• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ảnh Nhất, ngươi nói không sai, nam nhân tên gọi La Quân Băng kia tất không phải kẻ tầm thường, lúc nãy Ảnh Tam có nói, thấy một hắc y nhân từ trong phòng của người kia đi ra, hắc y nhân kia võ công cực cao cho nên Ảnh Tam theo không kịp…” Ảnh Nhị trầm ngâm, tay vô thức nắm chặt lấy chuôi kiếm

“ Hiện giờ chúng ta chỉ có hơn mười Ảnh, nếu như người kia lai lịch bất tầm thường, muốn gây trở ngại với chúng ta, thì phần thắng không hơn, ngươi mau cho thả tính hiệu cứu viện đi, mong rằng người của Huyết Sát Các ở gần đây sẽ đến cứu viện kịp thời…” Ảnh Nhất suy nghĩ một chút rồi nói ra quyết định của mình

“ Ân! Chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt cho công tử….” Ảnh Nhị cắn chặt răng, gằn từng tiếng. Ảnh Nhất mím chặt môi, gật đầu.

Quả nhiên, dự đoán của Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị không sai, không bao lâu sau, xung quanh căn phòng của Dung Phượng Ca xuất hiện không ít người

Đêm, bóng tối dày đặc, ánh trằng mờ ảo, tinh tú lấp lánh

Đêm, gió lanh lãnh, hương vị cỏ cây, mát lành, dịu dàng

Đêm, tĩnh lặng như nước, nhưng tiếc thay lại có người muốn phá vỡ không gian yên lặng đáng quý về đêm ấy. Chính tiếng binh khí va chạm đã nói lên tất cả. Bên ngoài mười ảnh chiến đầu với hàng chục hắc y nhân, bên trong Ảnh Nhất nghiêm nghị đứng bên cạnh Dung Phượng Ca, không nói một lời

“ Bọn họ là người của La Quân Băng, đúng không?!” không như trong suy nghĩ của mọi người, thiếu niên tưởng chừng như chưa bị nhiễm chút bụi trần này sẽ cảm thấy sợ hãi lo lắng mà thay vào đó là thái độ thập phần điềm tĩnh, điềm tĩnh đến khó tin. Y yên lặng ngồi trên giường, vẫn lam bào thanh nhã, mái tóc đen huyền rũ xuống, mi mắt một thoáng cụp xuống, nhẹ giọng mà hỏi Ảnh Nhất như vậy

“ Đúng vậy, công tử người yên tâm, dù chúng ta có chết cũng nhất định bảo vệ ngài!” Ảnh Nhất nói, thanh âm như là trần thuật, nói một chuyện hết sức hiển nhiên, không phải là lời cam đoan, lời hứa hẹn, mà là một điều dĩ nhiên, không có gì có thể thay đổi được. Từ ngày được chủ nhân ra lệnh bảo vệ vị công tử này, thì cũng từ ngày đó, sinh mệnh của y cũng đã gắn liền với vị công tử này rồi, còn nhớ chủ nhân ngày đó gằn từng tiếng mà nói với y: “ hắn sinh ngươi sinh, nếu hắn có chuyện, ngươi cũng đừng quay về gặp ta”

Cho nên, dù y có chết cũng tuyệt đối không thể để cho công tử xảy ra chuyện gì được!!

“ Ta ….. dạo này cứ luôn có cảm giác bất an” Dung Phượng Ca chợt cười nhẹ, lại nói: “ không ngờ điều này lại xảy ra thật”. Vô thức vươn tay sờ sau cổ của mình…

“ Công tử…!” Ảnh Nhất than nhẹ…

“ Người kia rõ ràng là bị thương rất nặng, nhưng trong quá trình điều trị lại khôi phục nhanh như vậy, ta đã sớm biết y không phải bị người khác ngộ thương mà chính bản thân mình tự hủy bản thân mình mà thôi….” Dung Phượng Ca như có như không trần thuật. Có một loại võ công, khi luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, có thể khiến cho bản thân dẫu có bị thương tổn lục phủ ngũ tạng cũng dễ dàng khôi phục. Y biết, nhưng là y không nghĩ đến, lần này người kia lại nhắm vào y. Y… rõ ràng lần đầu tiên đến quốc gia này a!

Tiếng binh khí va chạm càng lúc càng lớn, người người trong thôn sợ đến mức ai nấy điều đóng cửa trùm chăn không dám bước ra ngoài.

“ Vậy cũng tốt, tránh liên lụy người dân trong thôn….” Dung Phượng Ca nhẹ nhàng cười

“ Người của chúng ta, có thể địch lại bọn họ trong bao lâu?!” Dung Phượng Ca lên tiếng hỏi. Ảnh Nhất lắc đầu, nhân sĩ bên kia tăng càng lúc càng nhiều, xem ra khó có thể chống đỡ lâu được, ám hiệu đã được bắn ra, nhưng không thấy ai đến, có lẽ là đến không kịp

Ảnh Nhị từ bên ngoài chạy vào, trên người vết thương đã đầy mình, y chật vật lên tiếng: “ Ảnh Nhất, ngươi mang công tử chạy đi, chúng ta cầm cự không được bao lâu”. Mười người bọn họ, ai nấy võ công cao cường, toàn đứng từ hàng đệ tam trở lên trong giang hồ, nhưng dù là vậy, địch gần trăm hắc y nhân, mà toàn cao thủ, cũng khó khống chế lâu được

“ Vô ích thôi! Tất cả đã bị bao vây rồi…..” thanh âm trầm thấp cười khẽ, mang theo ba phần tà cuồng, nam nhân bước vào, không ai khác chính là Lam Quân Băng, y lạnh nhạt mở miệng: “ Dung công tử cứu ta một mạng, không biết có thể hay không theo ta về nhà, để cho Quân Băng tạ ơn!” Tuy là lời mời khách sáo nhưng rõ ràng mười phần quyết định khí thế, không tha đường sống

“ Hừ, ngươi người này vô ơn, công tử cứu ngươi một mạng, ngươi còn lấy oán báo ân!” Ảnh Nhị hừ lạnh, tay cầm kiếm, hận không thể bổ nhào về phía Lam Quân Băng, đâm cho y mấy nhát cho hả giận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ Lam Quân Băng đã sớm thành vong linh dưới ánh mắt thiên đao vạn quả của Ảnh Nhị rồi a

Lam Quân Băng cười nhạt, cũng không thèm chấp nhặt thái độ của Ảnh Nhị

“ La công tử, cũng muốn bắt ta về nghiên cứu thân phận diệt thiên này sao?!” Dung Phượng Ca không nhanh không chậm lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lam Quân Băng, đôi con ngươi thanh minh thấu triệt bất giác cũng không rõ vì sao khiến cho vị đế vương sát phạt quyết đoán nói một là một này, lui về sau vài bước

Diệt thiên….

Diệt thiên………..

Hai từ này, từ lúc y vừa sinh ra đã theo y cả đời

Bỉ ngạn hoa rực rỡ yêu diễm, như là khắc hạ lời nguyền vĩnh hằng trong y, muốn thoát không được, vùng vẫy dẫy dụa nhiều năm như vậy

Từ lúc bốn tuổi năm ấy, nỗi đớn đau đó, vẫn còn khắc cốt minh tâm

Ánh mắt của hán tử kia, tràn đầy sợ hãi, khinh thị, chán ghét, tham lam hòa dục vọng khiến cho y không hiểu, đau đớn, kinh sợ rồi….. buồn nôn!

Y…. làm sai gì sao?!

Rõ ràng là thiện tâm cứu người, vì cớ gì hết lần này đến lần khác, thương tích đầy mình cũng là y

Bốn tuổi, ngây thơ như trang giấy trắng, bị thương thấu tâm, ngơ ngác không biết làm gì, cho nên chọn lựa cách quên đi, lựa chọn phong ấn trí nhớ, nhưng là vì cớ gì vẫn không buông tha cho y đâu?!

Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca, ngươi kẻ ngốc này, ta đã nói với ngươi, nhân loại chẳng phải toàn là kẻ ích kỷ thôi sao, toàn là kẻ chỉ biết vì mình, vì cớ gì ngươi lại còn không hết hi vọng vào những kẻ như thế đâu?!

Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca……..

Đôi con ngươi trong suốt vô ngần, không một tạp chất kia cứ như vậy nhìn trực tiếp Lam Quân Băng, khóe môi vẽ lên nét cười

Thanh thoát như u lan, thoáng chốc lại tà mị như bỉ ngạn hoa

Diêm dúa mỹ lệ khiến người ta trầm mê nhưng lại là độc hoa

“ Ta…. Sẽ không tổn hại đến ngươi…” Lam Quân Băng chợt thốt nên như vậy. Ngay từ đầu, y nhất định sẽ không tổn hại đến tính mạng người này, đó là điều y chắc chắn

“ Vậy, thì sao?!” Dung Phượng Ca cười nhạt

“ Ta…..” Lam Quân Băng cứng lưỡi, cũng không rõ vì sao, đứng trước mặt y, Dung Phượng Ca lại xa lạ đến như vậy, xa lạ như là y chưa từng quen biết, một người chỉ lỡ nặng lời với y dù một chút đã tràn đầy áy náy nhìn y, này cũng cùng dung nhan, cớ sao ánh mắt kia vốn ôn nhu bình thản kia, lại tràn đày điêu linh, xơ xác tiêu điều lạnh lẽo khí đâu?!

Tiếng binh khí bắt đầu nhẹ dần, nhẹ dần… rồi dứt hẳn…..

“ Ngươi, là…ai?!” Lam Quân Băng chợt thốt nên như vậy

“ Ngươi chẳng phải muốn biết diệt thiên sao?!” Dung Phượng Ca nhợt nhạt cười, vẫn thanh thoát ôn nhu như thường ngày nhưng xung quanh lãnh khí như vậy áp lực bất chợt khiến cho người ta không thở nổi, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị giật mình kinh hoàng nhìn Dung Phượng Ca, lắp bắp: “ công …. Công tử, mắt của ngài?!”

Đôi con ngươi đen thăm thẳm xinh đẹp tuyệt luân kia, từ khi nào đã chuyển đỏ, tựa như viên huyết sắc bảo ngọc, đẹp lạ thường, mà trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia, bắt đầu từ mi tâm, hiện lên đồ án kỳ dị, một nửa gương mặt, đóa mạn châu hoa như có sức sống mọc lan tràn trên một nửa gương mặt của y, rồi kéo dài đến tận sau gáy, càng khiến cho khuynh thế băng dung kia thêm vài phần tà mị, yêu diễm dị thường

“ Ngươi….. là chí cực ác trong con người hắn ư?!” Lam Quân Băng từ kinh ngạc, giật mình cho đến bật cười sang sảng, đôi con ngươi nhìn về phía Dung Phượng Ca, thêm vài phần cực nóng

Khóe miệng câu lên một nụ cười châm chọc, tay áo vung lên, thanh kiếm trong tay của Ảnh Nhất bay đến tay của Dung Phượng Ca, tạo nên một đường cong xinh đẹp

Kiếm xuất, kiếm khí lãnh tựa băng

Người kia, lam bào vẫn thanh lãnh như vậy, Lạc Khanh Nhan đã từng nói, sắc lam sinh ra là dành cho y, không thứ sắc màu nào có thể vấy bẩn được, dù có bị ngàn sắc thái hồng trần nhiễm vào vào, thì lam vĩnh viễn là lam mà thôi

Khi ấy, Dung Phượng Ca ôn nhu cười, không vận màu khác, duy độc chung tình cùng sắc lam thanh nhã kia nhưng giờ khắc này, lam bào nhiễm huyết, liệu có còn sạch sẽ thuần khiết như lời của Lạc Khanh Nhan

Trừ Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị, các Ảnh còn lại, nội thương nghiêm trọng, một số đã chết, mà người bên Lam Quân Băng vẫn còn đông lắm

Một người, hai người, mười người….. cứ lần lượt ngã xuống

Kiếm, đã mấy lần chặt đứt, huyết từ lâu đã nhuộm thắm lam y

Đôi con ngươi đỏ rực lạnh như băng kia, vẫn ngàn năm phi tuyết, lãnh nếu băng sương, tiếu dung vẫn như có như không phảng phất trên gương mặt xuất chúng ấy

Thực sự rất đẹp! Lam Quân Băng gần như là si mê nhìn, giữa một đám hắc y nhân, người kia tung bay vũ kiếm, từng nhát kiếm kết thúc sinh mạng từng người, huyết văng trên mặt, càng thêm yêu diễm tột cùng

Người kia, như là thiên sứ đọa lạc xuống địa ngục, vùng vẫy trong thứ màu đỏ mỹ lệ kia….

Trên thế gian này, rốt cuộc cũng sẽ chẳng còn ai đủ sức thu hút tầm nhìn của hắn như người này

Tâm, rung động!

Trong một sát na! vị thiếu niên thiên tử lãnh tình băng tâm này, động tâm

Vài canh giờ chiến đấu, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị có thể nói là hết sức chống cự rồi, Dung Phượng Ca vẻ mặt vẫn vậy, y giết người, không dao động một chút cảm xúc, như là cái máy, vài cái vung tay, hạ kiếm, người chết. Từ xưa, sinh mạng con người, vốn chính là yếu ớt như vậy

Hắc y nhân, từng người, từng người ngã xuống, không bao lâu cũng chả còn mấy người. Lam Quân Băng đăm chiêu nhìn Dung Phượng Ca, một thoáng chau mi, chợt đôi con của y, một thoáng lóe sáng, một mảnh quang hoa, y thét lên: “ Lạc Khanh Nhan…..”

Lạc Khanh Nhan….

Lạc Khanh Nhan……….

Nhan Nhan………..

Chỉ ba từ Lạc Khanh Nhan đơn giản như vậy thôi, cũng đủ sức khiến cho sát nhân cuồng ma Dung Phượng Ca lúc này chợt sững lại…..

Lạc Khanh Nhan…..

Lần đầu tiên tương ngộ, người kia một câu khẽ đùa mỹ nhân khiến cho y lòng bất chợt rung động

Có thể tốt với y, bao dung y, cười với y, không bao giờ bắt nạt y

Thà bản thân thương tích đầy minh cũng luyến tiếc y khổ sở dù chỉ một chút

Ngàn dặm bôn ba, rốt cuộc cũng là vì y

Lạc Khanh Nhan!

Cũng chỉ có người này, mới một lòng một dạ bảo vệ y, yêu y, sủng y, hộ y, đau y

Rõ ràng y mới là nam nhân, nàng là nữ nhân a

Nhưng là, bờ vai gầy kia, lại ấm áp hữu lực như vậy

Nụ cười kia, là như vậy chân thành

Đáy mắt ngàn năm phi tuyết kia, khi nhìn y mới có ấm áp

Nữ nhân thì sao, nam nhân lại như thế nào

Y, chính là thích dựa vào nữ nhân của mình

Diệt thiên….

Diệt thiên…………

Hủy thiên diệt địa, lại có làm sao, Lạc Khanh Nhan nhất định sẽ bảo vệ Dung Phượng Ca, một đời!

Kiếm, trên tay, rơi xuống

Người kia đã nói, nàng thích nhất, ánh mắt ta thấu triệt trong suốt, ánh mắt sạch sẽ nhất thế gian

Người kia đã nói, nàng thích nhất, tiếu dung của ta, ấm áp ngượng ngùng, thuần khiết vô cấu

Người kia, yêu…. Là một Dung Phượng Ca, thiện lương ngay đến cả một con kiến cũng không nỡ ra tay

Mà, ta đã làm gì…….

Bao nhiêu thi thể nằm dưới chân ta, bao nhiêu máu dính trên đôi tay của ta……

Vô thức, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay của mình, một thoáng run rẫy, thật bẩn

Làm sao, mới có thể rửa sạch đây, thật bẩn, thật bẩn…..

“ A…..?!” thanh âm thét lên, đau đớn nghẹn ngào, bất lực đến siết ngặt con tim, đoạn từng khúc ruột, tâm tê liệt phế……

Đầu óc xoay cuồng, trước mắt y, cứ mờ dần, mờ dần, thanh âm bên tai cũng chẳng còn nghe rõ nữa

Y, đã ngất đi lúc nào không rõ……

Giữa, trăm thi thể, mùi máu tanh nồng, y ngất lịm trong đám người đó

Nhan Nhan! Phượng Ca thực sự không cố ý, ta không cố ý sát bọn họ, cho nên đừng bao giờ chán ghét Phượng Ca có được không?!

Phượng Ca, đã rất muốn, rất muốn làm người tốt, là bọn họ, ép ta!

Không phải sợ vì giết quá nhiều người, không phải sợ vì cả người vấy bẩn đầy, máu, mà là sợ…….. sợ người kia không để ý đến mình, sợ người kia dùng nhãn thần xa lánh mình, sợ…. rất sợ…..

Không còn người kia quan tâm, không còn người kia bên cạnh, kề cạnh sớm tối….

Cuộc sống không có người kia, y rốt cuộc còn lại gì?!

Bất lực, đau đớn, chua xót, thống khổ, bi ai…. Như là mọi tang thương đớn đau nhất thế gia này cũng không thể diễn tả hết được nỗi lòng của y lúc này, vĩnh viễn không ai biết, không ai hiểu, nỗi sợ hãi ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần y, khiến cho y…. chết lặng

Đau đớn của y, ai hiểu, ai thấu cho?!

Diệt thiên, diệt thiên…. Y…. chính là một người, đơn giản như vậy, vì cớ gì phải áp đặt y là kẻ diệt thiên đâu?!

Đau quá, thật lãnh….. Nhan Nhan đang ở đâu rồi, Phượng Ca lạnh quá……

Thật lãnh…..

Rất lạnh……….!!!!

Hết chương 41

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK