• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tự rời đi rất vội vã, rõ ràng là có chuyện đột ngột xảy ra. Nếu không gặp phải rắc rối thì cô sẽ chẳng gấp gáp như vậy. Không kịp giải thích rõ, Giang Tự hẹn sẽ nói sau. Diệp Tích Ngôn không đi theo làm phiền, chỉ tiễn cô đến cửa và dặn nếu cần gì thì cứ gọi.

Giang Tự bắt xe rời đi, và lần này cô đi mất nửa ngày.

Nhưng khác với lần trước, dù có việc cần giải quyết nhưng Giang Tự vẫn nhắn tin báo cho Diệp Tích Ngôn biết tình hình, nói rõ cô đang ở đâu và làm gì, bảo cô không cần lo lắng.

Lý Chính Minh gặp tai nạn xe, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện quân khu phía đông thành phố.

Hôm đó là thứ năm, một ngày bình thường như bao ngày khác. Tối hôm trước, Lý Chính Minh đi về vùng quê, trong xe còn có hai người bạn cũng là thực tập sinh của khoa tim mạch bệnh viện số 2.

Vùng quê cách thành phố không xa, chỉ khoảng một giờ lái xe. Đó là quê của một trong hai thực tập sinh. Ba người vừa đi chơi thư giãn vừa tiện thể thăm người già. Ban đầu, họ tính rằng quãng đường không xa, đi và về trong vòng một đêm sẽ không làm lỡ công việc. Nhưng bất ngờ, tai nạn xảy ra tại một khúc cua vắng vẻ khi họ bị một chiếc xe tải lớn đâm phải.

Hiện trường tai nạn rất thảm khốc. Phần đầu xe hơi bị biến dạng hoàn toàn, kính vỡ nát, cả xe còn bị lật nghiêng. Lý Chính Minh ngồi ở ghế trước và là người lái xe, anh bị thương nặng nhất. Anh chịu một cú va chạm mạnh, cổ bị mảnh kính vỡ cắt trúng, hai chân cũng bị kẹt lại, bất tỉnh tại chỗ. Hai thực tập sinh còn lại may mắn hơn. Một người có dấu hiệu xuất huyết nội và đã được đưa đi kiểm tra, người còn lại chỉ bị thương ngoài da và đã được băng bó đơn giản.

Cuộc gọi cấp cứu được thực tập sinh chỉ bị thương ngoài da thực hiện. Chính cậu ta cũng đã liên hệ với gia đình của Lý Chính Minh và cả bệnh viện số 2. Tin tức này nhanh chóng lan ra toàn bộ khoa, bao gồm cả Hạ Duật Trạch.

Cuộc gọi mà Giang Tự nhận được là từ Hạ Duật Trạch, anh kể lại mọi chuyện.

Chiếc xe tải gây ra vụ tai nạn đã bỏ trốn khỏi hiện trường ngay sau đó, tài xế hiện vẫn chưa rõ tung tích.

Con đường mà ba người trở về không phải là đường cao tốc mà chỉ là một con đường nhựa thông thường, nằm ở vùng hẻo lánh, không có camera giám sát. Việc thu thập bằng chứng trở nên vô cùng khó khăn. Cảnh sát đã kiểm tra các đoạn video giám sát gần đó nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào. Biển số xe của chiếc xe tải cũng là giả, không tồn tại trong hệ thống.

Không tìm được thủ phạm, cảnh sát chưa thể công bố thông tin gì và cần thêm thời gian điều tra. Hiện tại họ cũng chưa thể đưa ra kết luận chính thức về vụ việc, không ai biết liệu đây chỉ là một vụ tai nạn thông thường hay còn ẩn chứa điều gì khác.

Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ tin tức và đang tiến hành điều tra một cách nghiêm ngặt.

Hạ Duật Trạch đã đến bệnh viện quân khu, còn Giang Tự thì không. Cô lặng lẽ tìm đến Hạ Gia Nhu để cùng đợi tin tức từ Hạ Duật Trạch.

Trong lòng Giang Tự mơ hồ cảm thấy đây có thể không phải là một tai nạn bất ngờ nhưng cô không thể chắc chắn. Tất cả chỉ có thể chờ đến khi Lý Chính Minh tỉnh lại thì mới biết được.

Diệp Tích Ngôn sau khi nghe hết mọi chuyện thì sững sờ, trong lòng hiểu rằng việc này có điều bất thường nhưng cũng không làm được gì ngoài việc chờ đợi.

Cả sự việc này có vẻ quá trùng hợp. Tai nạn xảy ra đúng đoạn đường không có camera giám sát, chiếc xe tải sử dụng biển số giả, tài xế bỏ trốn ngay sau vụ việc, còn chiếc xe cũng biến mất không dấu vết... Những sự chuẩn bị trước đó quá chu đáo khiến người ta không khỏi nghĩ rằng đây có thể là một kế hoạch có tính toán từ trước.

Dù không rõ chi tiết đầu đuôi nên Diệp Tích Ngôn cũng không tiện nói thêm gì trên điện thoại, chỉ trấn an Giang Tự, bảo cô đừng lo lắng.

Sau đó Giang Tự không trả lời tin nhắn nữa, có lẽ cô bận nên không để ý đến tin nhắn.

Một vụ tai nạn xe đơn thuần không thể gây chú ý quá nhiều, cũng chẳng có mấy người quan tâm. Ngay trong ngày hôm đó, gia đình Lý Chính Minh đã đến bệnh viện quân khu. Một lúc sau, bệnh viện số 2 cũng cử người đến thăm hỏi vì tình đồng nghiệp, trong đó có Kỷ Tồn Ngọc.

Lý Chính Minh và Kỷ Tồn Ngọc đều là học trò của Trương Hiền Minh, ở một góc độ nào đó có thể coi là sư huynh đệ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, việc Kỷ Tồn Ngọc đến thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý.

Tuy nhiên, lúc mọi người đến thì Lý Chính Minh vẫn đang trong ca phẫu thuật nên không ai được gặp mặt. Họ chỉ gặp gia đình của anh ấy. Lúc đó, cả ba mẹ và bà ngoại của Lý Chính Minh đều có mặt. Người bà lớn tuổi vì chờ đợi quá lâu ngoài phòng phẫu thuật nên lo lắng đến mức ngất xỉu.

Ca phẫu thuật kéo dài gần mười tiếng đồng hồ từ sáng đến tối, các bác sĩ đã nỗ lực hết sức để giành lại mạng sống cho Lý Chính Minh. Sau phẫu thuật, anh được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và tạm thời không ai được vào thăm.

Diệp Tích Ngôn không biết những diễn biến sau đó cho đến khi Giang Tự trở về. Biết tin Lý Chính Minh đã được cứu sống, cô thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đó cũng là một mạng người, nghĩ đến chuyện đột nhiên xảy ra như vậy cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Hiểu rằng lúc này tâm trạng của Giang Tự không tốt nên Diệp Tích Ngôn không hỏi nhiều. Cô nấu chút đồ ăn, khuyên Giang Tự ăn để lấy sức.

Từ sáng đến giờ Giang Tự chưa ăn gì, thậm chí một giọt nước cũng chưa uống. Cô vẫn căng thẳng suốt cả ngày, chỉ đến lúc này mới dần thả lỏng được một chút. Dù vậy nhưng cô vẫn không có khẩu vị, chỉ ăn được nửa bát cháo rồi đặt muỗng xuống.

Diệp Tích Ngôn nhất quyết ép cô ăn thêm một chút, vừa ngồi cạnh vừa gắp đồ ăn cho cô đến khi thấy cô ăn tạm đủ mới đưa cô lên lầu.

Hai người vào phòng tắm trong phòng ngủ và ở đó hơn nửa giờ đồng hồ. Diệp Tích Ngôn không hỏi gì, chỉ ôm lấy Giang Tự dịu dàng nói: "Đừng lo, người đã được cứu về rồi."

Giang Tự khẽ đáp, giọng điềm tĩnh: "Chị không sao."

Dù cô nói không sao nhưng Diệp Tích Ngôn vẫn không buông tay. Một lúc sau, cô kéo Giang Tự vào bồn tắm, giúp cô xoa bóp cổ và vai. Sau đó cô nhúng ướt khăn, vắt khô rồi đưa cho Giang Tự, bảo cô áp lên để thấy dễ chịu hơn.

Giang Tự có phần ít nói hơn thường ngày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, cô trầm mặc hơn hẳn ngày thường.

Diệp Tích Ngôn không hối thúc, chỉ hỏi một câu: "Hạ Gia Nhu thế nào rồi?"

"Vẫn ổn," Giang Tự trả lời, "Ở nhà nghỉ ngơi."

Diệp Tích Ngôn thuận tay thả một viên muối tắm vào bồn, sau đó lại hỏi: "Còn Hạ Duật Trạch?"

Giang Tự lùi người ra sau một chút, trả lời: "Cậu ấy ở bệnh viện, tối nay phải tăng ca."

Hai người trò chuyện với nhau vài câu vu vơ, đều là những chuyện không liên quan mấy. Diệp Tích Ngôn không nhắc đến Lý Chính Minh nhưng chính Giang Tự lại chủ động mở lời. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô nói:

"Chiếc xe đã được tìm thấy rồi, nhưng tài xế thì vẫn chưa."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Cảnh sát nói gì không?"

"Không nói gì cả. Bên họ chưa tiết lộ gì," Giang Tự dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nghe người nhà cậu ta bảo đó là một chiếc xe cũ, là xe tải, nhưng chưa rõ chủ xe là ai."

"Tìm thấy ở đâu?"

"Trong rừng, ven đường gần chỗ tai nạn, cách đó chỉ khoảng nửa cây số."

Diệp Tích Ngôn mím môi: "Gia đình Lý Chính Minh định làm gì?"

"Không liên lạc gì," Giang Tự trả lời, "Chị không quen ba mẹ cậu ấy, mà Duật Trạch cũng không nên tạm thời không tiện tiếp xúc."

"Thời gian tới chị cứ cẩn thận một chút," Diệp Tích Ngôn nhắc nhở, đưa tay chạm nhẹ cằm cô, "Ra ngoài nhớ chú ý."

Giang Tự lại im lặng. Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Việc cậu ấy gặp nạn lần này có thể liên quan đến... người trong bệnh viện."

Diệp Tích Ngôn lờ mờ đoán ra: "Trưởng khoa Trương?"

"Không hoàn toàn."

"Vậy còn ai? Viện trưởng?"

Giang Tự ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Tích Ngôn, cô không xác nhận cũng không phủ nhận.

Diệp Tích Ngôn đổ thêm nửa chai tinh dầu tắm vào nước, khuấy nhẹ rồi nói:

"Chắc là có liên quan đến nhiều người, không chỉ hai người đó đúng không?"

Giang Tự im lặng. Không biết bao lâu sau cô mới khẽ nói: "Chủ yếu là vài người."

Ngay từ khi ở bệnh viện hỗ trợ Á Đông, nhiều chuyện đã bắt đầu lộ ra, khó mà không khiến người ta nghi ngờ. Giang Tự không giấu hoàn toàn mọi chuyện, Diệp Tích Ngôn cũng không ngốc. Nghe qua vài chi tiết, suy nghĩ kỹ thêm một chút cô đã mơ hồ đoán được đôi phần. Sau khi trở về thành phố lại thêm một số người và sự việc xuất hiện càng làm mọi chuyện rõ ràng hơn.

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Họ đã làm gì?"

Giang Tự kéo khăn che trước ngực: "Nhiều lắm, không thể nói hết được."

"Cứ từ từ mà nói," Diệp Tích Ngôn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp các khớp ngón tay.

Giang Tự do dự một lúc, có lẽ đang băn khoăn không biết có nên nói với Diệp Tích Ngôn vào lúc này hay không. Trong lòng cô còn nhiều lo ngại, nhưng sau một hồi phân vân cô vẫn quyết định kể. Mọi chuyện quá phức tạp, Giang Tự không nói thẳng ngay từ đầu mà bắt đầu từ những sự việc đã đề cập trước đó, cụ thể là lần đầu tiên Trương Hiền Minh bị tố cáo gian lận nghiên cứu.

Người tố cáo khi ấy là một nữ bác sĩ rất tiềm năng, vì không chịu nổi sự chèn ép lâu dài từ Trương Hiền Minh và việc những phát hiện của bản thân bị chiếm đoạt trắng trợn nên đã gửi đơn tố cáo ông ta lên cấp trên với danh nghĩa cá nhân.

Thế nhưng thật đáng tiếc, nữ bác sĩ này vốn là một thành viên trong nhóm nghiên cứu của Trương Hiền Minh. Mặc dù cô đã đưa ra nhiều bằng chứng rõ ràng, lập luận chặt chẽ nhưng cuối cùng vẫn không thể chứng minh rằng cô chính là tác giả gốc của những nghiên cứu đó. Bởi lẽ tất cả kết quả đều được thực hiện dưới danh nghĩa của tập thể và các thành viên còn lại trong nhóm đều đứng về phía Trương Hiền Minh, làm chứng rằng mọi lời tố cáo đều là bịa đặt, vu khống.

Kết quả xử lý cuối cùng là nữ bác sĩ bị bệnh viện số 2 sa thải. Sự kiện này đã để lại một vết nhơ lớn trong sự nghiệp của cô, khiến các bệnh viện khác không dám nhận. Từ một người có tiền đồ rộng mở, cô rơi vào cảnh bế tắc, không thể tiếp tục ở lại Nam Thành, thậm chí các bệnh viện cấp huyện, cấp tỉnh cũng không nhận cô. Cuối cùng, cô chỉ còn cách rời đi và làm việc ở những vùng hẻo lánh, nghèo khó hơn.

Biến cố quá lớn, cô không thể chấp nhận được sự thật. Năm ngoái, cô được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng và từng có ý định tự tử.

"Cô ấy là đàn chị của Lý Chính Minh, hai người có mối quan hệ rất thân thiết, thậm chí là..." Giang Tự nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Người yêu, nhưng chưa bao giờ công khai."

Nữ bác sĩ lớn hơn Lý Chính Minh mười ba tuổi, khoảng cách tuổi tác khá lớn, mối quan hệ của họ vẫn luôn giữ bí mật.

Diệp Tích Ngôn khẽ nói: "Lúc đó Lý Chính Minh vẫn chưa vào làm ở bệnh viện số 2 phải không?"

"Lúc đó cậu ấy còn đang học, chưa tốt nghiệp." Giang Tự gật đầu.

"Vậy anh ta định nằm vùng để đòi lại công bằng à?"

"Cũng có thể nói vậy, nhưng không mấy hiệu quả."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Thế nên anh ta mới tìm chị?"

"Không phải," Giang Tự lắc đầu, "Cậu ấy không tìm chị."

"Ừm."

"Là chị tìm cậu ấy."

Diệp Tích Ngôn: "Làm gì vậy?"

"Nhờ cậu ấy thu thập hành tung của những người đó." Giang Tự giải thích, "Cậu ấy đứng về phía Trương Hiền Minh, đối lập với bác sĩ Lưu và nhóm của ông ấy, còn chị thì không đứng về phe nào cả."

Trong nhóm thực tập sinh mới, Lý Chính Minh rất được chú ý, anh là nhân tố trọng điểm được đào tạo. Chuyện này La Như Kỳ từng đề cập, nói rằng anh ta được chính Trương Hiền Minh đích thân gọi về, được bồi dưỡng như một người kế nhiệm.

Diệp Tích Ngôn nghe vậy liền hiểu ra, đại khái nắm được sự tình.

"Còn gì nữa không?"

Giang Tự tiếp tục kể thêm một số chuyện. Mặc dù không nói thẳng ra nhưng ý tứ rất rõ ràng, những thủ đoạn của Trương Hiền Minh không chỉ dừng lại ở đó. Ngoài chuyện gian lận học thuật, ông ta còn làm không ít việc bẩn thỉu như lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân, nhận hối lộ, hưởng hoa hồng từ các giao dịch. Số tiền liên quan không hề nhỏ, phạm vi cũng rất rộng.

Tất nhiên, những việc này không phải chỉ một mình Trương Hiền Minh làm mà là cả một nhóm người liên kết với nhau. Không cần Giang Tự nói, Diệp Tích Ngôn cũng đoán được đó là ai. Chắc chắn là những người thuộc phe đối lập với nhóm của ông Lưu. Những kẻ cùng một hội làm sao có thể không dính líu?

"Những chuyện này có liên quan đến gia đình chị không?" Diệp Tích Ngôn đột ngột hỏi, rất thẳng thắn.

"Hiện tại điều tra thì chưa thấy có liên quan, tất cả đều do ông ta tự làm. Mẹ chị..." Giang Tự dừng lại rồi nói tiếp: "Bà chưa từng nhắc đến những chuyện này, chị cũng không rõ lắm."

Dù sao cũng ở với nhau bao nhiêu năm, có liên quan hay không không ai có thể chắc chắn. Phải điều tra kỹ lưỡng mới biết được.

Diệp Tích Ngôn im lặng một lúc rồi chỉ nói: "Dù sao thì cũng là chuyện của bọn họ."

"Ông ta lại bị điều tra lần nữa," Giang Tự nói, khẽ ngước mắt lên nhìn. "Bị tố cáo nặc danh."

"Tố cáo chuyện gì?"

"Nhận hối lộ, gian lận học thuật, còn có tranh chấp về sự cố y khoa..."

Diệp Tích Ngôn khẽ "ừm" một tiếng.

"Người bị tố cáo không chỉ có mình ông ta mà còn có những kẻ khác."

"Cả những người đứng sau ông ta nữa." Diệp Tích Ngôn đoán ra, giọng điệu bình thản.

Giang Tự gật đầu.

Diệp Tích Ngôn nói:

"Họ đang tự kiểm tra nội bộ, nghi ngờ Lý Chính Minh à?"

"Không phải nghi ngờ," Giang Tự trả lời, cô lấy khăn lau qua rồi ném vào trong nước. "Họ muốn cảnh cáo chị. Họ biết chính chị làm."

Diệp Tích Ngôn lặng lẽ lắng nghe.

Giang Tự nói tiếp: "Lần này là do chị báo cáo, làm việc không đủ cẩn thận làm liên lụy đến Lý Chính Minh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK