• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tích Ngôn có phần hờ hững nhưng những lời ngọt ngào lại thốt ra một cách tự nhiên, không chút ngại ngùng. Mỗi câu nói dường như là mũi tên bắn thẳng vào lòng người.

Giang Tự không đáp lại, coi như chưa nghe thấy. Cô chỉ nhẹ nhàng bảo: "Không buồn ngủ thì xem thêm một lát. Phim gần hết rồi, chắc cũng sắp đến đoạn kết."

Diệp Tích Ngôn lười biếng tựa vào vai cô, khẽ đáp: "Được thôi."

Bộ phim dài chưa đầy một tiếng rưỡi, không có dấu hiệu bị cắt xén với mạch truyện chặt chẽ và nội dung tinh tế nhưng nhịp độ lại không hề chậm rãi. Phim mang phong cách tình cảm nhẹ nhàng, giàu cảm hứng. Các màn tương tác và những phân đoạn đối đầu giữa hai nhân vật chính đều rất hấp dẫn. Khi phim kết thúc, hai nữ chính sau bao thử thách cuối cùng cũng được ở bên nhau.

Lúc này nhiệt độ trong khu nghỉ dưỡng đã giảm xuống. Do nằm trên núi, bao quanh bởi thảm thực vật rộng lớn nên căn nhà giờ đây không còn oi bức như ban ngày. Một làn khí ẩm ướt thoảng qua khiến không khí trở nên mát mẻ và trong lành hơn.

Khi bản nhạc cuối phim vang lên, Giang Tự định dừng lại nhưng Diệp Tích Ngôn đã nhanh tay đẩy hết đồ đạc trên sofa sang một bên, bắt đầu nghịch ngợm.

Giang Tự nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhắc nhở: "Đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm đi. Mai chiều còn có việc phải làm."

Diệp Tích Ngôn với giọng trầm trầm đáp lời: "Cứ muộn thêm chút nữa đã. Đợi em..."

Vừa nói cô vừa ôm lấy Giang Tự từ phía sau, kéo cô ấy lại gần như muốn giữ thật chặt trong lòng.

Phòng khách rộng lớn giờ đây chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu ra, nhưng ánh sáng ấy cũng dần yếu đi tạo thành những khoảng tối rải rác. Nơi hai người ngồi nằm giữa căn phòng, khá tối, đặc biệt các góc xa màn hình gần như chìm hẳn vào bóng đen.

"Tắt TV trước đã," Giang Tự nhẹ nhàng nói, bàn tay nắm lấy cánh tay Diệp Tích Ngôn đang vòng qua eo mình. "Ánh sáng cứ lóe lên nhìn chói mắt lắm."

"Chờ chút," Diệp Tích Ngôn trả lời nhưng không vội vàng. Cô áp sát vào cổ Giang Tự, dụi đầu như muốn tìm kiếm sự gần gũi. Mãi đến hai, ba phút sau cô mới lười biếng vươn tay tắt màn hình.

Phòng khách rơi vào bóng tối hoàn toàn. Tấm rèm cửa dày đã chắn hết ánh sáng bên ngoài, chỉ còn lại những đường viền mờ nhạt của các vật dụng như bàn trà hay ghế sofa nhưng chúng cũng chẳng rõ nét.

Diệp Tích Ngôn xoay người Giang Tự lại, để cô ngồi đối diện trên đùi mình. Cô không vội hôn ngay mà chỉ mơn trớn nhẹ nhàng, làm như muốn nhưng lại cố tình chần chừ. Chỉ đến khi Giang Tự vòng tay ôm lấy lưng cô, Diệp Tích Ngôn mới thì thầm:

"Tối mai cũng chờ em nhé? Em sẽ về sớm thôi."

Giang Tự cúi xuống nhìn cô, nhẹ nhàng xoa xoa cằm Diệp Tích Ngôn. Ngón tay mảnh khảnh di chuyển chậm rãi, đôi khi khẽ vuốt nhẹ: "Được, chị đợi em."

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu, giữ lấy cổ tay Giang Tự. Cô áp má vào lòng bàn tay ấm áp, cảm nhận hơi ấm ấy trong vài giây trước khi dịu dàng hôn lên đầu ngón tay cô ấy, thì thầm:

"Em sẽ không làm chị phải chờ lâu."

"Không cần gấp đâu, từ từ làm xong việc là được." Giang Tự trả lời rồi thu tay lại.

Chiếc áo sơ mi rộng mà cô đang mặc dường như trở thành vật cản đáng ghét trong mắt Diệp Tích Ngôn. Cô kéo mạnh vạt áo rồi nói: "Chị vẫn nợ em một thứ đấy."

Giang Tự nhướng mày: "Thứ gì?"

"Trà sữa."

Lời hứa ở khách sạn hôm trước Giang Tự vẫn chưa thực hiện nhưng Diệp Tích Ngôn thì nhớ rất rõ.

Giang Tự chăm chú nhìn cô, ngón tay vuốt nhẹ bên tai từng chút từng chút một rồi bất chợt cúi xuống trao một nụ hôn nhẹ lên trán Diệp Tích Ngôn, chậm rãi di chuyển dọc sống mũi, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi mềm mại.

Lúc này Diệp Tích Ngôn nắm lấy cơ hội đáp lại nụ hôn ấy. Nửa chừng, cô khẽ nhắc: "Đừng quên đấy..."

Giang Tự v.uốt ve cằm cô rồi di chuyển xuống vùng cổ nhạy cảm.

Đêm đã khuya, bây giờ không thể đi đâu mua trà sữa được. Diệp Tích Ngôn cũng chỉ nhắc vu vơ như vậy, thực ra chẳng hề để tâm. Dù có lãng phí thêm nửa tiếng trên sofa, cuối cùng hai người vẫn trở về phòng ngủ.

Diệp Tích Ngôn ôm chặt lấy Giang Tự, áp mặt vào bờ vai mềm mại của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi xương bả vai, nói khẽ: "Chúc chị ngủ ngon."

Giang Tự quay người lại đẩy cánh tay cô ra, không để mình bị ôm quá chặt.

Có lẽ bộ phim tối qua đã để lại ảnh hưởng, hoặc cũng có thể mối quan hệ giữa hai người đã đến giai đoạn cần thêm một bước tiến mới. Đêm ấy cả hai thân mật hơn thường ngày. Trước khi ngủ, Diệp Tích Ngôn là người ôm lấy Giang Tự, nhưng đến tầm bốn năm giờ sáng lại là Giang Tự vòng tay ôm cô.

Gần sáng, Diệp Tích Ngôn nằm rạp cả người lên ngực Giang Tự, nửa tỉnh nửa mơ. Dù vậy Giang Tự không hề khó chịu. Chỉ khi bị đè quá lâu, cô mới khẽ vỗ nhẹ lên vòng eo mảnh mai của người kia như muốn nhắc nhở: "Chị mỏi rồi, đổi tư thế đi."

Diệp Tích Ngôn tuy ngủ không sâu nhưng vẫn khá "nghe lời". Cô cảm nhận được tín hiệu thì trở mình đổi tư thế nhưng về sau lại lười biếng, cứ kéo Giang Tự nằm úp lên mình, không thèm động đậy thêm.

Sáng sớm, chuông báo thức kêu đến ba lần, mỗi lần cách nhau mười phút. Tuy vậy cả hai vẫn không thể dậy đúng giờ, buộc Giang Tự phải "phá lệ" và cho phép bản thân lười biếng thêm chút nữa. Cuối cùng cô cũng dậy muộn như Diệp Tích Ngôn.

Lúc ấy chị Hạ đến tìm Giang Tự.

Khi chị Hạ gõ cửa, cả hai vừa mới rời khỏi giường. Diệp Tích Ngôn đang loay hoay tìm đồ trong tủ quần áo, còn Giang Tự đứng cạnh bên thay đồ. Tình huống gấp gáp khiến Diệp Tích Ngôn phải vội vàng chộp lấy một chiếc áo thun và quần short để nhanh chóng mặc vào. Dẫu vậy, tiếng gõ cửa đột ngột vẫn khiến cô giật mình.

Hóa ra chị Hạ mang bữa sáng đến và tiện thể ghé qua.

Thực ra Giang Tự đã biết trước việc chị Hạ sẽ đến bởi hôm qua chị đã báo trước và còn rủ cô sáng nay ra ngoài. Thế nhưng vì "ai đó" đùa giỡn quá đà, mọi việc đều bị chậm trễ.

Dù vậy Giang Tự không hề hoảng hốt. Cô nhanh chóng đáp lời và chỉ mất hai ba phút để chỉnh trang lại. Sau đó cô bước ra ngoài đóng cửa lại trước khi mở cửa đón chị Hạ.

Vừa vào nhà, chị Hạ đã hỏi: "Tiểu Diệp đâu rồi? Ra ngoài rồi à?"

"Không," Giang Tự điềm nhiên đáp, giọng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. "Em ấy vẫn trong phòng, vừa mới dậy thôi."

Cửa phòng đóng kín, chị Hạ không nhìn thấy sự lộn xộn bên trong nên không hay biết điều gì bất thường. Chị gật gù: "Còn ở trong là được rồi. Chị mang bánh và sữa đậu nành cho hai người. Nếu không đi đâu thì ăn chung luôn nhé."

Mười phút sau Diệp Tích Ngôn mới bước ra khỏi phòng. Cô đã dọn dẹp xong giường, mặc đồ gọn gàng và buộc tóc thấp.

Chị Hạ không nhận ra điều gì khác lạ, thậm chí không để ý đến sự thay đổi trong không khí giữa hai người. Chị chỉ đùa nhẹ: "Thanh niên bây giờ ngủ tốt thật đấy. Tiểu Diệp, em y như cháu gái chị, ngày nào cũng lười biếng không chịu dậy. Ngủ sớm hay muộn thì cũng vậy, chẳng khác gì. Như chị đây, ngủ ít thì mệt mà ngủ nhiều quá cũng thấy đuối sức."

Diệp Tích Ngôn xoa cổ, vừa cầm bánh ăn vừa đáp: "Hôm qua em ngủ muộn, quên chỉnh chuông báo thức."

"Không sao còn sớm mà, sáng nay cũng rảnh."

Lúc này Giang Tự đứng bên cạnh không tham gia vào cuộc trò chuyện mà bận rộn với việc riêng.

Ngày mới lại bắt đầu như thường lệ, không khác gì hôm qua. Ai có nhiệm vụ của người nấy và việc nào cũng cần hoàn thành đúng hạn.

Buổi sáng Giang Tự ra ngoài với chị Hạ từ chín giờ và mãi đến mười một giờ mới trở về. Trên đường về cô mua cơm hộp cho Diệp Tích Ngôn kèm theo vài món ăn vặt nhỏ.

Về phần Diệp Tích Ngôn, sáng nay cô đi sang phía bên kia núi để mua nguyên liệu nấu ăn, vì trong đầu luôn nghĩ đến việc tự tay chuẩn bị bữa tối cho bác sĩ Giang.

Lần xuống núi thứ hai trong ngày, cô ghé thăm các vườn cây ăn trái gần đó. Địa điểm này cách không xa đồi trà, chỉ vài cây số nhưng công việc khá vất vả, phải làm rất nhiều thứ đến mức khá mệt.

Để giảm tải, Thiệu Vân Phong kéo theo Tề Tam và một cậu trai trẻ phân chia công việc cho từng người. Nếu không làm vậy thì đến tối cũng khó mà hoàn thành.

Lần này họ chỉ khảo sát tình hình thực địa, tương tự như một chuyến đi thực tế. Phần công việc phát trực tiếp chính vẫn phải để đội của chị Hạ phụ trách.

Dù khu vực này có quy mô lớn và nguồn vốn đầu tư lên đến hàng trăm nghìn nhưng sự hỗ trợ trực tiếp cho người dân địa phương rất hạn chế. Hầu hết nguồn lực được dồn vào việc tài trợ các trường học và tổ chức địa phương.

May mắn thay, khu nghỉ dưỡng đã và đang dẫn dắt sự phát triển tại đây. Tương lai của khu vực này chỉ còn là vấn đề thời gian.

Có thêm người hỗ trợ, mọi việc hôm nay kết thúc sớm hơn dự kiến. Họ trở về khu nghỉ dưỡng lúc hơn bảy giờ, khi mặt trời vừa khuất sau núi.

Giang Tự về muộn hơn Diệp Tích Ngôn một chút. Khi bước vào nhà cô đã ngửi thấy mùi thơm nức của canh bốc lên từ bếp.

Diệp Tích Ngôn nói được làm được. Một bữa tối gồm bốn món và một canh được cô chuẩn bị công phu, tất cả đều là món ăn gia đình theo phong cách miền Nam. Để phù hợp với khẩu vị của Giang Tự, cô chọn nấu các món thanh đạm.

Dẫu vậy như đã nói, tay nghề nấu nướng của Diệp Tích Ngôn chỉ ở mức trung bình. Các món ăn tạm ổn, không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Giang Tự rất nể mặt thử qua từng món, thậm chí còn ăn thêm nửa bát cơm so với bình thường.

"Canh ngon lắm, rất ngọt." Cô khen.

Diệp Tích Ngôn gắp một miếng bánh tôm đặt vào bát Giang Tự, mỉm cười nói: "Ăn thử món này đi, đây là món sở trường của em."

Bữa cơm đôi không chỉ đơn thuần là thời gian ăn uống mà còn là cách để tình yêu nhẹ nhàng thấm vào cuộc sống thường nhật, biến nó thành điều tự nhiên nhất. Dĩ nhiên sự quan tâm ấy không chỉ đến từ một phía mà cần được đáp trả theo cách riêng, tạo nên sợi dây tình cảm bền chặt qua từng ngày. Tình cảm ấy kéo dài suốt ba đêm tiếp theo.

Hai người dần bước vào nhịp sống cố định, hòa hợp một cách tự nhiên. Cả hai đều tận hưởng sự thoải mái ấy và dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Diệp Tích Ngôn thích nghi rất nhanh với sự thay đổi này. Nếu không vì công việc bận rộn của đoàn từ thiện, cuộc sống hiện tại của họ chẳng khác gì đang sống chung.

Tương tự, Giang Tự cũng không cảm thấy sự xuất hiện của Diệp Tích Ngôn khiến cuộc sống của mình bất tiện. Ngược lại, việc có một người luôn bên cạnh bất kể thời điểm nào lại mang đến cảm giác ấm áp và dễ chịu. Đây là trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với quá khứ của cô, đầy sự gần gũi và bình yên.

Đôi lúc Giang Tự cũng sẽ dành thời gian dạy Diệp Tích Ngôn một vài điều. Dẫu sao cô lớn tuổi hơn và hiểu rõ những điều lẽ ra cần biết từ lâu, trong khi Diệp Tích Ngôn vẫn còn hơi hấp tấp và vụng về. Mỗi lần bị nhắc nhở, Diệp Tích Ngôn thường đỏ bừng mặt, ngượng ngùng không biết làm sao. Bình thường cô luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, thích chiếm ưu thế nhưng khi đối diện với những phản ứng nhẹ nhàng của Giang Tự, cô lại trở nên cứng đơ, lúng túng.

Giang Tự đôi lúc cố tình trêu chọc khiến Diệp Tích Ngôn bối rối đến mức không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ biết ôm chặt lấy cô chẳng dám tiến thêm bước nào. Những buổi tối hai người vẫn thường bật phim hoặc xem chương trình giải trí, có lúc để giết thời gian, có khi chỉ để không gian bớt tĩnh lặng.

Trong đoàn bảy người đã được phân công ra ngoài khiến khối lượng công việc ban ngày tăng lên đáng kể. Giang Tự bận rộn hơn Diệp Tích Ngôn, không chỉ hỗ trợ chị Hạ mà còn xử lý các công việc của Thiệu Vân Phong khiến khoảng thời gian rảnh của cô rất ít ỏi. Phần việc của Diệp Tích Ngôn tuy không nhiều nhưng sau khi hoàn thành, cô lại chủ động sang giúp chị Hạ chỉ vì không muốn Giang Tự làm việc quá sức.

Những ngày này Dương Khâm Bình ít xuất hiện hơn, do phải quản lý và phối hợp với các đoàn khác. Đoàn thiện nguyện vẫn do An Kỳ phụ trách, cô thường xuyên làm việc thân thiết với chị Hạ. Có lần An Kỳ đưa cho Giang Tự hai tập tài liệu đựng trong túi hồ sơ, bảo rằng đó là tài liệu quảng bá mới, có thể hữu ích sau này. Giang Tự nhận lấy, đưa một tập cho chị Hạ, còn lại giữ lại.

Diệp Tích Ngôn tò mò mở tập tài liệu ra xem. Bên trong là một quyển sách được thiết kế đẹp mắt với đường viền mạ vàng nổi bật trên bìa, trông cao cấp và sang trọng. Dù chỉ liếc qua nhưng Giang Tự cũng cất giữ cẩn thận, không nỡ vứt đi vì cảm thấy lãng phí.

Đến sáng ngày thứ năm ở Thủy Tuyền Sơn Trang, Diệp Tích Ngôn nhận được một bưu kiện. Nhờ sự tiện lợi của mua sắm trực tuyến, ngay cả vùng núi hẻo lánh cũng không còn là trở ngại. Đơn hàng cô đặt hai ngày trước đã được giao tận nơi. Khi cô mở bưu kiện trên sofa, từng lớp gói cẩn thận dần được bóc ra khiến Giang Tự không khỏi tò mò.

Ban đầu Giang Tự không chú ý nhiều, nhưng khi thấy Diệp Tích Ngôn loay hoay mãi mà chưa mở xong, cô liền ngước lên. Người kia đang ngồi xếp bằng, trên đùi là hai chiếc hộp nhỏ màu hồng hình hoa anh đào cùng vài món đồ lạ lẫm. Giang Tự nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng chỉ khẽ tằng hắng, không bày tỏ quá rõ ràng.

Diệp Tích Ngôn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Tự liền vội vàng thu gom đồ, che lại bằng áo và ấp úng: "Lát nữa em sẽ dọn dẹp gọn gàng."

Giang Tự vuốt nhẹ mái tóc, khẽ nhắc nhở: "Đừng suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh."

Diệp Tích Ngôn không cãi lại, chỉ mặt dày cười cợt: "Dùng được thì em mua thôi."

Giang Tự làm như không hiểu ý, cũng không nói thêm lời nào.

Chiếc bưu kiện ấy dù được đặt trong một góc vẫn chưa hề được sử dụng suốt hai ngày sau. Mọi thứ trong cuộc sống cứ thế tiếp diễn như bình thường.

Hôm sau, Giang Tự nhận được một cuộc gọi video từ Bệnh viện số 3. Người gọi không ai khác chính là giáo sư Trương Hiền Minh.

Thời điểm đó đã vào khoảng năm sáu giờ chiều. Diệp Tích Ngôn đang đứng trong bếp cẩn thận vo gạo để chuẩn bị cho món cơm niêu.

Bếp kiểu nửa mở thông ra phòng khách, vì vậy từ vị trí của mình cô có thể nghe rõ ràng toàn bộ cuộc trò chuyện bên ngoài.

Cuộc gọi không có gì đặc biệt, chỉ xoay quanh chuyện bệnh viện, bệnh nhân và tình hình hiện tại của cả hai. Giang Tự nói chuyện với thái độ không quá lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiết, giữ nguyên cách xưng hô "thầy" đầy tôn trọng. Tuy nhiên, trong từng câu chữ vẫn thấp thoáng cảm giác giữ một khoảng cách nhất định, như cố ý không để mối quan hệ trở nên quá gần gũi.

Trái lại, giáo sư Trương ở đầu dây bên kia lại giữ phong thái hòa nhã. Dù là bậc thầy, ông không tỏ ra cứng nhắc hay khó gần mà khá dễ mến. Lần này ông gọi để hỏi han tình hình của Giang Tự, đặc biệt quan tâm đến kế hoạch cô quay lại làm việc.

Giang Tự nhã nhặn trả lời nhưng nội dung lại khác với những gì cô từng kể Diệp Tích Ngôn. Giọng cô nhẹ nhàng, đều đặn: "Hoạt động lần này kết thúc sẽ quay lại bệnh viện."

Giáo sư Trương ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng phải còn một bác sĩ nữa sao? Sau khi kết thúc vẫn sẽ tiếp tục theo đoàn à?"

"Vâng, sau khi hoàn thành hỗ trợ y tế, vẫn còn một điểm nữa cần đến. Chỉ mất thêm khoảng một tuần thôi."

Diệp Tích Ngôn đứng trong bếp lặng lẽ lắng nghe. Đợi đến khi Giang Tự cúp máy, cô mới giả vờ như không biết gì hỏi một câu vu vơ: "Là thầy cũ của chị à?"

"Không phải," Giang Tự trả lời bình thản, "Là giáo sư, trưởng khoa."

"Ồ, vậy à." Diệp Tích Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, mỉm cười trêu: "Ông ấy có vẻ rất quan tâm đến chị, gọi điện từ xa để hỏi thăm như vậy."

Giang Tự hờ hững trả lời, ánh mắt không đổi: "Ông ấy là người yêu của mẹ chị. Trước đây họ suýt nữa đã kết hôn."

Câu nói bất ngờ khiến Diệp Tích Ngôn sững người trong chốc lát. Dù trước đó Charles từng nhắc đến chuyện này nhưng nghe chính miệng Giang Tự nói ra lại khiến cô hơi lúng túng. Dù muốn hỏi thêm nhưng cô cuối cùng vẫn chọn cách im lặng, khéo léo bỏ qua chủ đề này.

Giang Tự cũng không có ý định đi sâu, chỉ dừng lại ở một câu, khác hẳn sự thẳng thắn khi kể về gia đình trước đây.

Câu chuyện nhỏ này nhanh chóng trôi qua, dường như chẳng đáng để bận tâm thêm.

Tối hôm đó, nhà họ Diệp lại gọi video cho Diệp Tích Ngôn. Nhưng lần này không phải ba mẹ cô mà là cháu gái – con gái của anh trai cô.

Cô bé chừng bốn năm tuổi, lanh lợi và tinh nghịch. Vì quá nhớ cô nên cô bé đã tự lấy điện thoại của ba để gọi. Mở đầu cuộc trò chuyện, cô bé dùng giọng điệu trẻ con nhưng rất nghiêm túc, vừa nói vừa bám chặt màn hình, kiên quyết không để cô cúp máy.

Khi đó Giang Tự đang ngồi thư giãn trên sofa ở không xa. Cả hai vừa định nghỉ ngơi, thậm chí còn chưa kịp chỉnh trang lại quần áo, để mặc đôi chân dài thoải mái duỗi ra.

Diệp Tích Ngôn vừa kéo Giang Tự vào lòng thì điện thoại reo lên, phá vỡ không khí yên tĩnh. Cô đành bất đắc dĩ nhận cuộc gọi, hỏi cháu gái: "Ba cháu đâu rồi?"

Cô bé đáp bằng giọng non nớt: "Ba đang họp ạ."

Anh trai và chị dâu của Diệp Tích Ngôn hiện đang điều hành công ty tại Đức, thường xuyên bận rộn với công việc. Hai người thường đưa con gái theo đến văn phòng, nhưng những lúc quá bận rộn lại để cô bé tự chơi một mình.

Diệp Tích Ngôn có chút đau đầu, không thích dây dưa với trẻ nhỏ. Cô liền vừa dỗ dành vừa nghiêm mặt bảo cháu gái tìm người lớn, đừng làm phiền lung tung.

Nhưng cô bé lanh lợi lại không dễ bị lừa. Đôi mắt đen láy đầy tinh nghịch nhìn vào màn hình, bé đột nhiên hỏi: "Cô ơi, người đẹp ngồi cạnh cô là ai thế ạ?"

Diệp Tích Ngôn hơi giật mình. Cô tưởng cô bé chưa nhìn thấy Giang Tự nhưng không ngờ lại bị phát hiện. Liếc nhanh qua Giang Tự, cô làm bộ như không hiểu: "Người đẹp nào cơ?"

"Cháu thấy rõ mà!" Cô bé cất giọng ngây thơ, dí sát mặt vào màn hình, "Chị mặc áo trắng ngồi bên tay trái cô đó."

Diệp Tích Ngôn bật cười, cảm thấy thật mất mặt khi bị cô cháu "vạch trần". Lần này cô nhìn thẳng sang Giang Tự, thấy người kia chẳng có phản ứng gì đặc biệt liền xoay màn hình về phía Giang Tự, sau đó nghiêm túc dạy cháu gái:

"Đây là bạn của cô, không phải chị gì cả. Phải gọi là cô, cô Giang."

Cô bé không chịu nghe, bắt chước cách nói chuyện của cô, ngọt ngào gọi: "Chào chị Giang xinh đẹp ạ!"

Diệp Tích Ngôn không chịu thua, tiếp tục tranh cãi với đứa trẻ: "Phải gọi là cô, cô xinh đẹp, hiểu chưa?"

Cô cháu mỗi người một lập trường, tranh luận mãi mà không ai chịu nhường ai.

Diệp Tích Ngôn cuối cùng quay sang Giang Tự giới thiệu một cách bất lực nhưng không kém phần tự hào: "Cháu gái em đấy."

Giang Tự mỉm cười vẫy tay chào, giọng nói dịu dàng hơn bình thường đôi chút. Cô bé ở đầu bên kia màn hình che mặt, trông có vẻ hơi ngại ngùng. Trẻ con vốn dĩ ngây thơ, hễ gặp người mình yêu thích là biểu cảm đều giống nhau. Rõ ràng cô bé rất thích Giang Tự, miệng nhỏ cứ ríu rít như được phết mật ngọt.

Cả hai chỉ nghĩ đây là trò đùa ngắn của trẻ con nhưng sau khoảng hơn mười phút, khi Diệp Tích Ngôn sắp sửa kết thúc cuộc gọi, cô bé bất ngờ hỏi: "Cô ơi, cô có muốn nói chuyện với bà không? Bà cũng đang ở đây nè."

Diệp Tích Ngôn sững lại. Chưa kịp phản ứng thì cô bé đã nhanh chóng đưa điện thoại sang phía khác. Quả nhiên, ở đầu dây bên kia người cầm máy tiếp theo chính là Mạnh Văn Đông.

Ngay từ đầu, giáo sư Mạnh đã ở bên cạnh lắng nghe nhưng không lên tiếng. Chỉ đến khi điện thoại được chuyển qua tay mình, bà mới bắt đầu trò chuyện. Rất may, bà không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không suy đoán ý gì từ tranh luận "chị gái" hay "cô" giữa hai người.

Vẫn là phong thái thân thiện, điềm đạm thường ngày, giáo sư Mạnh còn chào hỏi Giang Tự một cách rất vui vẻ. Người lớn tuổi thường có thiện cảm tự nhiên với những nghề như giáo viên hay bác sĩ, Mạnh Văn Đông cũng không ngoại lệ. Khi biết Giang Tự là bác sĩ, lại trẻ trung và ưa nhìn như vậy, bà tỏ ra đặc biệt ấn tượng. Thậm chí bà còn hỏi Diệp Tích Ngôn có gây phiền hà gì cho Giang Tự không.

Giang Tự trả lời rất nhẹ nhàng: "Dạ không đâu ạ, ngược lại em ấy giúp cháu rất nhiều. Bác yên tâm nhé."

Những lời này đúng là dễ nghe vô cùng. Mạnh Văn Đông lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đối xử với Giang Tự như bạn mới của Diệp Tích Ngôn. Cuối cùng bà còn căn dặn Giang Tự hãy chăm sóc lẫn nhau với con gái mình trong suốt chuyến đi.

Diệp Tích Ngôn không nói nhiều, cũng chẳng phản bác. Suốt cuộc trò chuyện cô chỉ đáp vài tiếng "vâng vâng", ngoan ngoãn đến lạ. Kết thúc cuộc gọi, Diệp Tích Ngôn vứt điện thoại sang một bên quay sang Giang Tự: "Mẹ em nói hơi nhiều, chị đừng để bụng nhé."

Giang Tự chỉ cười: "Không sao đâu, bác rất thân thiện."

Diệp Tích Ngôn nhíu mày: "Bà ấy không phải lúc nào cũng vậy đâu. Ở trường mẹ em lạnh lùng lắm, nhưng về nhà thì lại hay càu nhàu."

Giang Tự không mấy để ý, thực tế ấn tượng của cô về bà Mạnh vẫn khá tốt. Cô hỏi thêm: "Bác gái là giáo viên hả?"

Diệp Tích Ngôn gật đầu: "Giảng viên đại học. Trước đây mẹ làm ở Đại học Nam Kinh, giờ thì chuyển qua Đức dạy học."

Giang Tự không rành về lĩnh vực này nên hỏi thêm vài câu. Diệp Tích Ngôn cũng trả lời cặn kẽ rồi sau đó bổ sung: "Bác sĩ Giang, hình như mẹ em rất thích chị."

Giang Tự ngẩng lên, ánh mắt dò xét: "Sao em nói vậy?"

"Mộng Kỳ rất thích chị, mẹ em cũng thích chị." Diệp Tích Ngôn đáp, giọng chắc nịch: "Em nhìn ra mà."

"Ừm."

"Thật ra em không rõ mẹ có chấp nhận chuyện của chúng mình không, nhưng... thái độ của bà ấy, dù sau này có phản đối hay không thì rõ ràng bà rất ưng chị." Diệp Tích Ngôn ngẫm nghĩ, chậm rãi nói. "Cho nên nếu sau này có gì xảy ra, chị đừng giận gia đình em nhé."

Giang Tự bật cười, nhẹ nhàng trấn an: "Sẽ không sao đâu. Em đừng nghĩ nhiều quá."

Diệp Tích Ngôn nghiêm túc: "Dù thế nào đi nữa, đến lúc đó em cũng sẽ đứng về phía chị."

Giang Tự siết nhẹ bàn tay cô, dịu dàng đáp: "Chị biết mà."

Cuộc gọi bất ngờ làm gián đoạn không khí ban đầu, để lại chút dư âm ấm áp lan tỏa. Đến khi quay về phòng, Diệp Tích Ngôn ngả người vào Giang Tự. Giang Tự tự nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, như thường lệ cùng dành vài phút trước khi ngủ để bên nhau.

Lần này Giang Tự chủ động hơn, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Diệp Tích Ngôn, sau đó cầm lấy tay cô kéo về phía eo mình, ý muốn cô ôm chặt hơn.

Tiếng kéo ngăn tủ vang lên khe khẽ. Diệp Tích Ngôn lục lọi lấy ra thứ gì đó. Giang Tự cúi xuống khẽ đặt đôi môi mềm ấm lên khóe miệng cô. Ngón tay chạm nhẹ vào cằm, giữ yên và hơi nâng lên.

"Chờ xíu, muộn thêm chút nữa nhé..."

Đêm hôm ấy trời bắt đầu thay đổi bất thường. Bầu trời đen thẫm, không trăng không sao, chỉ có những tầng mây xám nặng nề chồng chất lên nhau. Không khí oi ả, nóng bức lạ thường, cơn gió lớn liên tục thổi mang theo điềm báo một trận mưa lớn đang đến gần. Tiếng gió rì rào qua những tán cây khiến cành lá khẽ lay động.

Trong khoảnh khắc trước khi cơn mưa ập đến, Giang Tự bất ngờ che mắt Diệp Tích Ngôn, lại một lần nữa cúi xuống hôn cô, sâu đậm và tràn đầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK