• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lăng Tử Nhi.
Noãn Noãn vui mừng: "Anh đã tỉnh?"
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi nhếch khóe môi băng lạnh, đôi mắt xinh đẹp như tơ: "Đúng, trẫm đã tỉnh!" Hắn nhìn một vòng, hơi nhíu mày: "Tại sao chỉ có mình nàng? Trẫm xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn không chỉ có mình nàng mới đúng?"
Noãn Noãn sững sờ, vội vàng đáp lại: "Bọn họ đang ở bên ngoài!"
"Bọn họ là ai?" Nụ cười của Mộ Dung Thánh Anh vẫn dịu dàng như vậy nhưng không hiểu tại sao Noãn Noãn lại cảm thấy hơi khác thường.
"Mộ Dung Thánh Khuynh, còn có Lệ Phi và Diêu Thục phi nữa!" Noãn Noãn trầm thấp mở miệng.
"Lệ Phi cũng tới ư?" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên phấn khởi: "Hoàng hậu, nàng cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, trẫm không sao, nàng cho Lệ Phi tiến vào đi, trẫm đã rất lâu không nhìn thấy Lệ Phi rồi!"
Noãn Noãn sững sờ nhìn ánh mắt của Mộ Dung Thánh Anh, phát hiện hắn không giống đang nói giỡn, nhưng mà tại sao, tại sao Mộ Dung Thánh Anh lại đột nhiên đối với Lệ Phi...
"Chẳng lẽ Hoàng hậu đang ghen? Trước đây không phải hoàng hậu vẫn thường đuổi trẫm đến chỗ Lệ phi sao?" Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi nhếch môi, vừa giống làm nũng lại vừa giống giễu cợt mở miệng.
Noãn Noãn chỉ có thể đứng lên, nhìn chằm chằm Mộ Dung Thánh Anh đang bất động.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn lại Noãn Noãn, con ngươi sáng lên nhưng đôi môi vẫn băng lạnh: "Hoàng hậu mau đi đi!"
"Được, để tôi gọi cô ấy vào!" Noãn Noãn đứng dậy, nhìn thật sâu vào hai mắt Mộ Dung Thánh Anh, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nữ nhân, nụ cười ở khoé môi Mộ Dung Thánh Anh có chút cứng ngắc, mắt hơi se, ánh mắt từ từ ảm đạm, thật sâu trong trái tim có một chỗ rất đau đớn, có một loại cảm giác nghẹt thở.
Lời của cô hắn đều nghe được, cô nói —— tôi chưa từng cảm thấy anh bẩn, ngược lại, khi anh cười lên trông rất tinh khiết, răng của anh rất trắng, mắt rất sáng, nếu như thật lòng mỉm cười, sẽ rất đẹp!
Đáng tiếc, hắn đã mất đi nụ cười thật lòng!

Vừa ra khỏi phòng ngủ, Noãn Noãn ngay lập tức bị Mộ Dung Thánh Khuynh nghênh đón, những phi tần khác cũng không ngoại lệ, vây quanh Noãn Noãn đến nước chảy không lọt.
Lệ phi lại như một u hồn, chỉ đứng đằng xa chứ không tiến vào.
"Như thế nào?" Mộ Dung Thánh Khuynh hỏi, vẻ mặt của nhóm phi tần phía sau hắn cũng đều rất vội vàng.
"Anh ta tỉnh rồi, anh ta muốn gặp Lệ phi!" Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng.
Mộ Dung Thánh Khuynh sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Lệ phi, cùng lúc đó, những phi tần vốn líu ríu gọi nhau cũng đều nhìn về phía này, dường như dán vào trên người nữ nhân ma quái.
Người nào cũng vô thức xoa xoa cánh tay, nhìn một nữ nhân như vậy, lại còn ở đêm khuya như thế này chắc chắn đều không kìm được cả người rét run.
Lệ phi yếu ớt giương mắt, khoé môi xanh mét tái nhợt nở nụ cười nhìn thấy mà phát hoảng, ánh mắt cũng thế, mặc dù hưng phấn nhưng cũng chỉ là thêm chút ánh sáng nhạt cho khuôn mặt yên tĩnh u ám mà thôi.
"Tỷ nói hoàng thượng muốn gặp muội?" Lệ phi vù một tiếng chạy tới trước mặt Noãn Noãn, móng vuốt như xương khô hung hăng bắt lấy Noãn Noãn.
