“ Bẩm vương gia, xung quanh hai trăm dặm nơi đây tìm không thấy bóng dáng của vương phi…” một tướng sĩ tiến lên bẫm báo, thấy vương gia sắc mặt ngày càng đen, gã tướng sĩ cũng không khỏi lo lắng trong lòng, từ tối qua đến giờ bọn họ dường như phi ngựa cả đêm, tìm tung tích vương phi, nhưng vương phi giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy…
Âu Dương Triệt đáy mắt tối sầm, yên lặng không nói gì, y xoay ngựa chạy về hướng tây, tiếp tục đi tiếp, hàng chục tướng sĩ đi sau, dù mệt lả người nhưng vẫn không còn cách nào khác là cố gắng chạy theo, lòng âm thầm cầu mong, vương phi a! người làm ơn xuất hiện nhanh nhanh a, không thì bọn hắn nhất định sẽ mệt chết, đối với một tướng sĩ, thà trên chiến trường bỏ mạng còn hơn là vì mệt mà tử a….
Lại nói đến Lạc Khanh Nhan, sau khi bỏ lại Âu Dương Triệt, vẫn ung dung theo hướng tây để đến Thiên Phong động trong truyền thuyết, nàng chưa từng nghĩ rằng Âu Dương Triệt lại đang điên cuồng tìm kiếm nàng, cho nên Lạc Khanh Nhan vẫn rất thong thả mà cưỡi ngựa hướng về Thiên Phong động
Để cho tiện việc đi lại, Lạc Khanh Nhan thay nam trang, quả thật đối với dung mạo lúc này đây của Lạc Khanh Nhan, vận lên nam trang lại là một phen phong vị khác. Thân hình thiên gầy, nhưng khá cao, khuôn mặt thanh thanh tú tú, một đôi hoa đào mắt phi thường diễm lệ, bình thường một thân nữ trang, thì thanh lệ tú nhã, nhưng khoác lên nam trang, lại là tuấn mỹ bức người, nhất là đôi hoa đào mắt quang ba diễm liễm, một mảnh ánh sáng ngọc mê người, tiếu dung như có như không, cong cong tuyệt mĩ, như cười cợt, như là chế nhạo, càng khiến cho nàng thêm một phần tà khí, có thể nói là hình dung lúc này đối với Lạc Khanh Nhan, chính là ‘tuấn mỹ vô trù, tà mị tận xương’ cho nên một thân nam trang Lạc Khanh Nhan thong thả cưỡi ngựa đi trên đường, khiến cho không biết bao nhiêu nữ tử ghé mắt, mặt đỏ tim đập không thôi…
Tình trạng như vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết đầu đấy hắc tuyến, nàng cũng không ham hố gì bách hợp chi luyến a, lắc lắc đầu cười trừ, Lạc Khanh Nhanh nhanh chóng phóng ngựa thẳng tiến về phía trước
Chiều tà
Ánh tà dương bao phủ khắp thiên địa
Sắc máu ráng đỏ, nhuộm đầy trời, xinh đẹp tuyệt luân
Cả cảnh vật giờ khắc này đây như bị sắc màu diêm dúa kia bao phủ, đám cỏ lau phất phơi trong gió, hương vị của thiên nhiên thoang thoảng vương vấn khắp nơi…
Thiên nhiên của mấy ngàn năm trước quả thật rất đẹp, Lạc Khanh Nhan để cho ngựa chậm lại, từ từ bước đi, đồng thời cũng không quên chiêm ngưỡng cảnh nơi đây
Gió chiều nhè nhẹ thổi, một đầu tóc đen phi vũ trong gió, Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, bất giác đôi môi cong lên tiếu dung thanh lệ…, không là nụ cười giễu, trêu cợt như thường ngày, không phải nụ cười câu nhân đầy mị khí đối với Âu Dương Triệt, cũng không phải tiếu dung bất đắc dĩ đối với Tiểu Vân, mà nụ cười của Lạc Khanh Nhan giờ khắc nay đây, mang chút gì đó giải thoát, chút gì đó, tinh nghịch bướng bỉnh, lại pha chút thỏa mãn… rất đẹp, rất… vô tư, khiến cho ngũ quan thanh tú kia tựa như hoa khai, tuyệt thế vô song….
Bỗng nhiên thanh âm của vó ngựa tiến lại ngày càng gần, ngày càng dồn dập, Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mi, quay đầu lại, thấy bóng dáng có chút quen thuộc, đôi con ngươi chợt lóe kinh ngạc, rất nhanh giục ngựa chạy như điên về phía trước. Giữa đồng hoang cỏ vắng như thế này cũng khó tìm chỗ ẩn nấp, tẩu mới là thượng sách, nhưng là tên vương gia chết tiệt đó không phải là đang tìm nàng đó chứ? Đừng nói là vì nàng đốt cháy Ngọc Uyển các mà hắn lại nổi điên truy lùng nàng a, cũng không rảnh như vậy đi?!
“ Lạc Khanh Nhan, nàng đứng lại đó cho ta….” Âu Dương Triệt thấy Lạc Khanh Nhan phi ngựa bỏ chạy, y tức giận quát lớn, cả đêm không ngủ, lại thêm một ngày đi tìm kiếm nữ tử này, sức lực của y cũng cạn kiệt không ít, hai tròng mắt đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, trông thật dữ tợn, và hơn thế nữa, lửa giận trong y đang ngùn ngụn thiêu đốt cả lí trí, trông y giờ khắc này đây nào còn phong độ lãnh tình vô tâm của một chiến thần bất khả chiến bại của một đế quốc?!
Lạc Khanh Nhan cười mỉa, thanh âm nhẹ hẫng: “ ta nói ngươi đó, Âu Dương Triệt, chúng ta coi như hai kẻ xa lạ, ngươi cũng không rỗi hơi đến mức truy lùng ta đó chứ?!” Khoảng cách giữa hai người cũng không quá xa, dù thanh âm của Lạc Khanh Nhan rất nhỏ, nhưng với kẻ nội công cao cường như Âu Dương Triệt, một chữ cũng không bỏ xót, hai kẻ xa lạ?! nữ tử này quả thật rất có bản lĩnh khiến y giận sôi người
“ Nếu nàng không đứng lại, đừng trách ta ra tay ngoan độc…” Âu Dương Triệt gằn từng tiếng, giương lên cung tiễn, hướng về phía Lạc Khanh Nhan, mâu quang một mảnh đen kịt, lí trí trong y lúc này đây thật sự mỏng manh, như một sợi dây huyền rất mỏng, rất mỏng, có thể bị chặt đứt bất cứ lúc nào
Lạc Khanh Nhan thấy y giương cung về phía mình, cũng không hoảng hốt, đôi con ngươi một thoáng lạnh băng, lại là tiếu dung như cười như chế nhạo đó, Âu Dương Triệt thật sự rất hận rất hận tiếu dung này của nữ tử, như đang chê cười y, nhất là đôi hoa đào mắt kia, chưa từng lúc nào là bóng dáng y in lại trong đó, nữ tử này rất cuộc là đã gieo cho y cổ độc gì lại khiến cho y quyến luyến, y điên cuồng đến như vậy?!
‘ Phập….’ mũi tên nhanh như cắt, dùng tốc độ không sao ngăn cản được bay về hướng Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan khẽ cắn chặt môi, không bật lên thành tiến, điên cuồng giục ngựa tiến về phía trước, mũi tên xuyên qua vai của nàng, những giọt huyết đỏ tươi văng đầy trên áo, diễm mỹ vô cùng, sắc đỏ thật sự chói mắt, Lạc Khanh Nhan vươn tay rút mũi tên ra ngoài, đôi môi dính huyết, càng thêm yêu diễm, nét cười tà mị tận xương, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua nam nhân khiến cho Âu Dương Triệt nhiều năm về sau cũng không sao quên được…
Nhìn nữ tử hầu như cả nửa bờ vai tẩm mình trong máu, Âu Dương Triệt sực tỉnh, hai mắt trân trối nhìn nữ tử dù thương không nhẹ, nhưng vẫn cố chấp thoát đi, không ai biết bàn tay của y giờ khắc này ghì chặt cung tiễn, một thoáng run rẫy…. Với một kẻ sống nơi chiến trường tử nhỏ như y, nhìn cảnh đầu rơi máu chảy nhiều không đếm xuể, y cứ tưởng mấy cái cảnh ấy đối y cũng chết lặng rồi, nhưng là nhìn thấy nữ tử kia huyết chảy nhiều đến như vậy, lần đầu tiên y cảm thấy … sợ hãi… thấy… hối hận….
“ Tại sao…?!!” y khẽ mấp máy môi… ‘ tại sao.. nàng nhất định phải rời khỏi ta…. Ta có chỗ nào không tốt kia chứ?!’ Y bỗng dưng bật cười chua chát, ngồi yên trên lưng ngựa, không chút cử động, bóng lưng của y dường như bị cả ánh hoàng hôn bao phủ lên, cỏ lau xơ xác tiêu điều, lung lay trong gió, càng thêm tiêu điều hoang vắng, hốt nhiên đám tướng sĩ phía sau, cảm thấy nam nhân uy vũ bất khả xâm phạm, dường như hô mưa gọi gió trên chiến trường kia hốt nhiên tịch liêu không thể tả…
Âu Dương Triệt không tiếp tục đuổi theo, Lạc Khanh Nhan cũng một thoáng thả tâm, nhưng mũi tên xuyên qua vai nàng, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ còn một chút là xuyên qua tâm, tránh đi mạch máu chính như nàng bị mất máu cũng không ít, xem ra nam nhân đó quả thật đủ hạ thủ lưu tình, Lạc Khanh Nhan cười lạnh…
Khung cảnh xung quanh càng ngày càng mờ nhạt, Lạc Khanh Nhan một thoáng hoảng hốt, lắc lắc đầu, nhìn thấy máu từ vết tương túa ra, dần dần chuyển sang màu đen, Lạc Khanh Nhan sắc mặt lạnh lẽo, mũi tên có độc!
Dám ám toán nàng, được lắm, Âu Dương Triệt, nếu hôm nay Lạc Khanh Nhan nàng còn sống, nhất định khiến cho hắn hối hận về ngày hôm nay…..
Bóng tối ngập tràn tất cả, bao phủ cả tầm nhìn của nàng, ý thức cũng không còn kiểm soát được hành động của mình, Lạc Khanh Nhan vẫn luôn biết, lão thiên gia luôn không ưu ái nàng, nhưng đã cho nàng đến cổ đại cũng không đến mức chưa được một tháng, lại cho nàng chết lần hai đi….
Trong mơ màng, Lạc Khanh Nhan cảm thấy lửa nóng thiêu đốt toàn cơ thể, cả người như bị ai đó nghiền nát qua, từng tấc da trên cơ thể, từng sợi thần kinh giống như bị ai đó dùng mũi kim châm vào, đau triệt phế tâm can, nhưng thói quen chịu nhiều đau khổ, khiến cho nàng không bậc thành tiếng than đau, dường như có ai đó nhẹ nhàng xoa mi tâm của nàng, hơi lạnh từ lòng bàn tay của người đó truyền lại, động tác thực sự ôn nhu… khiến cho Lạc Khanh Nhan một thoáng thả lỏng…. mãi một lát sau nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Một đêm yên tĩnh….. vô mộng….
Sáng hôm sau
Ánh mặt trời xuyên qua từng cành cây kẽ lá, những đường nét vàng lấp lánh ấm áp vô cùng, phản chiếu xuống mặt đất, tạo nên những hình thù xinh động. Tiếng chim ca líu lo khắp nơi, thật là thanh bình…
Nằm trên giường, Lạc Khanh Nhan khe khẽ nhíu mày, hàng mi dài thật dài một thoáng nhấp nháy, một lát sau mới có thể nặng nề mở mắt ra được
Đập vào mắt nàng là giường mạn thanh lịch, căn phòng gỗ đơn sơ mộc mạc, Lạc Khanh Nhan theo phản xạ bật dậy, nhưng vừa mới trúng độc, sức lực vốn đâu còn nhiều, cho nên chỉ có thể vô lực nằm đó, một lát sau mới có thể gắng gượng ngồi dạy, Lạc Khanh Nhan một thoáng đánh giá nơi đây. Nếu nàng nhớ không lầm thì hôm qua nàng trúng độc, đáng lẽ giờ này cũng đã phơi xác nằm giữa rừng hoang chứ, sao lại trong căn nhà gỗ nhỏ này, chẳng lẽ là có cao nhân cứu giúp sao? xem ra lão thiên gia cũng chưa tiệt đường sống của nàng à, Lạc Khanh Nhan cười nhạt..
Văng vẳng nghe thanh âm của cầm âm vọng lại, Lạc Khanh Nhan một thoáng thất thần, thanh âm dìu dặt nhẹ nhàng, như sức sống của tự nhiên, giống như ngàn vạn đóa lê hoa khai nở, dịu dàng mà thánh khiết, lại giống như ngàn dòng suối, róc rách chảy về biển, rốt cuộc ai đã đàn nên một khúc tuyệt diệu như vậy?! như là có phép màu khiến cho tâm hồn thư thả vậy, vô thức Lạc Khanh Nhan nghe theo tiếng đàn mà bước đến, bước đi thật sự chậm, chỉ có và bước đi thôi mà giờ khắc này đây đối với nàng cũng tốn không ít thời gian…
Nhưng là cho đến khi đến được nơi phát ra thanh âm đó, Lạc Khanh Nhan cảm thấy đáng giá vô cùng, cảnh tượng mà nhiều năm về sau nàng cũng không sao quên được, có chăng bốn từ ‘tuyệt đại phong hoa’ cũng khó hình dung hết tình cảnh lúc này đây…
Người kia một thân lam bào thanh nhã xuất trần, yên tĩnh ngồi gãy cầm, một đầu ô phát xỏa nhẹ, khúc trên thì chỉ được quấn nhẹ bởi một thanh đào mộc trâm, ngũ quan tinh tế tuyệt đẹp, nhất là ánh mắt, huyền bí như là thiên không, sâu còn hơn cả biển sâu, đen thăm thẳm, người kia im lặng gãy đàn, ngay cả tiếng chim hót cũng dường như ngừng lại, gió cũng luyến tiếc đi quá xa, chỉ quanh quẩn quanh đó, quả thực là một bức mĩ nhân đồ tuyệt đẹp, khiến cho Lạc Khanh Nhan dù là người của thế kỷ 21, mỹ nhân nào là chưa thấy qua cũng không khỏi thất thần
Khúc tất, người đánh đàn cũng dừng lại, một con tuyết trắng bồ câu bay lại, đậu vào tay người đó, người kia ôn nhu vuốt ve bộ lông của bồ câu, khẽ khẽ cười, hốt nhiên thiên địa như thất sắc, chỉ còn lại mỗi tiếu dung khuynh thành khuynh quốc kia, người này…. có chăng vì khuynh đảo nhân thế mà sinh ra?!
“ Huynh đài, ngươi tỉnh rồi sao?!” người kia thấy Lạc Khanh Nhan, có chút giật mình, nhưng rất nhanh đạm cười thay thế, nhanh chóng tiến lại gần. Lạc Khanh Nhan nghe thấy thanh âm của y, thu lại bộ dáng thất thần của mình, cười khẽ: “ mỹ nhân!” Không những bộ dáng xinh đẹp, mà thanh âm cũng thật tốt nghe, trong trẻo, lại không thiếu hai phần ấm áp. Người kia nghe thấy Lạc Khanh Nhan gọi mình hai tiếng mỹ nhân, có chút đứng người, nhưng rất nhanh gượng cười thay thế: “ huynh đài hiểu lầm, tại hạ là nam….”
Lần này đây lại đến phiên Lạc Khanh Nhan giật mình kinh ngạc, này… thật là nam nhân?! Không những khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân mà thân hình cũng tiêm tế không ít, cũng ngang tầm chiều cao với nàng, người này nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, có chỗ nào là không giống nữ nhân chứ, cho nên Lạc Khanh Nhan rất là nghi ngờ, vươn tay để vào trước ngực người kia, nam tử bị Lạc Khanh Nhan hành động như vậy, giật nảy người, lùi về sau vài bước, khuôn mặt trắng nõn đã có chút hồng lên, càng thêm một phần tươi đẹp, y lắp bắp: “ huynh đài, này là.. phi lễ..!!” Lạc Khanh Nhan thấy y biểu hiện như vậy, một bộ dáng như nàng là đại sắc lang, còn hắn lại giống cô nương nhà lành bị nàng đùa giỡn vậy, Lạc Khanh Nhan rút trừu khóe miệng, nam nhân này thật sự ngây thơ!
“ Thật sự là đáng tiếc a, nếu là nữ nhân, người này chắc chắn là hồng nhan họa thủy mà….” Lạc Khanh Nhan đi xung quanh nam tử đánh giá, có chút oán thán: “ ai! Nam nhân thôi mà cũng đẹp như thế này, thì những nữ tử khác làm sao mà sống cho nỗi kia chứ, thật là..!”
“ Ngươi đã cứu ta sao?!” Lạc Khanh Nhan hỏi vào vấn đề chính. Nam tử gật gật đầu, ánh mắt thật to khẽ chớp, quả thật đáng yêu phải chết, Lạc Khanh Nhan âm thầm nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh, phải bình tĩnh a, người này là nam nhân, không phải là nữ nhân….
“ Ngươi tên gì?!” Lạc Khanh Nhan ho nhẹ
“ Dung Phượng Ca…” thanh âm thật sự rất là dễ nghe a, hảo muốn ôm ôm người này nựng quá đi, Lạc Khanh Nhan buồn bực, ai nói nữ nhân mới là họa thủy, mới khiến cho người khác chết mê chết mệt, theo nàng thấy nam nhân gọi Dung Phượng Ca này mới đích thật là mười phần họa thủy, khiến cho nàng dù không thích nam nhân cũng không khỏi có hảo cảm với hắn ngay từ lần đầu tiên chạm mặt
Hết chương 6
_Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK