Thời kỳ phản nghịch này không khỏi đến cũng quá muộn rồi, đều hai mươi mấy rồi, mới bắt đầu phản nghịch, vẫn luôn là một đứa em trai nhu thuận nghe lời bỗng nhiên trở thành cái dạng bây giờ, Thuỷ Hướng Đông cũng không kịp tìm cách để đối phó, thế là hai anh em liền chỉ còn lại cãi nhau không ngừng nghỉ. Thuỷ Hướng Đông hối hận bản thân mình vẫn luôn bận rộn kiếm tiền, bỏ quên sự phát triển của Thuỷ Hướng Dương.
“Yên tâm đi, y bây giờ tốt lắm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta liền bảo đảm y không có chuyện gì, toàn bộ râu toàn bộ đuôi trả lại cho ngươi. Nếu như ngươi không chịu nghe lời, ta liền không bảo đảm sẽ làm cái gì.” Nghê Hi nhàn nhàn nói.
“Nghê Hi, ngươi đây là bắt cóc!” Thuỷ Hướng Đông cắn chặt răng.
Nghê Hi ha ha cười lớn: “Ta lại không hạn chết tự do thân thể của y, là tự y chính mình đến với ta, y lại không nguyện ý trở về, ta đây là bắt cóc sao? Ngươi nếu như đi báo cảnh sát thử xem? Ngươi lại ma ma tức tức(磨磨唧唧), ta liền sẽ thật sự đi cầu yêu với y. Chú cảnh sát quản trời quản đất, còn không quản được hai người con trai yêu nhau đâu? Ha ha ha ha…”
Tay của Thuỷ Hướng Đông vô lực mà buông xuống, Nghê Hi ở đầu dây bên kia còn nói cái gì, hắn cũng không nghe được nữa. Di động chớp vài cái, còn chưa tắt máy. Thuỷ Hướng Đông đặt mông ngồi xuống đất, nhìn khu nhà trọ đơn thân nhỏ hẹp này, đây là nhà của hai anh em hắn, liền như vậy, vẫn còn thuê được. Tiền lương Nghê Huy cho không ít, nhưng mà Thuỷ Hướng Dương cần thường xuyên uống thuốc, thậm chí còn cần đi bệnh viện. Hắn vẫn nghĩ, góp đủ tiền, trả hết số tiền mà lúc đầu Nghê Hi cho mượn để trả tiền thuốc men.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại gặp phải một vấn đề nan giải, hắn phải dùng hai tay của mình đi huỷ diệt công ty của Nghê Huy. Thuỷ Hướng Đông nghĩ đến chính mình lần đầu tiên gặp Nghê Huy, ánh dương quang đó và sự khoẻ mạnh khiến hắn cảm thấy tự ti mặc cảm, y nở nụ cười, liền rực rỡ như đoá hướng dương, mà chính mình, lại là lớn lên từ trong góc phòng âm u, một gốc cây thực vật chưa từng thấy qua ánh mặt trời, vặn vẹo hơn nữa còn gầy yếu. Đứng trước mặt Nghê Huy, hắn cảm thấy chính mình xấu hổ vô cùng, nhưng cũng thật sâu bị y hấp dẫn, không nhịn được muốn dựa sát, dường như như vậy, chính mình cũng có thể giống như bị ánh mặt trời chiếu rọi.
Trên người Nghê Huy có một cổ mùi vị thư quyển, y không quá giống một ông chủ, hơn nữa thật sự cũng không quá am hiểu làm ông chủ, nhưng mà mẹ của y đem vị trí tổng tài của công ty từ chồng của bà đoạt lấy, giao vào tay con trai, muốn con trai và con trai của vợ bé nhất quyết cao thấp. Bà lại quên rằng, Nghê Huy không đủ năng lực trên thương nghiệp, y có tấm lòng nhân hậu quá, so với Nghê Hi không từ thủ đoạn, y không đủ tàn nhẫn.
Thuỷ Hướng Đông lúc đầu là nộp đơn vào công ty của Nghê Huy, sau này bởi vì tích cực tiến bộ nên được đề bạt làm trợ lý của y. Thuỷ Hướng Đông cũng không có cảm thấy vui mừng, bởi vì hắn là do Nghê Hi điều đến làm gián điệp, đây chính là chuyện Nghê Hi bắt hắn làm, lợi dụng đúng cơ hội cho Nghê Huy một kích trí mạng. Hắn rất hiểu Nghê Huy, cảm giác tội lỗi càng sâu. Nghê Huy mặc dù không thích kinh doanh, nhưng mà y cố gắng học tập để trở thành một ông chủ tốt, y không chỉ một lần cười nói với mình: “Hướng Đông, ta thật muốn đá hất chân sau con lừa không làm(???), trốn đến một nơi nào đó cả đời cũng được, để ai cũng không thể tìm được ta.”
Thuỷ Hướng Đông có chút đồng tình với Nghê Huy, kỳ thực hắn thật hy vọng Nghê Huy chạy đến đâu đó trốn cả đời, sống một cuộc sống mà y muốn, thế là hắn liền cười nói: “Vậy ngươi đi đi, ta giúp ngươi bao che.”
Nghê Huy lại thở dài lắc đầu: “Không được a, công ty còn có nhiều người như vậy phải ăn cơm, ta nếu như chạy rồi, công ty hoàn toàn sụp đổ, mọi người đều bắt đầu tìm kiếm công việc lại từ đầu, có nhiều nhân viên lớn tuổi, thì bình thản đợi về hưu cầm lấy lương hưu mà yên ổn tuổi già. Mặc dù ta là cây gỗ mục, chống đỡ cái cao ốc này đến lắc lư, nhưng vẫn còn hơn không có a. Mẹ của ta cũng thật là, ta nói ta không có khiếu trong khoản này, bà cứ bắt ta đến làm, nói ai cũng không phải trời sinh như vậy. Nhưng mà trên thế giới này, tài năng của mỗi người đều không giống nhau, cho nên có sự phân chia giữa người tài năng và kẻ tầm thường, trong kinh doanh, ta tuyệt đối là kẻ tầm thường.”
Nghê Huy tự mình hiểu lấy, y không có dã tâm, cho nên cũng khuyết thiếu những chiến lược to lớn vĩ đại, không có hứng thú với việc kinh doanh, nhiều nhất chỉ có thể lấy ra 80% nhiệt tình. Y đã từng nói, cha mẹ gầy dựng sự nghiệp khó khăn, y không có lực lượng để mở rộng lãnh thổ, chỉ cần bảo vệ tốt phần cơ nghiệp này. Nhưng ở trong xã hội này khắp nơi đều là xâm lược và khuếch trương, giữ vững sự nghiệp cũng không dễ, huống chi còn có Nghê Hi người cạnh tranh ác tâm này nhìn chằm chằm như hổ đói.
Công ty của Nghê Huy lúc đầu là làm về xuất nhập khẩu, sau này mới chuyển qua các ngành nghề như: “Đất đai, bán lẻ, IT,…”, nghiệp vụ thương mại lúc đầu được cha của Nghê Huy giải quyết tận gốc một chiêu, âm thầm dời đi chỗ khác, thành lập một công ty thương mại, cho Nghê Hi. Vì điều này, Trần Lệ Bình đem quyền quản lý của Nghê Vệ Dương thu lại, giao cho con trai của mình.
Nhưng mà Nghê Hi hoàn toàn không yên lòng những gì trên tay y, y lợi dụng các loại thủ đoạn chính đáng và không chính đáng, ép buộc Nghê Huy phải đem nhãn hiệu sản phẩm dây chuyền bán lẻ ở Kỳ Hạ sang tay bán ra, bị y sai người mua lại, sau đó rơi vào trong tay y, đem Nghê Huy tức giận kinh khủng. Mà bây giờ vừa gặp thời kỳ bất động sản uể oải, vốn dĩ công ty cũng không quá phát đạt, từ ngân hàng vay một khoản tiền lớn khai thác bất động sản đang xét duyệt chất lượng, khoản này lại bị kẹt lại, sao cũng không cầm được giấy phép mua bán tại phòng giao dịch.
Điều này quả thực là hoạ vô đơn chí, chuyện này đương nhiên không phải vấn đề chất lượng, nếu như có người muốn chỉnh ngươi, tại khoản này bóp chặt lại, vậy trên cơ bản chính là một con đường chết. Nghê Huy vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, khắp nơi chạy đi tìm mối quan hệ, làm thông phân đoạn, cố gắng lấy được giấy phép. Nhà ở một ngày không bán, thiếu một khoản vay lớn của ngân hàng liền trả không được, cuối cùng kéo xuống chỉ có một con đường chết.
Cha mẹ của Nghê Huy cũng bị kinh động đến, hai người nhiều năm như vậy lần đầu đồng tâm hiệp lực, bắt đầu vì chuyện này mà đi bôn ba, nhưng mà hiệu quả nhỏ nhoi.
Có một lần Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đang chạy ở bên ngoài, đến giờ ăn trưa, Thuỷ Hướng Đông mua cho Nghê Huy hamburger của Mcdonal’s, Nghê Huy ăn một miếng, bị nghẹn gần chết, uống coca, lại bị sặc đến ho khan, Thuỷ Hướng Động vội vàng vỗ lưng y.
Thật vất vả mới dịu lại, Nghê Huy nước mắt đều chảy ra, y thở hổn hển nói: “Ta sớm cảm thấy là có người sau lưng muốn ngáng chân ta, cố ý làm cho ta không lấy được giấy phép. Hôm nay nói chuyện với cục trưởng Lâm hồi lâu, ông ám chỉ cho ta, cấp trên có chỉ thị, bất động sản này phải xét duyệt nghiêm ngặt hơn, cho nên chúng ta không dám phê chứng. Ta liền nói con đường mà ta đi đều là lộ trình bình thường, trước đây chưa từng có vấn đề gì, lần này sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề. Khẳng định lại là Nghê Hi giở trò quỷ.” Kỳ thực, mỗi phòng giao dịch bất động sản, đều có hoặc lớn hoặc nhỏ mạng lưới quan hệ, nhà Nghê Huy cũng có, nhưng mà lần này, mạng lưới quan hệ của y không có tác dụng, đã kéo rất lâu nửa năm.
Thuỷ Hướng Đông giật mình trong lòng, có loại cảm giác như gai mọc ở lưng.
Nghê Huy đem cái hamburger ăn được hai miếng bỏ lại vào trong túi, không muốn ăn nữa, thở dài: “Lại kéo nữa, bất động sản này đều trở thành tư sản.” Tiền vay ngân hàng đều là yêu cầu lãi, ví dụ tiền vốn 200 triệu, lãi một năm cần 20 triệu, Nghê Huy nói, “Xem xem lộ trình của buổi chiều, có phải hay không là đi hội nghiên cứu phát triển sản phẩm.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Đúng rồi. Là hội triển lãm sản phẩm mới của bộ phận IT.”
Nghê Huy lau mặt một cái: “Công ty còn dựa vào hội triển lãm sản phẩm mới lần này, nếu như có thể, ít nhiều còn có thể đủ để lấp vào lỗ thủng của bất động sản. Năm nay ta tính là làm không công, đợi đến khi lấy được giấy phép mua bán thì tốt rồi.”
Trong lòng Thuỷ Hướng Đông một chút cũng không thoải mái hơn Nghê Huy, cái Nghê Hi muốn là, chính là phần tài liệu sản phẩm này. Bộ phận IT của công ty là sau khi Nghê Huy tiếp nhận công ty thì thành lập, trước mắt chỉ làm nghiên cứu, không làm sản xuất, cho nên bộ phận này đối với phòng bất động sản mà nói, là đầu tư ít, ngành báo cáo lớn, hơn nữa nguy hiểm cũng không lớn, đầu tư lớn nhất chính là chi phí cho nhân viên kỹ thuật IT.
Nghê Huy một chút cũng không thích làm bất động sản, y cảm thấy cái ngành nghề này quá hiểm độc, bầu không khí không lành mạnh quá nhiều, mà sau cùng tất cả đều do dân chúng trả tiền, đặc biệt che giấu lương tâm. Mà ngành IT, thì lại dựa vào bản lĩnh thật sự để kiếm cơm, mục tiêu kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai của y, kỳ thực chính là phải tăng thêm đầu tư vào bộ phận IT, chủ yếu đánh vào khoản này, từ từ đối với bất động sản thu tay lại.
Hội triển lãm sản phẩm buổi chiều không thể nghi ngờ là vô cùng thành công, hệ thống này chỉ cần bán ra, liền có thể giải quyết hết vấn đề nan giải trước mắt của công ty. Nghê Huy chính mình cũng cảm thấy tràn đầy tin tưởng, sau khi triển lãm xong, y thậm chí còn rất vui mừng mà mở chai rượu đỏ, chúc mừng với Thuỷ Hướng Đông. Thuỷ Hướng Đông nhìn chai rượu nho đỏ thẩm, uống vào trong miệng, cảm thấy giống như là đang uống máu và nước mắt của Nghê Huy, vô cùng cay đắng.
Mấy ngày sau, Nghê Huy mang theo đội ngũ kỹ thuật của y đi tham gia buổi đấu thầu, kết quả phát hiện hệ thống thiết kế của công ty mình đã bị người khác trình bày trước một bước. Nghê Huy ngay tại chỗ kinh hãi, y phẫn nộ chỉ trích đối phương ăn cắp thành quả nghiên cứu của bọn họ.
Ông chủ của công ty đối phương – Nghê Hi xuất hiện: “Nói đùa, đây là thành quả của nhân viên trong công ty ta ngày đêm chiến đấu hơn nửa năm. Khi nào trở thành của quý công ty?”
Nghê Huy nhìn Nghê Hi, đây rõ ràng là thiết kế mà nhân viên của công ty y đã tốn một năm để làm ra, y cắn chặt hàm răng phẫn nộ trừng đối phương: “Mỗi bước thiết kế của công ty chúng ta toàn bộ đều có xin đóng dấu thời gian độc quyền, rốt cuộc là ai ăn cắp, chúng ta liền gặp nhau ở toà án.”
Nghê Hi ha ha cười: “Các ngươi thật có con dấu thời gian sao? Vậy thì lấy ra cho ta xem đi.”
Nghê Huy quay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông nói: “Hướng Đông, đem con dấu thời gian ra cho y xem.” Chuyện này vẫn luôn giao cho Thuỷ Hướng Đông phụ trách.
Nhưng mà Thuỷ Hướng Đông đứng im: “Nghê tổng, chuyện này là ta sơ sót, không có làm.”
Nghê Huy quay mạnh đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông cúi đầu, không dám nhìn vào mắt y, Nghê Huy gặn từng chữ: “Ngươi nói cái gì?”
Nghê Hi phốc một tiếng bật cười: “Trợ lý của ngươi còn thật là xứng chức a. Ngươi trả lương cho hắn bao nhiêu, muốn hay không ta đề cử cho ngươi một người, chỉ cần một nửa giá tiền là được. Cho các ngươi nhìn một chút, đây là giấy chứng nhận độc quyền của chúng ta.”
Người phụ trách bộ phận IT hỏi Nghê Huy: “Nghê tổng, chúng ta còn trình bày nữa không?”
Nghê Huy lúc này trong đầu và trong tâm hoàn toàn đều trống rỗng, y phất phất tay: “Không cần, về thôi.” Còn có cái gì cần thiết để trình bày, có người đem cả hệ thống đều tặng cho đối phương, người ta tổng thể toàn là sao chép, chỉ có thay đổi tên mà tôi.
Nghê Huy đem chính mình nhốt ở trong phòng, cắt đứt tất cả mọi liên hệ, cả ngày đều không ra khỏi cửa, y biết, chuyện này có nội gián, mà nội gián này không phải ai khác, chính là Thuỷ Hướng Đông mà mình tin tưởng nhất, tán thưởng nhất, từ một tài xế đề bạt lên làm trợ lý. Hơn nữa còn luôn là người mà trong nội tâm mình ỷ lại và tin tưởng nhất, chính mình lặng lẽ thích người đó hai năm, hắn cư nhiên là Nghê Hi phái tới, ẩn núp thật là đủ sâu a. Y không có cách nào tha thứ cho sự ngu xuẩn của mình.
