Mục lục
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng nàng trầm xuống, Phượng Thiên Vũ hiện tại quyền thế thông thiên, lại nắm giữ lấy binh quyền, ngay cả hoàng đế đều kiêng kị hắn vài phần.

Hiện tại nếu để cho hắn bắt được nhược điểm, chính mình nếu làm việc thiên vị, tất nhiên không có quả ngon để ăn.....

Mặt bà trầm như nước, nhấc chân đem Thủy Diệu m đá đi ra ngoài: "Kéo xuống!"

Thủy Diệu m làm sao cũng không nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Có hai thị vệ lại đây kéo nàng, nàng bỗng nhiên hét ầm lêm: "Nương nương, nương nương, ngài phải cứu nô tỳ, nô tỳ là toàn bộ dựa theo chủ ý của ngài mà làm......"

Một câu này hiệu quả rất chấn động, sắc mặt Vân phi thoáng chốc tái nhợt, cả giận nói: "Loạn chó cắn người nô tài! Mang xuống nhốt đánh vào tử tù lao!"

Thủy Diệu m đến giờ phút này cũng hoàn toàn thông suốt, kêu lên: "Nương nương, là người nói muốn hạ uy phong của Thái Tử Phi...... Dặn nô tỳ làm như vậy......"

Vân phi nương nương tức giận thân mình run run: "Phản rồi! Phản rồi! Thậm chí ngay cả Bổn cung cũng dám vu hãm! Người tới, trước cắt đầu lưỡi của ả ta!"

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên không hề xem cuộc vui, thản nhiên nói: "Chậm đã!"

Vân phi sửng sốt, nói: "Thái tử, con tiện tỳ này quá ghê tởm, giống như một con chó nổi cơn điên! Người không cần tin nàng, Bổn cung lần này trừng phạt nàng, là đòi công đạo cho Thái tử phi."

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, ý cười lại chưa đạt đáy mắt, hắn thản nhiên nói: "Nàng ta lung tung cắn càn có lẽ nên thẩm tra rõ ràng minh bạch, cũng có thể đòi lại trong sạch cho nương nương, chuyện này, vẫn là thẩm tra xử lí thì tốt hơn. Bằng không chỉ sợ đối với danh dự của nương nương có ảnh hưởng. Như vậy lỗi của ta rất lớn."

Hắn khoát tay áo, hai thị vệ kia liền đem thủy Diệu m buông ra.

Thủy Diệu m cũng bất chấp dưới đất đầy những mãnh vỡ hỗn độn, té bổ nhào vào trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Thái tử gia, thái tử gia, tha mạng. Nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng......"

Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm liếc mắt nhìn nàng một cái: "Diệu m, cơm này có thể ăn bậy, lời này cũng không thể nói lung tung, vu hãm nương nương đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, nói không chừng còn có thể phán xử Lăng Trì nga, bất quá, nếu ngươi thật sự chính là bị người sai sử, vậy ngươi cũng không phải là đầu đảng tội ác, có lẽ còn có thể bảo vệ một mạng. Cho nên —— Ừm, ngươi vẫn là nói thật thì tốt hơn. Ngươi nói là Vân phi nương nương sai khiến ngươi làm, có thể có chứng cớ gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK