Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà trong hai năm, nàng cũng nghe nói không thiếu công tích vĩ đại của hắn. Giết người không chớp mắt, ở trên chiến trường có thể so sánh cùng Tu La(*). Mọi người nhắc tới đến hắn liền đều sợ hãi vạn phần, theo như đồn đãi hắn có một dung mạo đến thần tiên đều đố kỵ, cùng võ công quỷ thần khó lường, chẳng lẽ —— Đại mỹ nhân trước mắt này thật sự là hắn?!

(Ác quỷ Tu La, tượng trưng cho sự hủy diệt đẫm máu)

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, mỉm cười: “Dương công tử có một đôi mắt thật lợi hại. Thế mà cũng nhận ra tại hạ.” Vô hình trung thừa nhận thân phận của mình.

Sắc mặt Dương Côn Vũ không khỏi thay đổi: “Ngươi...... Ngươi không ở Thiên Tuyền Quốc, tới nơi này làm gì?”

Phượng Thiên Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Ta tới nơi này làm gì, không cần phải xin phép ngươi chứ?”

“Ngươi...... Ngươi là đại ác ma, tới nơi này cũng không có chuyện gì tốt! Phù Nguyệt, mau rời khỏi hắn, bụng dạ hắn khó lường lắm!” Dương Cẩn Hiên kêu to lên.

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, quanh thân sát khí tràn ngập.

Người này ăn gan báo rồi! Dám kêu Phù Nguyệt rời khỏi hắn?!

Ống tay áo vung lên, một luồng gió từ tay áo bay ra, Dương Cẩn Hiên bỗng nhiên kêu to một tiếng, trên cánh tay đã xuất hiện ra một lỗ hổng giống như đao cắt, máu tươi nháy mắt vọt ra.

Phượng Thiên Vũ tiến lên trước một bước, đang muốn tiếp tục cho hắn chút giáo huấn, trước mắt bỗng nhiên hoa mắt, một bông hoa sắc thái diễm lệ bỗng nhiên nổ tung, tiếp theo ngực mạnh tê rần, hình như có một thanh kiếm đâm vào! Hắn biến sắc, cánh tay buông lỏng, Long Phù Nguyệt chật vật thoát khỏi ngực của hắn.

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ biến sắc thảm hại, không thể tin nhìn trước ngực hắn cắm một thanh kiếm sắc bén, bàn tay cũng khẽ run lên, dừng ở Long Phù Nguyệt: “Nàng...... Vì hắn giết ta?”

Long Phù Nguyệt cũng không nghĩ đến chỉ một chiêu đã đánh trúng hắn. Nàng đối với huynh đệ họ Dương hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, nhưng xem bọn hắn là bằng hữu tốt nhất. Vừa thấy Dương Cẩn Hiên nguy cấp, liền rốt cuộc bất chấp mọi thứ trước thả một Vu thuật nhỏ, làm cho hắn đột nhiên thất thần, sau đó thuận tay liền đem đoản kiếm trong lòng đâm ra ngoài.

Nàng chẳng qua là muốn buộc hắn buông mình ra, lại không nghĩ rằng một kiếm này sẽ dễ dàng thuận lợi như thế, không khỏi cũng ngẩn ngơ, trái tim phốc phốc nhảy loạn.

Võ công của hắn không phải cực cao sao? Làm sao có thể dễ dàng bị đâm đến như vậy? Là võ công của nàng cao, hay là hắn đối với nàng không một chút phòng bị?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK