Tiểu hài tử nhìn Lạc Khanh Nhan, đồng âm nhu nhu lại ẩn ẩn nức nở: “ sư phụ…. Nếu khóc không được, để Diêu Nhi khóc thay ngài được không, ngài… đừng như vậy, nếu không… tiểu sư phụ sẽ đau lòng lắm….”
“ Hài tử ngốc! sao ngươi biết, tiểu sư phụ của ngươi sẽ đau lòng…” Lạc Khanh Nhan cười nhạt nhìn tiểu hài tử. Tiểu hài tử dẫu là đế vương sớm trưởng thành hơn người nhưng hãy còn là trẻ con cho nên nó không hiểu lắm tiếu dung này của sư phụ, nó chỉ là cảm thấy… cảm thấy người cười thật là khó coi. Mãi sau này nó trưởng thành, thành một bậc đế vương người đời kính ngưỡng, nó mới thấu được, nụ cười nhạt ngày ấy của sư phụ, sao mà…. thê lương đến thế, tràn ngập chua xót cùng đắng cay
Tiểu hài tử nhìn Lạc Khanh Nhan, cuối đầu xuống, thanh âm nhẹ lại rất nhiều: “ đệ tử… không rõ, nhưng là đệ tử biết, tiểu sư phụ…. Không muốn sư phụ đau lòng….”
Ngay cả tiểu hài tử nhỏ tuổi như vậy, còn cảm nhận được, sao nàng lại không hiểu chứ?!
Hắn ấy à… tuy thiện lương đến ngốc nghếch nhưng lại nhạy cảm tinh tế hơn bất cứ ai, nàng luôn biết… luôn biết hắn không muốn nàng đau lòng, nhưng là…. Nếu như có thể điều khiển được tâm của mình, nàng sẽ không…. Yêu hắn, sẽ không vì hắn…. đau đớn như thế này….
Nàng luôn biết, tình yêu đối với nàng, là một thứ thật sự xa xỉ, nhưng là nàng không thôi tham muốn, có chăng vì nàng quá tham lam cho nên mới như vậy trừng phạt nàng?! Nhưng là, cho đến giờ khắc này đây, Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Phượng Ca mỉm cười, dù cho… tâm của nàng… nát tan cả rồi, vẫn… không có hối hận, gặp được hắn, thích hắn, yêu hắn, trân trọng hắn….
Dung Phượng Ca… ta chờ ngươi, chờ ngươi… trở lại…..
Với cái tình trạng thế này, không những thi thể của Dung Phượng Ca hư thối mà ngay cả tính mạng của Lạc Khanh Nhan cũng không giữ lại được mất thôi, cho nên vì vậy Dung Cơ lợi dụng lúc Lạc Khanh Nhan kiệt sức, cho nàng uống Thần mộng hương, lượng dược không nhiều cũng không quá ít, đủ để cho ngài…. Lo xong tang sự của tôn tử ngài. Dung Cơ nhìn Lạc Khanh Nhan ngất đi, khẽ thở dài, ôm lấy thi thể tôn tử của mình, đưa vào Hoàng lăng Hoàng Thiên, chôn cất….
Mọi người biết, không ai ngăn cản, ảnh vệ cũng đồng ý với việc làm của Dung Cơ, dẫu cho bọn họ có luyến tiếc công tử đến thế nào đi chăng nữa, nhưng là… bọn họ không muốn chủ nhân xảy ra chuyện, chủ nhân đã… sức cùng lực kiệt rồi
Cho đến khi nấm đất cuối cùng vùi chôn đi thân xác kia, mọi người đều đến để tiễn đưa y cho đến phút cuối, chỉ có Lạc Khanh Nhan không ở mà thôi. Ảnh Nhất than khẽ: “ … công tử… chắc sẽ rất cô đơn, chủ nhân… không thể tiễn người một đoạn sau cùng!” Ảnh Nhị đứng bên cạnh, thở dài: “ nếu chủ nhân ở đây, người… sẽ không bao giờ cho phép….”
Bảy ngày nay, mức độ điên cuồng của chủ nhân, bọn họ… đã thực sự rõ lắm rồi, chỉ mong thời gian qua đi, vết thương trong lòng của chủ nhân sẽ…. phai đi bớt
ừ! Dù vết thương qua bao nhiêu thời gian sẽ không còn chảy máu đầm đìa nữa, nhưng là vết sẹo kia sẽ đi theo người một đời, “ tiểu Nhất…. ngươi nói xem, chủ nhân cho đến bao giờ, mới … quên đi công tử?!”
