Việc tiết lộ đời tư của người khác là không đúng, vì vậy Diệp Tích Ngôn không nói rõ "người nào" hay đưa ra chi tiết cụ thể, cô chỉ kể lại như thể một tin đồn vô thưởng vô phạt.
Giang Tự đặt chai nước sang bên cạnh, gương mặt không thể hiện chút cảm xúc dư thừa nào. Không thấy cô có vẻ ngạc nhiên, bất ngờ hay thậm chí là tò mò. Thái độ cô rất bình thản. Đôi mắt dài khẽ nâng lên, cô hỏi một cách điềm nhiên:
"Thi Nhu kể với em à?"
Diệp Tích Ngôn quay đầu nhìn cô.
Giang Tự tiếp lời: "Tối hôm đó chị thấy em và cô ấy nói chuyện. Hai người trò chuyện khá lâu."
Diệp Tích Ngôn sững lại, cô mím môi, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Giang Tự luôn né tránh, không bao giờ để mình rơi vào thế bị dẫn dắt, lần nào cũng khéo léo lảng tránh một số chủ đề.
Cô ngập ngừng trong giây lát nhưng vẫn quyết tâm hỏi đến cùng: "Vậy chị nghĩ sao?"
Giang Tự hỏi lại: "Nghĩ gì cơ?"
"Quan hệ giữa hai người họ."
"Chuyện của người khác, không rõ thật giả thế nào."
"Nếu là thật thì sao?"
Giang Tự vẫn không trả lời trực tiếp, thay vào đó hỏi lại: "Ở nước ngoài em chưa từng thấy chuyện như vậy à?"
Diệp Tích Ngôn thành thật trả lời: "Đã từng thấy nhưng không nhiều."
Đồng tính luyến ái vốn chỉ là một nhóm thiểu số, điều này không chỉ ở một quốc gia mà còn đúng trên toàn thế giới. Sự khác biệt chỉ nằm ở thái độ xã hội tại từng nơi.
"Trong nước cũng không thường gặp." Giang Tự bình thản nói.
Diệp Tích Ngôn truy vấn: "Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
"Đó là lựa chọn của mỗi người," Giang Tự nói chậm rãi, không nhanh không chậm. "Suy nghĩ của người ngoài không quan trọng."
Cô vẫn đang vòng vo chưa đi vào trọng tâm.
"Vậy nếu xét riêng về cảm xúc này thì sao?" Diệp Tích Ngôn nhìn thẳng vào cô, cố gắng kéo câu chuyện trở lại. "Đổi lại là chị, chị sẽ làm thế nào?"
Giang Tự từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Nghe câu hỏi, cô chậm rãi trả lời: "Thuận theo tự nhiên, tùy duyên mà quyết."
Dù câu trả lời không quá trực tiếp nhưng ý nghĩa đã rõ ràng, cô không bài xích, nếu phù hợp thì có thể chấp nhận.
Diệp Tích Ngôn có chút bất ngờ trước sự thẳng thắn này. Lúc trước còn vòng vo, nay lại trả lời một cách dứt khoát. Cô vốn nghĩ phải gặng hỏi thêm vài câu nữa. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng khiến cô khựng lại đôi chút.
Giang Tự vẫn giữ vẻ bình thản như cũ không để cho Diệp Tích Ngôn có cơ hội hỏi thêm. Sau khi nói xong cô mở cửa xe nghiêng người bước xuống.
Gần xe cách họ vài mét, các thành viên trong đoàn vẫn đang tụ lại. Tiểu Trần đang an ủi Thi Nhu, vừa đưa khăn giấy vừa dùng lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên giải.
Người con trai có mối quan hệ mập mờ với Thi Nhu cũng đứng đó, mặt mày cau có nhưng không nói gì để an ủi, cũng chẳng làm thêm điều gì khác.
Về phần Lưu Tư Mẫn, cô vẫn giữ khoảng cách. Thi Nhu thì không muốn tiếp xúc với cô, đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe.
Mọi người không rõ chuyện gì đã xảy ra cũng không tiện can thiệp, lại càng không có lý do để trách cứ ai. Họ chỉ có thể đứng ra làm dịu không khí.
Câu chuyện rốt cuộc cũng kết thúc khi Lưu Tư Mẫn tiến lại gần khẽ nói vài câu. Sau đó Thi Nhu ngừng khóc.
Diệp Tích Ngôn không bận tâm đến chuyện này. Khi thấy mọi việc đã tạm ổn, cô xuống xe giục mọi người tiếp tục công việc. Cứ chần chừ thế này thì chẳng biết sẽ kéo dài đến khi nào.
Lần này đoàn xe ra ngoài nhằm mục đích chụp ảnh, tìm những địa điểm đặc trưng trong thôn Dương Gia để làm tư liệu, tạo một bộ sưu tập điểm đến hấp dẫn cho du khách. Bảy người được chia thành hai nhóm, nhóm của Diệp Tích Ngôn có ba người gồm cô, Tiểu Trần và Thi Nhu, nhóm của Giang Tự gồm những người còn lại, trong đó có Lưu Tư Mẫn.
Nhiệm vụ nghe thì đơn giản nhưng làm thì không dễ. Chỉ riêng việc tìm địa điểm phù hợp đã khá vất vả, chưa kể đến việc chụp ảnh.
Hai nhóm chia nhau làm việc dưới cái nắng gắt từ hai giờ chiều đến gần bảy giờ tối vẫn chưa xong. Cùng một địa điểm họ phải chụp cả vào buổi chiều và lúc hoàng hôn để tạo sự đối lập, mang đến hiệu ứng thẩm mỹ cao nhất.
Nhóm của Diệp Tích Ngôn hoàn thành việc chụp hình trước. Cô bảo Tiểu Trần dẫn Thi Nhu quay lại xe nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm nhóm của Giang Tự.
Giang Tự đang chụp ảnh bên dòng sông, cố gắng bắt lấy ánh sáng của hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước.
Không muốn làm phiền nên Diệp Tích Ngôn đứng đợi phía sau, chờ đến khi Giang Tự kiểm tra xong ảnh và bắt đầu thu dọn máy ảnh cô mới bước tới vài bước.
Như thể đã đoán trước được cô sẽ đến, Giang Tự cúi người sắp xếp đồ đạc, đeo balo lên vai hỏi: "Xong rồi à?"
Diệp Tích Ngôn cầm theo máy ảnh, giơ lên trước mặt và lắc lắc: "Đều ở đây."
Giang Tự đưa tay: "Đưa chị xem."
Diệp Tích Ngôn đưa máy cho cô, trong lúc đó cô liếc nhìn quanh và nhận ra thiếu một người. Nhỏ giọng hỏi: "Lưu Tư Mẫn đâu rồi? Cô ấy đi đâu vậy?"
"Đi rồi, có việc gấp." Giang Tự vừa trả lời vừa kiểm tra ảnh. Cô lật qua lật lại một lượt, dừng lại ở bức ảnh cận cảnh một căn nhà gạch ngói cũ kỹ rồi nhận xét: "Tấm này được đấy, bố cục ổn."
Diệp Tích Ngôn ghé lại gần xem, giải thích: "Nhà không có người ở. Nhìn thấy có chút ý vị nên chụp lại."
Giang Tự tiếp tục lật xem những bức ảnh khác, biểu cảm tỏ vẻ khá hài lòng với kỹ thuật chụp của cô.
Hai người trò chuyện suốt quãng đường trở lại khu đỗ xe, đến nơi thì câu chuyện cũng dừng lại.
Khi về đến nhà nghỉ trời đã tối đen. Đồng hồ điểm tám giờ.
Đoàn xe không đợi họ dùng bữa. Thiệu Vân Phong quyết định giữ lại riêng một bàn cho họ để khi quay về chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ăn ngay.
Thi Nhu không ăn nổi, vừa bước vào liền lên lầu, nhắn lại với mọi người rằng đừng chờ cô, cô không thấy đói.
Thiệu Vân Phong tìm đến Diệp Tích Ngôn hỏi chuyện. Dù biết Thi Nhu và Lưu Tư Mẫn có xích mích nhưng anh không rõ nguyên nhân cụ thể.
Diệp Tích Ngôn không phải kiểu người nhiều lời. Dù đoán được lý do cô cũng không có ý định kể với Thiệu Vân Phong, chỉ qua loa trả lời rằng cô không rõ.
Ai cũng có hoàn cảnh riêng. Những việc không nên quản thì tốt nhất đừng quản.
Tối muộn.
Diệp Tích Ngôn ôm một bó hoa lên lầu. Vừa vào phòng cô đặt ngay bó hoa lên tủ đầu giường bên phía Giang Tự.
Hoa là do cô xin từ ông chủ Dương của trang trại Dương Hà. Được sự đồng ý cô đã ra vườn sau cắt về, những bông hoa tươi mới mềm mại, rạng rỡ như có thể ép ra nước.
Cô khá dụng tâm, lén lút chuẩn bị suốt một lúc lâu mới gom được bó hoa hoàn chỉnh. Nếu không cô đã phải mang một bó hoa lộn xộn lên đây.
Bó hoa rõ ràng là dành cho Giang Tự, nếu không cô đã không đặt ở đó.
Giang Tự vốn đã lên lầu từ trước, lúc này cô đã rửa mặt xong tựa vào đầu giường đọc một tập san điện tử. Thấy Diệp Tích Ngôn đi thẳng tới đặt bó hoa xuống, cô không hỏi nhiều, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ.
Diệp Tích Ngôn không vòng vo: "Cho chị đấy."
Bó hoa toàn màu đỏ, tông màu tương đồng. Nhiều nhất là hoa hồng bụi đỏ lửa, thoạt nhìn như một bó hồng đỏ rực rỡ.
Ở vườn sau vốn chẳng có nhiều hoa hồng bụi đỏ như vậy. Những bông đỏ đẹp nhất đã bị cô hái sạch, không để sót lại một cánh nào.
Giang Tự không có hứng thú với hoa. Cô chỉ liếc một cái rồi lại cúi xuống đọc tập san, ánh mắt nửa cụp, thái độ không gần cũng không xa: "Cảm ơn em."
Diệp Tích Ngôn vốn không mong cô có phản ứng đặc biệt. Ý định tặng hoa của cô rất đơn thuần, cảm thấy đẹp thì tặng, không có ý đồ gì khác.
Hai người đều là những người thẳng thắn. Một số việc đã qua thì cho qua, một số việc mới thì bắt đầu. Cả hai đều hiểu điều đó.
Giữa người trưởng thành không cần phải nói rõ từng câu từng chữ. Chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt là đủ. Cuộc trò chuyện ban ngày giống như vượt qua rào cản cuối cùng. Những điều cần làm rõ đã được làm rõ. Những gì đã qua, những gì sắp tới tất cả sẽ khác.
Diệp Tích Ngôn tranh thủ đi tắm rồi lấy một chiếc chăn mới từ trong tủ ra.
Diệp Tích Ngôn hỏi Giang Tự: "Dùng chăn nào đây? Cái cũ hay cái mới này?"
Giang Tự đang làm ghi chú, không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp hờ hững: "Tùy em."
Diệp Tích Ngôn đặt chăn mới ở phía bên Giang Tự, thay chăn sạch cho chăn đã dùng qua. Tối nay hai người sẽ tạm thời nằm riêng chăn, không giống như trước đây nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Tích Ngôn tháo giày trèo lên giường, chọn một góc và ngồi tựa lưng vào thành giường. Cô tự giác hơn trước đây không quấy rầy Giang Tự, chỉ tự lo chuyện của mình, rút điện thoại ra và mày mò.
Tối nay hai người gần như không nói chuyện, ít hơn cả lúc mới quen nhưng bầu không khí vẫn ổn, không đến mức căng thẳng.
Diệp Tích Ngôn chăm chú chơi trò Candy Crush, bật chế độ im lặng để không gây ồn.
Giang Tự liếc qua màn hình điện thoại, ánh mắt thoáng lướt qua đôi tay thon dài, trắng trẻo của cô.
Candy Crush vốn là một trò chơi đơn giản, Diệp Tích Ngôn chỉ mất chút thời gian là vượt qua hai cấp độ. Cô hơi co chân lại, vô tình hay hữu ý dịch người sát vào bên cạnh.
Giang Tự không phản ứng, dù chạm vào cũng coi như không có gì, vẫn điềm tĩnh làm việc của mình.
Cứ thế hai người ngồi tựa sát bên nhau cho đến lúc đèn phòng tắt.
Bọc mình trong chăn, Diệp Tích Ngôn khẽ hỏi: "Em có cần dọn ra ngoài không?"
"Không cần." Giang Tự đáp.
"Thật ra cũng chẳng còn phòng nào mà dọn." Diệp Tích Ngôn lên tiếng giải thích.
"Ừ." Giang Tự khẽ đáp.
"Vậy để em ở thêm vài hôm nữa."
"Tùy em."
Diệp Tích Ngôn khẽ động người: "Qua tối nay, còn ba ngày nữa là phải đi rồi."
Giang Tự chỉ nhắc nhở: "Ngủ sớm đi."
"Chị cũng vậy."
Bên ngoài, màn đêm hôm nay dày đặc hơn mọi khi. Trời không sao không trăng, bóng tối trải rộng che lấp mọi ánh sáng. Dãy núi xa xa hoàn toàn hòa vào khoảng không vô định, khó mà phân biệt được đường nét. Khu vườn sau nhà nghỉ cũng lần đầu không bật đèn, có lẽ vì hỏng hóc mà chưa kịp sửa. Cảnh vật gần gũi trở nên mờ tối, không khác bên trong phòng là mấy.
