• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh phải đi?” Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Kim Ưng, “Muốn đi đâu?”
“Đi làm việc, nàng sẽ không cho là ta cả ngày long đong vô vị không có chí tiến thủ mà có thể dựng lên Kim Ưng môn chứ?” Kim Ưng anh tuấn hất đầu về phía sau, sau đó thần bí nháy nháy mắt: “Huống chi hiện tại lại có thêm nàng ăn nhiều như vậy nữa. ít nhiều cũng phải xuống núi mang lương thực lên đây chứ!”
Noãn Noãn sững sờ, gương mặt nhỏ đỏ lên: “Thật ra tôi không phải rất tham ăn, ngày hôm qua thực sự là tình huống đặc biệt!”
Kim Ưng cười ha ha, tiến lên trước: “Nàng giải thích như vậy là không muốn ta rời khỏi?”
“Ai không bỏ được chứ, chẳng qua là tôi một mình ở chỗ này chưa quen cuộc sống ở nơi đây…” Noãn Noãn nhíu nhíu mày, đẩy cái mặt nạ hoàng kim của hắn đang ở gần.
“Ta đã thông báo cho Vân Ế rồi, trong tay hắn có mấy quyển bí tịch thiên hạ nhất tuyệt độc thuật, ở khắp thiên hạ đảm bảo là lợi hại nhất. Khoảng thời gian này ta không có ở đây, nếu nàng buồn bực, có thể đi xem một chút! Hơn nữa Vân Tụ, nàng không cần phải lo lắng, nàng ấy là muội muội của Vân Ế, sẽ không có ác ý với nàng. Hơn nữa tối hôm qua ta đã cảnh cáo nàng ấy rồi, nàng ấy sẽ không tìm nàng gây phiền toái nữa!” Kim Ưng thu lại cợt nhã, chăm chú nói.
Noãn Noãn sững sờ, không ngờ bề ngoài nhìn hắn cà lơ phất phơ, tâm lại tinh tế như vậy, chỉ là… “Thì ra tối hôm qua anh đã có chủ ý đưa tôi lên rồi rời đi ngay?”
Không biết vì sao, trong lòng Noãn Noãn thoáng sinh ra một chút tức giận.
Kim Ưng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta thật có chuyện quan trọng cần xử lý, nếu nàng thực sự không bỏ được ta…” Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Ai không bỏ được anh! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ giống như kẹo mè xửng dính tôi nha. Hiện tại vừa đúng, anh đi làm việc tốt của anh đi!” Noãn Noãn quay mặt, nhìn bên ngoài trời quang mây tạnh: “Nơi này chơi đùa tốt như vậy, tôi chơi đủ rồi sẽ xuống núi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì!”
Đột nhiên Kim Ưng tiến lên, kéo Noãn Noãn qua một phen, hung hăng đặt môi lên môi của cô.
Nụ hôn này khác biệt với nụ hôn đêm hôm qua, bá đạo kèm theo một chút kiều diễm, nồng nặc mùi đàn hương nhưng lại mang theo một chút lưu luyến.
“Kim Ưng khốn kiếp, buông tôi ra!” Noãn Noãn vỗ bờ vai của hắn, vùng vẫy, lại bị hắn ép chặt hơn, nụ hôn cũng biến thành điên cuồng. Khi tay của hắn thăm dò vào trước ngực cô, cả người Noãn Noãn chợt run rẩy.
Một luồng điện khiến cho Noãn Noãn cảm thấy rùng mình khó có thể tự kiềm chế, cảm giác của cô đối với Kim Ưng cò mâu thuẫn, hiện tại giờ phút này, cô thà bị Kim Ưng đùa giỡn.
Thế nhưng khi tay Kim Ưng vén quần áo của cô lên, Noãn Noãn cũng không thể coi là đùa giỡn nữa, giơ chân lên đá một cái, ép buộc nam nhân dừng động tác lại, giơ tay lên, tiến công vào mặt nạ trí mạng của Kim Ưng. Quả nhiên, Kim Ưng không để ý tới cái khác, lập tức rút lui.
Noãn Noãn chỉnh sửa quần áo cho kỹ, tức giận nhìn chằm chằm Kim Ưng.
Kim Ưng dần dần khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ: “Hiện tại còn hi vọng ta ở lại sao?”
“Cút!” Noãn Noãn tức giận rống to.
Kim Ưng xoay người, tiêu sái vung tay lên, vẫy vẫy, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Trong phòng, Noãn Noãn tê liệt ngã ngồi xuống mặt đất, lạnh lùng khẽ nguyền rủa thành tiếng: “Kim Ưng khốn kiếp!”
Ngoài cửa, Kim Ưng nghe âm thanh khẽ nguyền rủa lọt vào tai, môi mỏng nâng lên, cười khổ.
Kim Ưng đi, Noãn Noãn một mình ở trên đỉnh núi năm ngày, trong năm ngày này, cô đi khắp nơi trên đỉnh núi. Cũng từ người trong Kim Ưng môn biết được ít chuyện của Kim Ưng môn, ví dụ như, Kim Ưng là người thích sạch sẽ, gian phòng hiện tại cô đang ở là phòng trước kia của hắn, trước đây không cho phép bất luận kẻ nào đi vào dọn dẹp. Đêm cô tới kia, hắn đã qua đêm ở trên núi. Tên tuổi của tứ đại mỹ nam lần lượt là Vân Ế, Phong Tễ, Lôi Đình, Vân Ải, đều rất có quan điểm nghệ thuật, là đồ đệ của cao nhân đắc đạo tên Ngọc Cơ Tử. Mỗi người bọn họ đều có một đặc điểm riêng: Vân Ế y thuật bá chủ thiên hạ, nhưng lại dong dài, càu nhàu, miệng lưỡi trơn tru, khi nói có thể nói một ngày một đêm, người trong Kim Ưng môn không có người nào quản được, trừ Kim Ưng. Phong Tễ kiếm thuật đứng đầu, nhưng khi nói chuyện luôn luôn chính trực nhanh mồm, dễ dàng đắc tội với người. Lôi Đình danh xứng với thực, tính khí

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK