Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, khẽ mỉm cười nói: "Cũng không còn chuyện gì bận, cô nương ở xa tới là khách, tại hạ tiếp đãi đó cũng là chuyện nên làm."
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, bật thốt lên nói: "Người tiếp khách đương nhiên nên tiếp, vốn dĩ với thân phận của Vương gia. Khách nữ nhân không phải là Vương gia nên tiếp chứ? Sẽ làm cho người dị nghị.”
Cũng không biết là vì sao, Phượng Thiên Vũ đối tốt với thân thể hiện tại của nàng, nàng lại có cảm giác có chút không được tự nhiên, thân thể hiện tại của nàng này với hắn mà nói, chỉ là người xa lạ, hắn làm sao lại có thể đối với một nữ nhân xa lạ tốt như vậy?
Hắn đối tốt với chính mình hiện tại, có phải cũng nói hắn cũng sẽ đối tốt với những nữ tử khác như vậy hay không?
Hắn lại khôi phục bản tính phong lưu bay bướm như trước rồi?
Long Phù Nguyệt bi ai phát hiện, mình lại có thể đang ghen với chính mình.
Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ một chút, nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cô nương nói cũng có vài phần đạo lý, vốn nên để Vương Phi tiếp đãi cô nương. Nhưng thân mình nàng không tiện."
Long Phù Nguyệt buồn buồn nói: "Ta đương nhiên biết thân mình nàng không tiện......"
Nói tới đây, bỗng nhiên phát hiện giọng điệu chính mình thậm chí có chút ê ẩm, mà trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ lại có ngọn sóng đang bắt đầu khởi động.
Nàng vội vàng ho một tiếng, nói: "Kỳ thật ta hoàn toàn không cần người tiếp đãi đâu. Ôi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, Vương gia còn bận việc của ngài, ngài nên đi thôi."
Nàng vừa nói liền ngáp một cái. Nâng tay nhỏ bé lên vỗ vỗ miệng, ra dáng ta đây thực mệt nhọc.
Một tia sáng trong đôi mắt của Phượng Thiên Vũ, biết nghe lời phải: "Được, vậy cô nương nghỉ đi."
Xoay người rời đi.
Long Phù Nguyệt nhìn hắn rời đi, hoảng hốt thế nhưng cảm thấy bóng lưng của hắn thậm chí có chút tiêu điều, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nửa năm này, hắn rốt cuộc đã sống thế nào? Hay không giống với vẻ vân đạm phong khinh bề ngoài như vậy?
Nàng chậm rãi trở lại trong Hoàn Thúy điện.
Cũng may bên trong chăn đệm đều đã có sẵn.
Trông như mới, có thể thấy được thường xuyên có người phơi nắng.
Nàng thật sự cũng có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.