Một năm, năm năm, mười năm…. hay là cả đời…?!
“ Nếu như, ngay đến cả chủ nhân quên đi công tử, thì… trên thế gian này ai còn nhớ đến từng….. có một lam y thiếu niên, tuyệt đại phong hoa, nhất cố khuynh nhân quốc, nhị tiếu khuynh nhân thành?!”
“ Ta nghĩ…..
Ta nghĩ rằng……..
Chủ nhân, có thể quên bất cứ một ai, quên bất cứ thứ gì…. Cũng sẽ chẳng bao giờ quên, công tử đâu….!!!”
Thanh âm rất nhẹ, vòng vòng gợn sóng, rồi tan vào không trung……….
Ba tấc hoàng thổ, hoàn toàn cắt đứt…. nhân duyên giữa hắn và nàng?!
Đợi cho đến khi Lạc Khanh Nhan tỉnh dậy, không thấy Dung Phượng Ca, hoảng loạn tìm kiếm, chạy đến Hoàng lăng, dùng hai tay đào đất lên, nấm mồ vừa mới chôn, đất hãy còn mới lắm, đầu ngón tay cơ hồ chảy máu ra cả rồi, chỉ có đôi con ngươi sáng rực tràn đầy điên cuồng của nàng khiến cho người ta không thôi kinh hãi. Mọi người chạy đến, Dung Cơ cùng Hàn Vô hợp sức lôi Lạc Khanh Nhan ra khỏi, Linh Vân mắt đỏ hoe, tức giận tát cho nàng một bạt tai thật mạnh, vang dội, mọi người…. lặng ngắt….
“ Ngươi muốn điên cũng đừng liên lụy đến Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan hắn đã chết, đã chết ngươi rõ chưa, tim của hắn ngừng đập, hơi thở cũng không còn, ngươi nói hắn còn sống, vậy sao bảy ngày này hắn ngay đến cả một chút hơi thở mỏng manh cũng không có?! Ngươi…. Để cho hắn… bình yên ra đi được không?!”
“ Cơ thể hắn… dần dần…. ngươi sao lại… nhẫn tâm?!” Linh Vân mới đầu giận giữ thét lên, sau đó thanh âm dần dần nhẹ lại, rồi chuyển sang nức nở: “ ngươi nghĩ… cũng chỉ có ngươi đau lòng thôi sao, còn… còn chúng ta thì sao?! có giỏi thì ngươi cùng chết theo hắn nha, đừng có làm như vậy…..” nói xong ôm mặt chạy đi mất. Lạc Khanh Nhan sững người, yên lặng lại, cũng không vùng vẫy nữa. Dung Cơ cùng Hàn Vô thở dài, bước ra ngoài, mọi người cũng đuổi theo sau….. phút chốc lăng mộ, lại trở về yên tĩnh như lúc ban đầu….
Bước chân run rẫy, lại gần ngôi mộ mới xây, đầu ngón tay run rẫy vuốt ve bài vị của người kia, Lạc Khanh Nhan khàn khàn nỉ non: “…. Chẳng lẽ…. đoạn tình giữa chúng ta, cũng chỉ đơn giản kết thúc như thế này… thôi sao?!”
Dung Phượng Ca….
Dung Phượng Ca…………
Ngươi….. sao lại như vậy, nhẫn tâm?!
Từng chút, từng chút…. Lấp lại ngôi mộ, cả bàn tay điều bị thương, rỉ máu, dính đầy đất, điều điều phủ từng chút, từng chút lên nấm mồ kia…….
Tay, nhẹ nhàng vuốt lên tấm mộ bia, đầu của nàng áp chặt lên bia đá, nhỏ giọng thầm thì
Ngươi…. ở đó, có cô đơn?!
Có…. Hay không đã bước qua cầu nại Hà, uống lên vong xuyên thủy?!
Có….. hay không quên ta… rồi đó?!
Ta, không thể đi cùng ngươi….
Không thể cùng ngươi cộng tử, vì…. Ngươi không muốn, ngươi luôn biết, ta… có thể vô tình với bất cứ một ai lại duy độc đối ngươi quyến luyến nhu mộ, cho nên ngươi nói ta hảo hảo sống tốt, ta sẽ sống, hảo hảo…. sống thật tốt….
Tiểu ngốc tử, đừng có…. Ngây ngốc chờ ta bên Nại Hà kiều biết không, chuyển thế luân hồi, sống thật tốt… thật tốt! ta… sẽ nhanh thôi, nhanh thôi tìm ra ngươi, tiếp tục cùng ngươi…..
Đến cuối cùng thì, cánh cửa hoàng lăng khép lại….. Lạc Khanh Nhan nàng, một giọt lệ cũng không thể chảy xuống được……..
Thế gian này, bi ai lớn nhất của đời người…….
Là sinh ly tử biệt
Là người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh
Là…. Nước mắt không thể rơi?!
Ngày ngày tháng tháng năm năm
Mặt trời mọc rồi lại lặng
Hoa khai rồi lại tàn
Đông qua, xuân đến, hạ về, thu lại sắp qua
Lê hoa, rồi cũng sẽ nở, một trời hoa trắng muốt xinh đẹp, rơi lả tả
Gió vẫn thổi, nhè nhẹ xào xạc………
Đời người vẫn vậy, dòng đời vẫn bình thản trôi đi, sẽ không vì sự ra đi của một người mà có sự biến đối, con người… sinh lão bệnh tử, chính là nhỏ bé như vậy đấy…….. dù, ngươi có là ai đi chăng nữa….
Hôm nay, Lạc Khanh Nhan gặp lại cố nhân
Vẫn, trường bào cao quý, dung nhan tuấn mỹ, tiếu dung tà cuồng, song lại thêm mấy phần ổn trọng, khác hẳn năm đó gặp mặt. Người kia thấy nàng, nhẹ cười, nụ cười thật buồn. Nàng nhìn hắn, không nói, xoay người muốn đi lại bị người kia nắm thật chặt bờ vai, hắn nói: “…. Cầu ngươi, ta…. Muốn thăm hắn, một lần!”
Đế vương chí cao vô thượng, thốt nên lời cầu xin như vậy, Lạc Khanh Nhan nhìn y, chợt cười: “ ngươi…. Vẫn như vậy cố chấp?!”
Lam Quân Băng lắc đầu cười khổ: “ ta đã buông…. Từ rất lâu, nhưng… cũng sẽ đau!”
“ Thật không?!”
“ Hơn ai hết, ngươi…. Hiểu rõ mà…”
“ Đi thôi!” Nàng nhìn hắn, một lát sau mới thở dài lên tiếng
Hoàng lăng, lại mở cửa. Dường như, số lần Lạc Khanh Nhan đến nơi này, nhiều lắm….
Bước đến, để một vài cành lê hoa trên nấm mộ của hắn, nàng cười khẽ: “ cuối thu, Lê hoa sắp tàn rồi, ta…. Mang đến cho ngươi, ngươi… thích không?!”
Lam Quân Băng nhìn thật lâu, thật lâu…. Không nói….
“ Cảm ơn ngươi…” Lam Quân Băng chợt thốt lên như vậy, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn y, lạnh nhạt cười: “ cảm ơn ta cái gì?!”
“ Không gì cả, chỉ là… muốn cảm ơn thế thôi!” Lam Quân Băng lắc đầu nói: “ ta đi rồi, ngươi…. Hảo hảo sống tốt!” nói xong quay lưng bước đi
Lạc Khanh Nhan nhìn bóng lưng của y, nhẹ thở dài: “ nếu…. nếu có rảnh… hãy đến thăm hắn…!!” bóng lưng của y chợt sững lại, sau đó là tiếng than khẽ: ta… biết được…!!
Lạc Khanh Nhan nhìn bia đá, vươn tay chạm nhẹ vào nó, khẽ rũ xuống mi mắt, dịu dàng cười: “ ta… biết…. ta biết ngươi không còn! Nhưng hà cớ gì, trong tâm ta vẫn luôn hi vọng…. có một ngày nào đó, ngươi… ngươi đột ngột xuất hiện trước mặt ta, nói rằng ngươi đã trở về đâu?! Dung Phượng Ca, có chăng ta đã hết thuốc cứu chữa rồi….!!”
Dung Phượng Ca……
Dung Phượng Ca……ta… nhớ ngươi….
Rất nhớ…….!!
Thạch Hoa trấn
Một trấn nhỏ cách ba trăm dặm về phía nam Mục thành – một trong tam đại thành trì lớn nhất Hoàng Thiên. Thạch Hoa trấn không lắm phồn hoa, nói chung là rất bình thường, gần ngàn hộ người ta, dân cư thuần phác, đa số sống bằng nghề đánh cá hoặc làm ruộng
Thạch Hoa trấn có một danh y
Người này, dung mạo bình phàm, tuổi cũng rất trẻ, nhưng y thuật rất cao, trị được bệnh cho rất nhiều người, lại không làm cao, không lấy tiền thuốc quá đắc, nhất là đối với người nghèo, y không lấy ngân lượng cho nên mọi người ở Thạch Hoa trấn đối với vị danh y này, tôn kính vô cùng
Danh y ấy họ Dung…..
“ Dung thần y a, bây giờ cũng đã hai mươi tuổi rồi đi?!” Một lão bà, tuổi cũng qua năm mươi nhìn vị Dung thần y, cười cười hỏi.
“ Hai mươi ba tuổi, bà bà hỏi chuyện này làm chi nha?!” Dung thần y nhẹ giọng đáp, không khỏi nghi hoặc, dạo này sao ai cũng quan tâm đến tuổi tác của y thế
“ Ha hả, đã hai mươi ba rồi, sao vẫn chưa đón dâu, đến… lão bà tử…..” lão bà vội vã nói, như thể ai tranh lời của mình vậy. Lời chưa kịp nói ra, đã bị Dung thần y đánh gãy, y nhìn lão bà, nhẹ giọng cười: “ bà bà!…. ta… ta đã có người trong lòng…”
“ A?! vậy sao… cô nương ấy..?!” lão bà giật mình, vì vị thần y ở trấn này cũng đã dăm ba tháng, có thấy ai xuất hiện bên cạnh đâu, lúc nào cũng độc lai dộc vãng. Dân phong nơi này thuần phác, thấy y lương thiện lại có y thuật tốt, nên bà con quanh đây ai cũng đối y khá nhiệt tình. Hơn thế nữa dung mạo y mặc dù không xuất chúng lại khá gầy yếu, nhưng là y thuật cao như vậy, ai lại chẳng muốn có con rễ như thế, chính vì thế dạo gần đây có không ít bà mối đến tìm hiểu a
“ Bà bà, chúng ta…. Mà thôi! Ta đã có người trong lòng, bà bà nói với mọi người dùm ta…..” Y nhẹ nhàng cười, lão bà khe khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm, xoay người ra về
Người này, tại sao khi nói về người trong lòng mình, dẫu đôi con ngươi ngời sáng tràn đầy nhu mộ quyến luyến, sao quanh thân lại át không hết bi thương?!……
Khẽ thở dài, vô thức tay lại nắm thật chặt mảnh ngọc trên cổ, y cười khổ: “ … Nhan Nhan… có người muốn mai mối cho Phượng Ca nha…..”
Đúng vậy! vì Dung thần y này, chính là tiểu Phượng Ca của chúng ta. Y ở Thạch Hoa trấn này cũng đã gần nửa năm rồi, sau một thời gian điều trị, sức khỏe của y đã bước vào giai đoạn ổn định, chỉ cần không lao tâm lao lực quá nhiều, thì ổn cả…..
Hè đã qua, thu lại chập chờn đến, Lê hoa sắp khai…. Nhớ quá…
Nhan Nhan… Phượng Ca… rất muốn gặp, muốn gặp….
Chạy vào trong nhà, thu xếp hành lý, lấy ngân lượng mà y dành dụm trong suốt thời gian qua, cùng một số lọ thuốc…..Thuê một con ngựa, chạy về phía Đông…
Đó…. Là phương hướng đế đô Hoàng Thiên………
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài canh giờ, cho đến khi y định thần lại, thì ngựa của y đã ra khỏi Thạch Hoa trấn rồi, giật mình… Dung Phượng Ca cười khổ…
Hơn nửa năm nay, đây là lần thứ ba, y làm như thế, nhưng là….. chưa được nửa đường, lại quay về
Y sợ….
Sợ… một khi nhìn thấy người kia rồi, lại không còn dũng khí rời đi người kia nữa..
Sẽ… thật nguy hiểm…
Họa sát thân…!!
Cứ nghĩ, mấy ngàn năm… y còn chờ được, huống chi là bảy năm, nhưng là… nhưng là y chợt phát hiện, dù chỉ một ngày thôi, không gặp người đó, y cũng nhớ đến phát điên, ngày qua ngày không những không phai đi mà nỗi nhớ đó còn thêm âm ĩ, như thúc giục y chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh người kia
Nhan Nhan, Phượng Ca… phải làm như thế nào bây giờ?!
Hết chương 72Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK