Noãn Noãn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thánh Anh, cô biết người đàn ông này muốn cô rời khỏi nơi đây, nhưng nếu như cô đã tới thì cô nhất định sẽ không bỏ mặc hắn ở đây một mình. Trừ khi hắn cam tâm tình nguyện trở thành đối tượng để cho bà già này giày vò, nhưng từ lần phát bệnh trước cô đã khẳng định Mộ Dung Thánh Anh không phải là loại người tình nguyện đó.
Cô đỡ người hắn lên, nhỏ giọng nói: “Nếu tin tưởng ta thì câm miệng lại.”
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, hết sức ngạc nhiên nhìn Noãn Noãn, ánh mắt cô lúc này lạnh lẽo như biển khơi, mà bình tĩnh, sâu không thấy đáy. Trong mắt dường như ẩn chứa rất nhiều đợt sóng ngầm.
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đứng thẳng người, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nhạt, sau đó lại giống như một con cừu non, áp cả người sát vào nữ nhân bên cạnh. Hắn dường như đã hoàn toàn giao bản thân mình cho Noãn Noãn.
Noãn Noãn sững sờ không nghĩ tới sự thay đổi của hắn, khóe miệng hung hăng co quắp mấy lần, cảm giác như mình đang bị lừa.
“Long Noãn Noãn, ngươi thật là không biết trời cao đất rộng, Phượng Tê cung mà ngươi cũng dám xông vào?” Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Dung Yến Nhi lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, khóe miệng xinh đẹp vẽ ra đường cong châm chọc: “Xem ra ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi.”
“Chỉ sợ bà mới là người quên thân phận.” Noãn Noãn chậm rãi xoay người lại đối mặt với Dung Yến Nhi, đôi mắt trở nên lạnh buốt như dao kiếm, mở miệng.
Sắc mặt Dung Yến Nhi thay đổi, yêu tà trong đôi mắt lóe lên. Trong hoàng cung này không có người nào dám nói với bà ta như vậy, không có một ai.
Mộ Dung Thánh Anh đang dựa vào người Noãn Noãn ánh mắt chợt lóe lên có chút kinh ngạc nhìn cô.
Hắn có thể cảm nhận đôi tay ấm áp của cô đang nắm lấy tay hắn nhưng mà khi đối diện với Dung Yến Nhi lại trở nên lạnh lùng như vậy. Cô giống như Bồ tát từ bi cứu nạn, mà lại giống như Tu La tức giận. Hai loại cảm xúc hòa quyện trên người cô, giống như có một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trên người cô.
“Ngươi nói cái gì?” Dung Yến Nhi lạnh lùng mở miệng, con ngươi khát máu chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ.
“Bà còn nhớ mình là Thái hậu nương nương sao? Bà còn nhớ Mộ Dung Thánh Anh là con trai bà sao? Dù cho không phải là con ruột nhưng hành động xấu xa ti tiện như vậy bà cũng có thể làm ra được, bà không sợ bị trời phạt sao?” Noãn Noãn mở giọng chửi mắng, sắc mặt Dung Yến Nhi trở nên xanh mét, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt.
Một loại cảm xúc khó hiểu hiện lên trong mắt Mộ Dung Thánh Anh.
Thân ảnh màu hồng muốn động thủ, Noãn Noãn đột nhiên la lớn: “Bà muốn giết người diệt khẩu sao? Nếu tôi dám tới đây một mình thì đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi.”
Dung Yên Nhi dừng lại, quát khẽ: “Ngươi chuẩn bị cái gì?”
“Tôi đã viết tất cả chuyện xấu xa của bà thành một bài hát đồng dao, đưa cho người ta. Nói cho bà biết nếu hôm nay trước khi mặt trời lặn không thể ra khỏi cung gặp người đó thì sáng sớm ngày mai, cả Mộ Dung vương triều từ trên xuống dưới sẽ biết Thái hậu bà là một người háo sắc. Trong hoàng cung bà có thể một tay che trời, nhưng bà có thể che được miệng thế gian sao?” Noãn Noãn bình tĩnh, thản nhiên mở miệng.
Ánh mắt Dung Yến Nhi lóe lên hung dữ. Người trong thiên hạ này nói gì bà ta không quan tâm, nhưng nếu như bị người kia biết được thì nhất định sẽ đoán được bà ta chính là Ngọc Diện hồ ly ngày đó chạy trốn được. Nếu như bị hắn bắt lại…
Móng tay đỏ thắm đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Cho nên cầu xin Thái hậu nương nương để cho tôi dẫn Hoàng thượng đi, tôi có thể bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời.” Noãn Noãn vừa nói vừa ôm eo người đàn ông bên cạnh bước lùi về phía sau.
Dung Yến Nhi lạnh lùng đứng trước giường, quần áo màu đỏ tung bay, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, cuối cùng bà ta cũng không ra tay.
Một nén nhang sau Noãn Noãn dìu Mộ Dung Thánh Anh tập tễnh đi ra khỏi cửa chính Phượng Tê cung.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh vui mừng chạy lại.
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đứng thẳng lên nhìn bàn tay Noãn Noãn đang đặt ở eo hắn lạnh lùng nói: “Buông ta ra.”
Noãn Noãn ngẩn người ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn làm cho người khác cảm thấy gần như trong suốt, hàng long mi dài đen nhánh che phủ đôi mắt, thân thể hắn ở trong lòng bàn tay cô bất chợt khẽ run rẩy.
“Anh…” Noãn Noãn tỏ ra không hiểu nhìn hắn.
“Ta nói buông ra.” Giọng hắn trở nên lạnh lẽo, đáy mắt tĩnh mịch: “Long Noãn Noãn, ta nói rồi. Ta không cần nàng cứu, nàng đang xen vào chuyện của người khác.”
Trong lòng Noãn Noãn như có lửa đang bốc cháy. Tên đàn ông này thật không biết điều, cô mạo hiểm như vậy để cứu hắn ra ngoài, hắn thế nhưng…
“Được, uổng công tôi làm người tốt.” Một tay Noãn Noãn hung hăng đẩy hắn ra, thân thể gầy gò lảo đảo trong gió lạnh, rốt cuộc cũng được Mộ Dung Thánh Khuynh đỡ lấy.
“Sớm biết anh không biết điều như vậy tôi đã để cho bà già đó ăn anh, có lẽ đó chính là tâm nguyện của anh chăng? Là Long Noãn Noãn tôi nhiều chuyện xen vào việc của người khác.” Cả người Noãn Noãn bị tên đàn ông này chọc giận đến mức muốn nổ tung, cô không biết bị trúng phải thuốc mê bùa lú gì mà đi xen vào chuyện của người khác? Cô thật buồn cười khi tội nghiệp cho tên đàn ông này. Mặc dù hắn nguy hiểm, lòng dạ thâm sâu, không dám để cho ai đến gần, nhưng xem ra hắn ẩn nhẫn như vậy cũng có lúc cảm thấy hắn không khuất phục. Nhưng hiện tại, cô sai rồi.
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh lạnh lẽo, khóe môi từ từ hé ra nụ cười tàn khốc: “Nàng chính là đang xen vào việc của người khác.”
Noãn Noãn chợt xoay người, không quay đầu rời đi. Nếu như cô còn nhiều chuyện xen vào chuyện của tên đàn ông này nữa thì cô không phải là Long Noãn Noãn.
Sau lưng Noãn Noãn, Mộ Dung Thánh Anh bộ dáng ngọc thụ lâm phong nhìn bóng dáng cô đi mất chợt rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng chợt tan rã. Hắn mệt mỏi nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Thập Nhất, đỡ ta đến hồ Ngọc Bích.”
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đáp lời, đỡ người đàn ông đi về phía hồ Ngọc Bích.
Nắng chiều kéo bóng dáng hai người đàn ông thật dài.
Trong lương đình bên hồ Ngọc Bích, Mộ Dung Thánh Khuynh do dự mở miệng: “Hoàng huynh, huynh vừa rồi……..”
“Đệ đi đi.” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng giãn hàng long mi xinh đẹp giống như một đóa hoa đang nở rộ, mỹ lệ tinh khiết khiến lòng người nhói đau: “Trẫm cần yên lặng một chút.”
Khóe môi hắn tràn ra nụ cười lạnh lẽo.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái: “Đệ chờ ở bên ngoài, huynh nếu có gì thì kêu đệ một tiếng.”
Mộ Dung Thánh Khuynh lui ra ngoài.
Người đàn ông chậm rãi đi ra ngoài đình, dưới chân là nước hồ mát lạnh, bong dáng cao ráo in bóng trên mặt nước.
Ánh mắt hắn trở nên âm u, một loại cảm giác làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Ầm một tiếng, cả người Mộ Dung Thánh Anh nhảy vào trong hồ.
Trên mặt hồ gợn sóng, mặt hồ Ngọc Bích nhiễm ánh chiều tà.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh hô to một tiếng, cũng muốn nhảy xuống…….