Thuỷ Hướng Đông đi qua, đứng trước mặt Nghê Huy, nhìn hắn. Nghê Huy rũ xuống mí mắt né tránh tầm mắt của y, Thuỷ Hướng Đông thấy mặt của hắn dần dần đỏ lên, y câu dẫn khoé miệng: “Sa Tử nói trong lòng em chỉ có anh.”
Nghê Huy cảm thấy hơi thở của Thuỷ Hướng Đông phả trên mặt của mình, hắn chỉ cảm thấy lưng áo đều phát nhiệt, theo bản nắng mà lùi về sau một bước, muốn tránh né cái gì, đỏ mặt nguỵ biện: “Không có chuyện đó đâu, anh nghĩ nhiều rồi. Em đó là lừa –“
Lời còn chưa nói xong, đã bị Thuỷ Hướng Đông bụm miệng lại, nhỏ giọng nói: “Xuỵt — phải thành thật a, Nghê Huy, không thể khiến cho Sa Tử thương tâm a.”
Nghê Huy quay đầu nhìn hai tên gia hoả đang nằm trên giường, mắt đang nhắm, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, không biết là ngủ thật hay là ngủ giả nữa. Hắn thấp giọng cắn răng nói: “Em còn muốn hỏi anh nè, anh có ý gì, tối hôm qua sao hôn lén em? Anh không biết Trương Dũng sẽ nhìn thấy sao?”
Thuỷ Hướng Đông vô tội nói: “Anh đâu có biết, y lúc đó ngáy ầm ầm, anh chỉ len lén hôn một cái, kết quả bị y nhìn thấy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, khỏi phải vụng trộm, em không phát hiện sao, bọn họ đều chúc phúc cho chúng ta. Cho nên em sau này không cần lo lắng.” Thuỷ Hướng Đông cười rồi ôm Nghê Huy vào lòng.
Nghê Huy cố sức giãy dụa, nhưng mà giãy không ra cánh tay sắt đang kìm hãm của Thuỷ Hướng Đông, dường như trút giận mà đạp lên chân y một cái, Thuỷ Hướng Đông mặc dù ăn đau, nhưng mà nụ cười nơi khoé miệng lại không giảm: “Nghê Huy, em đáp ứng anh đi. Bạn bè đều đứng về phía chúng ta, bây giờ em cũng lên đại học rồi, trường học cũng không ngăn cấm yêu đương. Chúng ta bắt đầu yêu nhau đi, được không?”
Nghê Huy hơi ngẩng đầu, há miệng cắn vào cằm của Thuỷ Hướng Đông: “Anh là tên gia hoả lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, em sẽ không, nào có dễ dàng như vậy.”
Thuỷ Hướng Đông cười đến nỗi yết hầu đều rung rung: “Em đáp ứng anh rồi, không phải đúng lúc có thể làm cho Sa Tử chết tâm và yên lòng hay sao?”
Nghê Huy nói: “Anh mau buông em ra, lát nữa bọn họ đều tỉnh lại, chuyện gì đợi lúc không có ai lại nói tiếp được không?”
Thuỷ Hướng Đông buông cánh tay của mình ra: “Được, em đi ngủ trước đi, ngày mai có thời gian chúng ta nói tiếp.”
Nghê Huy kéo cửa ra, cắm đầu chui ra hành lang, chạy được vài bước, mới phát hiện sai phương hướng, lại quay đầu lại, chạy về hướng bên trái phòng của Thuỷ Hướng Dương, Thuỷ Hướng Đông ở cửa thấy như vậy không nhịn được buồn cười.
Thuỷ Hướng Đông trở về phòng, thấy hai người bạn đang nằm trên giường, thở dài một hơi. Y đi qua vỗ vỗ Trương Dũng: “Trương Dũng, ngủ chưa?”
Trương Dũng mở miệng ngáp một cái, cây kẹo que tuột xuống cổ họng của y, Thuỷ Hướng Đông nhanh chóng giúp y lấy ra, Trương Dũng vẫn bị sặc một cái, xoay người ho khan không ngừng, Thuỷ Hướng Đông bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, thật quá nguy hiểm, vội vàng đem nước lại cho y uống: “Còn sặc nữa không?”
“Ho khan.” Trương Dũng ho khan hai tiếng, vẻ mặt đỏ đậm, “Ngươi muốn mưu sát a.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Xin lỗi người anh em, thật sự không phải cố ý mà, kẹo này không ăn nữa?” Trương Dũng không lên tiếng, Thuỷ Hướng Đông đem kẹo que ném vào thùng rác. Lại đi đến bên giường Sa Hán Minh, cầm cây kẹo rút ra, tính toán đem cây kẹo lấy ra ném đi. Kết quả Sa Hán Minh đem cây kẹo trong miệng chuyển chuyển, đổi vị trí, chính mình vươn tay ra nắm được cái đuôi của cây kẹo, Sa Hán Minh mở mắt ra nhìn: “Làm gì?”
Thuỷ Hướng Đông có chút ngượng ngùng mà thu tay về: “Hôm nay xin lỗi a, cám ơn người anh em!”
Sa Hán Minh ngồi dậy, mặc dù suy nghĩ còn có chút mơ hồ, nhưng mà hoàn toàn không có say, y lau mặt một cái, nhìn Thuỷ Hướng Đông, không nói gì.
Thuỷ Hướng Đông ngượng ngùng mà hướng y cười một cái. Trương Dũng cuối cùng cũng dừng ho khan, nói: “Hướng Đông, ngươi thật sự thích Nê Ba?”
Thuỷ Hướng Đông ngồi bên mép giường của Sa Hán Minh, nhìn Trương Dũng, gật gật đầu: “Các ngươi sẽ không coi thường ta chứ?”
Trương Dũng xé khăn giấy lau miệng một chút, sau đó đem tờ khăn giấy vò lại ném vào thùng rác, không lọt vào trong: “Lời thừa, coi thường ngươi thì đã sớm kéo bạn gái của ta đi rồi. Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, các ngươi đều là con trai, sao có thể cùng nhau được?”
Thuỷ Hướng Đông thở dài: “Ta cũng không biết, chính là thích thôi, rất thích rất thích, không có hắn liền cảm thấy thế giới không còn màu sắc nữa.”
Trương Dũng ngáp dài một cái: “Hôm nay Sa Tử nói, Nê Ba cũng thích ngươi? Vậy vừa đúng, hai người họp thành một đôi.”
Sa Hán Minh ăn kẹo que, sau đó “răng rắc” một tiếng cắn nát viên kẹo, ánh mắt sắc bén mà nhìn Thuỷ Hướng Đông, trong miệng là tiếng “răng rắc răng rắc” nhai kẹo, nghe vào tai của Thuỷ Hướng Đông, cảm thấy như đang nhai xương cốt của chính mình, có chút kinh hồn bạt vía.
Sa Hán Minh đem cái cây của kẹo que ném một cái, chuẩn xác không sai một ly mà ném vào trong thùng rác, ăn kẹo xong, y mới nói với Thuỷ Hướng Đông: “Đối xử với hắn thật tốt, đừng phụ lòng hắn.”
Thuỷ Hướng Đông chân thành mà nhìn vào ánh mắt của y, gật đầu: “Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt. Cám ơn ngươi, Sa Tử.”
Sa Hán Minh hít mũi một cái: “Nếu như hắn nói với ta, ngươi để hắn chịu uỷ khuất một chút xíu, ta liền không tha cho ngươi.” Sau đó nằm xuống, đem chăn kéo lên, phủ qua đầu.
Thuỷ Hướng Đông nhìn Sa Hán Minh, không nói lời nào nữa.
Trương Dũng nói: “Thì ra Sa Tử cũng biết, chỉ có mình ta là cái gì cũng không biết. Thôi, lười quản các ngươi, ta cũng đi ngủ.” Xoay người sang chỗ khác, nằm ngang mà ngủ.
Thuỷ Hướng Đông nhìn hai người bạn này, nhẹ thở dài, sau đó đi vào toilet rửa mặt.
Sự tình đã hoàn toàn sáng tỏ, Sa Hán Minh và Trương Dũng đều đã tự động cho rằng hai người bọn họ là một đôi, còn giúp đỡ bọn họ bao che, Nghê Huy chính mình không muốn tiện nghi cho Thuỷ Hướng Đông sớm như vậy, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có hắn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hơn nữa ngoan cố chống lại cũng không có độ mạnh yếu gì. Thuỷ Hướng Đông cũng không ép hắn, dù sao cũng đến bước này, hắn không đáp ứng, chính mình cũng là bạn trai của hắn. Thật muốn cảm ơn hai người anh em a, quả thật là phúc phận ba đời tu được, nhất định phải giúp đỡ hai người anh em này, kéo mọi người cùng nhau làm giàu.
Ngày hôm sau, bọn họ đi Miêu Trại chơi, lại ở Phượng Hoàng ở lại một đêm, mua rất nhiều đặc sản, lúc này mới xuất phát đi Trương Gia Giới Vũ Lăng Nguyên xem núi. Mọi người đều cảm thấy, cảnh vật có núi không có nước, xem ra vẫn là kém một chút, bất quá là tiện thể xem một cái mà thôi. Thuỷ Hướng Đông hỏi mọi người, còn có nơi nào muốn đi hay không, nếu muốn đi, y dẫn mọi người đi.
Một đoàn người chơi đến vô cùng tận hứng, từ Cửu Trại Câu đến Phượng Hoàng đến Trương Gia Giới, một đường xem ra, có chút cảm giác đầu voi đuôi chuột, mọi người đều có chút mất hết cả hứng. Rời nhà cũng đã hơn nửa tháng, đều nói muốn về nhà, thế là cuối cùng cũng lên đường hồi phủ.
Thuỷ Hướng Đông đề nghị: “Nếu không thì đến Thượng Hải chơi đi?”
Trương Dũng nói: “Thôi, vẫn là trực tiếp trở về, sau này chúng ta đều học ở Thượng Hải mà, có thời gian mà.”
Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh: “Sa Tử ngươi thì sao?”
Sa Hán Minh lắc đầu: “Ta cũng không đi đâu, trở về bồi bà nội của ta, sau này đợi ta tốt nghiệp đại học, đến Thượng Hải làm việc, có thời gian rảnh rỗi thì sẽ tụ họp.”
“Vậy được rồi.” Nghê Huy cũng không miễn cưỡng, lúc này kêu Sa Hán Minh đi, quả thật có chút làm khó y, “Đúng rồi, ngươi đừng quên kêu ba của ngươi hỏi Hướng Đông chuyện cổ phiếu.”
Sa Hán Minh gật đầu, Thuỷ Hướng Đông hiểu ý nói: “Các ngươi ai có tiền dư, muốn kiếm chút tiền lẻ, ta giúp các ngươi chơi cổ phiếu?”
Sa Hán Minh nói: “Ta thì có một khoản tiền mừng tuổi, không nhiều, đại khái khoảng mười ngàn, có ít hay không?”
“Không ít đâu, người đến lúc đó chuyển khoản cho ta, ta giúp ngươi làm, để ngươi không thiếu tiền tiêu vặt.” Thuỷ Hướng Đông cười nói.
Trương Dũng nhìn Sa Hán Minh: “Hắc, các ngươi đều có tiền riêng a, chỉ có ta không có.”
Liễu Mộ Khanh liếc y: “Anh bây giờ có tồn tại tiền riêng sao?”
Trương Dũng nhìn Liễu Mộ Khanh, hắc hắc cười: “Khanh Khanh, anh chỉ nói chơi thôi. Anh là người nghèo, một nghèo hai trắng.”
“Anh còn không biết xấu hổ, người ta mỗi người đều là thần tài, muốn chiếu cố anh một chút cũng không được, anh chính là nghèo kiết xác.” Liễu Mộ Khanh liếc y một cái.
Trương Dũng thật sự dở khóc dở cười, thật là có tiền cũng sai mà không có tiền cũng sai, y kỳ thực cũng có một khoản tiền lì xì, nhưng mà hai năm nay yêu đương, cũng tiêu gần hết. Bây giờ biết Hướng Đông biết kiếm tiền, muốn gửi một khoản tiền cũng không được a.
Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Không sao đâu, ngươi sau này lúc nào có tiền lại đến tìm ta là được, ta giúp ngươi đầu tư, nói không chừng còn có thể giúp ngươi kiếm vốn liếng để cưới vợ.”
Liễu Mộ Khanh nói: “Thuỷ Hướng Đông anh thật sự là ông thần tài a, mua cổ phiếu từ trước đến giờ đều không thua?”
“Đương nhiên cũng có, nhưng mà thua thì ít mà thắng thì nhiều.” Thuỷ Hướng Đông mới không nói chính mình ổn định cổ phiếu, thị trường này, bất quá là biết trước, đợi đến hai năm sau thị trường cổ phiếu không còn khởi sắc nữa, thì cho dù là Warren Buffett* cũng không kiếm được tiền.