Đợi đến lúc y ra ngoài, phát hiện thế giới của y đã bị lật đổ, cha mẹ ngoài ý muốn té xuống lầu ở trong nhà mà bỏ mình, nghe nói trước khi gặp chuyện, cha mẹ đã đi tìm Nghê Hi. Công ty đã lên trang đầu của báo giấy, cổ phiếu đã rớt giá, ngân hàng đã đóng băng toàn bộ tài sản của y, nhân viên vây quanh công ty yêu cầu trả lương.
Nghê Huy như một cái xác không hồn, máy móc làm những chuyện y phải làm: Xin phá sản, đền bù cho nhân viên, lo hậu sự cho cha mẹ. Thời gian này, Thuỷ Hướng Đông vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Nghê Hi ngược lại giữ chữ tín, đem Thuỷ Hướng Dương giao lại cho Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông nói với em trai diện mục chân thật của Nghê Hi, sau đó đem tất cả tiền tích góp của mình lấy ra, giao cho Thuỷ Hướng Dương, dặn dò y sau này phải chăm sóc tốt chính mình. Chính mình thì lại chạy đến Thượng Hải, len lén nhìn Nghê Huy đã bị mình làm cho tiều tuỵ đến không còn hình người mà thẩn thờ bận trong bận ngoài, trên mặt cũng không còn nụ cười như ánh dương quang kia nữa. Thuỷ Hướng Đông biết, là chính mình đã đoạt đi ánh dương quang đó.
Thuỷ Hướng Đông xoay người rời đi, sửa sang lại tất cả tài liệu mà mình biết, giao cho một người bạn phóng viên, chính mình giấu một con dao trái cây, đi tìm Nghê Hi.
Nghê Huy một thân một mình từ nhà tang lễ đi ra, y quay lại nhìn mộ bia liên miên trập trùng ở trên núi phía sau nhà tang lễ, nhân sinh trên đời, lại oanh oanh liệt liệt, cuối cùng bất quá chính là một lọ tro cốt, ba thước nơi táng thân, hôm nay, y ngay cả ba thước mộ bia cũng không mua được cho cha mẹ, chỉ có thể để họ gửi vào trong cái hộp nhỏ. Đây chính là nhân sinh, có ý nghĩa gì chứ?
Nghê Huy lúc ở nhà tang lễ, âm hồn bất táng Nghê Hi mang theo nụ cười châm chọc xuất hiện, y đi đến bên cạnh Nghê Huy, thấp giọng mà nói vào tai y: “Lão đầu tử và mẹ ngươi đều chết quá nhẹ nhàng, ta vốn dĩ còn định từ từ mà dày vò bọn họ, xem như là bọn họ gặp may!”
Nghê Huy ngay tại chỗ liền đấm ra một quyền, bị người mà Nghê Hi mang đến chặn lại, Nghê Huy tức đến hàm răng đều bị cắn rách.
Nghê Huy đi ra cổng lớn của nhà tang lễ, cúi đầu hướng đường cái đối diện mà đi. Một chiếc xe tải lớn dừng ở ven đường đột nhiên như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương từ đầu kia gào thét lao đến, Nghê Huy quay đầu lại, chiếc xe đó đã gần trong gang tấc, đã né tránh không kịp, Nghê Huy đau thương mà cười một cái, như vậy đi, chết đúng lúc đã xong hết mọi chuyện. Vào lúc này, y nghe một tiếng thét kinh hãi: “Nghê Huy! Mau tránh ra!”
Nghê Huy quay mạnh đầu lại, thấy Thuỷ Hướng Đông như sư tử phát điên mà hướng chính mình nhào tới, nhưng mà đã quá muộn rồi, chiếc xe tải không thương tiếc gì mà nghiền ép hai người…
Ngày hôm sau, truyền thông khu vực đăng ba tin tức: “Ông chủ trẻ tuổi của một xí nghiệp nào đó bị người trả thù trọng thương đến tàn tật”, “Công ty thương mại Tân Quý nghi có dính líu đến tội xâm phạm cơ mật thương mại”, “Tại nhà tang lễ một chiếc xe tải không khống chế được mà cán hai người chết tại chỗ, tài xế gây chuyện đã bị bắt giữ”.