Diệp Tích Ngôn trở mình, lại hơi nhích về phía Giang Tự.
"Ngủ ngon." Cô nhẹ giọng nói.
Chuyến hành trình ở thôn Dương Gia chỉ còn lại ba ngày. Công việc chưa hoàn thành vẫn còn chất đống. Đợt tuyên truyền lần này không giống như hai địa điểm trước, chỉ viết bài đăng, quay video hay livestream là đủ. Cần phải tìm ra một phương pháp mới mẻ và độc đáo hơn.
Thiệu Vân Phong đang bận tối mặt. Anh đã gạt bỏ kế hoạch trước đó, muốn làm lại từ đầu nhưng vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng nào hay ho, không biết phải làm gì tiếp theo.
Chị Hạ đưa ra rất nhiều gợi ý như tổ chức rút thăm trúng thưởng, mời fan đến trải nghiệm thực tế hoặc các cách làm khả thi khác. Nhưng Thiệu Vân Phong đều bác bỏ, chê rằng quá cũ kỹ, không đủ sức hút.
Việc này không liên quan đến Diệp Tích Ngôn. Cô không có ý tưởng gì để đóng góp nên khá nhàn rỗi.
Cô cùng Hà Anh Chính đi một chuyến vào thành phố để chuẩn bị đồ dùng cho điểm đến tiếp theo là thị trấn Đại Nhạn, đồng thời mua giúp đội những món đồ cần thiết.
Từ thôn Dương Gia đến thành phố mất khoảng hai tiếng đi xe, cả đi cả về là bốn tiếng, một chuyến đi ngốn hết nửa ngày.
Gần đến tháng Tám, nhiệt độ ngày càng tăng cao, ra ngoài là cả một cực hình. Dù mệt đến thở không ra hơi nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn mua một ít đồ ăn và vật dụng cho Giang Tự.
Giang Tự không yêu cầu cô mua nhưng cô tự ý chọn lấy.
Dĩ nhiên cô không chỉ mua cho Giang Tự, làm vậy sẽ quá lộ liễu. La Như Kỳ và những người khác trong đoàn cũng có phần.
La Như Kỳ không biết gì, nghĩ rằng Diệp Tích Ngôn có lòng nghĩ đến mình nên rất vui, vui vẻ nhận hết quà tặng.
Diệp Tích Ngôn nhờ La Như Kỳ chuyển đồ cho Giang Tự chứ không tự mình đưa.
La Như Kỳ dĩ nhiên không từ chối, chỉ là chuyện nhỏ, giúp một chút cũng chẳng sao. Cô mang đồ qua cho Giang Tự và còn đặc biệt nói thêm: "Tích Ngôn mua đấy."
Giang Tự nhận lấy tất cả.
Ba ngày còn lại, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự vẫn giữ lối cư xử như thế.
Đêm cuối ở thôn Dương Gia, Diệp Tích Ngôn lên lầu từ sớm. Sau khi hoàn tất mọi việc, cô ngồi trên giường, hai chân dài thượt thả lơ lửng. Cô ngắm nhìn Giang Tự một lúc rồi đột nhiên hỏi:
"Bác sĩ Giang, người theo đuổi chị có nhiều không?"
Giang Tự đang thu dọn hành lý ngẩng lên nhìn cô: "Em hỏi làm gì?"
"Không làm gì cả," cô trả lời, đôi chân dài không yên, ngón chân trần gõ nhịp nhẹ trên sàn nhà, "Chỉ là hỏi vu vơ thôi."
Giang Tự không nhìn cô: "Không biết, chưa từng đếm."
"Vậy chắc là nhiều." Diệp Tích Ngôn nói.
Giang Tự quay người tiếp tục sắp xếp đồ trong tủ quần áo.
Diệp Tích Ngôn không có ý định giúp đỡ, đúng lúc cô muốn trò chuyện. Nếu không Giang Tự lại sẽ cắm mặt vào màn hình máy tính bảng.
Khi Giang Tự quay lại gần, Diệp Tích Ngôn dịch người qua một chút, vừa buông lời hỏi bâng quơ vừa chuyển dần sang vấn đề cô thực sự muốn biết.
Đến khi không còn gì để dẫn dắt nữa, cô mới đi thẳng vào trọng tâm mà trực tiếp hỏi:
"Vậy chị thích kiểu người như thế nào?"