*Warren Buffett: sinh ngày 30 tháng 8 năm 1930 tại Omaha, tiểu bang Nebraska, Hoa Kỳ, là một nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giới, cổ đông lớn nhất kiêm giám đốc hãng Berkshire Hathaway và được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ hai thế giới sau Bill Gates với tài sản chừng 73 tỉ USD.
Một nhóm người trực tiếp từ Trương Gia Giới bay thẳng về, cuối cùng cũng kết thúc chuyến du lịch này, du lịch mặc dù chơi thật đã ăn thật ngon, nhưng mà cũng mệt nhọc, quá vất vả rồi. Bọn họ vẫn còn có thời gian, vẫn chậm rãi nghỉ ngơi, nhưng cũng ít nhất phải mất một tuần mới đem cảm giác mệt nhọc hoàn toàn tiêu trừ hết.
Thuỷ Hướng Đông vừa về đến nhà, liền vội vàng đến công ty làm việc, cấp dưới của y gọi điện thoại đến, nói phía bên Mỹ có tin tức, y phỏng đoán rằng, bên Mỹ cũng bắt đầu thiếu tiền, cho nên mới nhanh như vậy đã có tin tức.
Nghê Huy sau khi trở về, liền trạch ở nhà không ra cửa, mỗi ngày luyện chữ, bồi bên cạnh ông ngoại bà ngoại, kể cho ông bà nghe những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến du lịch, đem những tấm hình đã chụp cho ông bà coi, giải thích những địa phương trong từng tấm hình cho ông bà nghe.
Ông ngoại nhìn đến ảnh chụp của cổ thành Phượng Hoàng, nói: “Nơi này là một địa phương tốt, những căn nhà cổ xưa, những con phố cổ, khẳng định rất thú vị.”
Bà ngoại cũng rất hứng thú. Nghê Huy biết ông bà muốn đi đến đó chơi, nhưng mà bên đó giao thông thật sự không tiện lợi, quá vất vả, Nghê Huy không dám để ông bà đi, liền nói: “Ông ngoại, con đi cổ thành Tô Châu mua một khoản sân nhỏ được không? Đợi đến lúc con được nghỉ, chúng ta liền đến bên đó ở một thời gian. Bên đó cũng là nhà cổ và những con phố cổ, hơi thở cuộc sống cũng vô cùng nồng đậm.”
Ông ngoại nhìn cháu trai: “Đi Tô Châu mua sao? Nhà ở bên đó sẽ có người bán sao?” Ở khu cổ thành bên đó, dường như đều là những người già của Tô Châu, nhà ở đều bị tính toán làm di vật văn hoá mà giữ gìn, người bình thường ai sẽ đem nhà cổ đi bán a.
Nghê Huy nói: “Không nhất định, mặc dù là trong tay tư nhân, vậy khẳng định cũng là có thể mua, con và Hướng Đông đến lúc đó đi them thử có nhà bán hay không, nếu như có, không chừng có thể mua được một căn.”
Ông ngoại và bà ngoại trước kia đều ở Tô Châu rất lâu, lại có bạn bè ở đó, nếu như có thể sống ở đó, đương nhiên rất vui: “Vậy nhà ở rẻ hay không?”
Nghê Huy nói: “Con có tiền, ông ngoại, mẹ của con có mua cho con một ít cổ phiếu, mua thật nhiều năm trước, bây giờ đều tăng giá lên, không thiếu tiền.”
Ông ngoại nói: “Làm theo khả năng đi, các con đi xem thử trước đã.”
“Dạ.”
Bởi vì vấn đề sai giờ của hai bên, Thuỷ Hướng Đông mỗi ngày bận đến nửa đêm mới trở về, nhưng mà tinh thần rất phấn khởi, xem ra tiến triển rất là thuận lợi. Bà ngoại lo lắng y nghỉ ngơi không đủ, phân phó dì bảo mẫu làm nhiều đồ ăn thanh đạm hạ hoả cho y, để y bồi bổ thân thể. Bà ngoại nói với Nghê Huy: “Người trẻ tuổi bây gờ, thật là liều mạng, công việc đến tối như vậy cũng không nghỉ ngơi.”
Nghê Huy an ủi bà: “Bà ngoại, bà đừng lo, y chỉ bận một thời gian thôi, qua trận này là tốt rồi.”
Buổi tối hôm nay Nghê Huy tỉnh dậy đi uống nước, xuống lầu lấy nước, mở đèn lên, thấy Thuỷ Hướng Đông ngồi ở sofa, doạ hắn nhảy dựng: “Anh sao lại không mở đèn a?”
Thuỷ Hướng Đông trên mặt treo một nụ cười rất kỳ quái, giống như nụ cười quái dị của thằng hề, Nghê Huy có chút hoài nghi y có phải bị trật khớp hàm hay không, hắn muốn mở miệng nói chuyện, Thuỷ Hướng Đông đã nhào lên, ôm lấy hắn, ở bên tai hắn mà cười ngây dại: “Nghê Huy, thành công rồi, y đáp ứng rồi, chúng ta đã đạt được thoả thuận!”
Nghê Huy sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra: “Thành công rồi sao? Bao nhiêu, cho anh bao nhiêu cổ phần?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Bọn anh bỏ ra 50 triệu NDT, y cho 12% cổ phần.”
Nghê Huy trong đầu chuyển chuyển thoáng cái: “Vậy có phải hay không giá trị khoảng chừng 50 triệu USD?”
“Đúng, xấp xỉ như vậy.”
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm: “Andy Rubin là người phúc hậu a.”
“Đúng a, mừng chết anh rồi.” Thuỷ Hướng Đông ôm Nghê Huy đong đưa a đong đưa, quả thật giống như đứa con nít nhào vào lòng mẹ.
Nghê Huy vỗ vỗ lưng y: “Được rồi, mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai còn đi làm.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh ngày mốt liền xuất phát đi Mỹ ký hợp đồng, em đi cùng anh không?”
Nghê Huy nói: “Nhanh như vậy, vậy em những cổ phiếu kia phải đem bán ra.”
“Cũng khồng cần gấp như vậy đâu, chúng ta trước ký hợp đồng, khoản tiền từng tốp đến. Em đi không?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Hộ chiếu của em không biết còn hạn hay không. Em còn chưa làm visa a.”
“Hộ chiếu không quá hạn là được, theo lộ trình của công ty anh, cùng nhau đi làm visa, đi đi, nhận thức một chút thiên tài Andy Rubin.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Em vẫn là ở nhà chuẩn bị tiền đi, anh đi đi, em tin tưởng anh.” Hắn chút tiền đó toàn bộ đều là từ thị trường chứng khoán còn chưa rút ra, phải đi lưu ý một chút giá cả thị trường cổ phiếu, cố gắng bán được giá tiền cao.
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Cũng được, ngồi máy bay cũng rất mệt. Cổ phiếu của anh em cũng giúp anh trông coi một chút, giá tốt liền ném ra cho anh.”
Nghê Huy đưa tay vỗ vỗ gáy của y: “Ừ, đi đường thuận lợi. Đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Thuỷ Hướng Đông nhịn không được mà hôn một cái lên môi hắn, sau đó nhảy ra, chạy như bay.
Không đến hai ngày, Thuỷ Hướng Đông lại khởi hành đi Mỹ, bà ngoại nói: “Đứa nhỏ này bận rộn cái gì vậy, mỗi ngày chân không chạm đất a.”
Nghê Huy nói: “Y bận chính sự, đừng quản y, để y đi đi.”
Ông ngoại nói: “Điều này nói rõ nó rất coi trọng sự nghiệp, có lòng cầu tiến, rất giỏi.”
Bà ngoại thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ không cha không mẹ chính là cực khổ a, tuổi còn nhỏ như vậy, liền vất vả mà dốc sức làm, vươn lên là rất tốt, chỉ là đừng quá vất vả.” Nói rồi lắc lắc đầu.
Nghê Huy dừng một chút, chính mình dường như từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến y vất vả hay không, đã quên y kỳ thực từ nhỏ đã không còn cha mẹ, luôn cảm thấy y là một người rất cường đại, không nghĩ đến y cũng là một đứa nhỏ mới lớn. Y phải chăm sóc cho em trai, lại phải kiếm tiền, còn phải tận lực mà chăm sóc chính mình, thật sự không phải là sự gian khổ và áp lực mà người bình thường có thể chịu được. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, sau này đối xử với y tốt một chút đi.