Noãn Noãn gật đầu một cái, tránh khỏi, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô đột nhiên cảm thấy mình là một đứa ngốc, tại sao lại muốn nói như vậy, là bởi vì thương hại Mộ Dung Thánh Anh hay là thật sự động lòng, Long Noãn Noãn ơi Long Noãn Noãn, mày quên là mày đã chết thế nào ư? Chẳng lẽ mày còn tin tưởng đàn ông ư?
"Nương nương, người đã trở lại, tình hình của hoàng thượng...." Quế ma ma tiến lên đón nhưng lúc này Noãn Noãn chẳng muốn nói gì cả, chỉ phất phất tay, vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Dán cả người lên cửa phòng, Noãn Noãn chậm rãi nhắm mắt lại, yếu ớt thở dài một hơi.
Xem ra cô điên rồi!
Yêu nghiệt áo đỏ! Noãn Noãn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng mở mắt, trong phòng trống trơn không một người, giường đệm vẫn trải ra như khi cô rời khỏi, yêu nghiệt áo đỏ đã chẳng biết đi đâu.
Đi là tốt rồi! Noãn Noãn mệt mỏi xông về phía giường đệm, day day trán, cô chỉ cảm thấy hàng loạt cơn đau đánh tới, cô nằm ở trên giường, muốn ngủ một giấc thật tốt nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn, nụ cười kinh hoảng của hoàng đế lang sói vẫn ở trong đầu, còn có lão vu bà áo đỏ và cả cặp mắt kỳ dị kia của Lệ phi.
Mê man thiếp đi.
Sáng sớm, Noãn Noãn bị những tiếng khóc ấm ức trầm thấp làm tỉnh, cô ngồi trên giường, cẩn thận nghe một hồi, sau khi xác định có người khóc thút thít liền lập tức xuống giường đi giày ra khỏi cửa.
Ngoài cửa có mấy cung nữ đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, Quế ma ma cũng đứng đó, tinh thần hoảng hốt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Noãn Noãn đứng ở cửa thấp giọng hỏi.
Những cung nữ kia thấy Noãn Noãn, ánh mắt có chút tránh né.
"Rốt cuộc thế nào?" Thanh âm của Noãn Noãn cao lên, nghiêm khắc không ít: "Quế ma ma, bà nói đi!"
Quế ma ma nhìn mấy cung nữ một cái, đột nhiên chạy tới trước mặt Noãn Noãn nhỏ giọng nói: "Nương nương, vào trong rồi nói!"
Noãn Noãn nhíu mày, có chút không vui, cho rằng Quế ma ma lại muốn giở trò nhưng cuối cùng vẫn đi vào.
Quế ma ma cảnh giác khép cửa phòng lại.
"Nói đi!" Noãn Noãn ngồi trước gương trang điểm, chải tóc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nguyệt Quý, Thược Dược, Hải Đường, Tô Mi, tất cả bọn họ đều đã chết!" Giọng của Quế ma ma đã run lên.
Cây lược trên tay Noãn Noãn lập tức dừng lại, không dám tin xoay người: "Bà nói cái gì?"
"Tối qua bọn họ đều đã chết trong phòng ngủ của mình, thất khiếu [1] chảy máu, đầu lưỡi còn bị cắt xuống, trạng thái khi chết rất khinh khủng!" Cả người Quế ma ma đều đang run rẩy: "Bốn người bọn họ hôm qua đều theo nương nương xuất cung, bây giờ chỉ còn lại mình nô tài..."
[1] Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Noãn Noãn sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý tứ của Quế ma ma.
Ngày hôm qua vì để chuyện giống như thật, cô đã dẫn bốn cung nữ và Quế ma ma ra ngoài cung đi dạo một vòng nhưng cũng không làm gì, chỉ phân phó Thược Dược đi mua mấy hộp phấn rồi trở lại, chẳng lẽ....
"Chuyện lớn như vậy, đã bẩm báo kính sự phòng chưa?" Noãn Noãn lạnh lùng nói.
"Đã bẩm báo, nhưng Thái hậu phái ngự y tới, nói bốn người đều là chết bởi bệnh cấp tính, thi thể đã bị kéo ra ngoài hỏa thiêu!" Quế ma ma chợt tiến lên bắt lấy tay Noãn Noãn: "Nương nương, đến giờ người vẫn chưa rõ sao? Đây là Thái hậu làm, bà ta đang cảnh cáo nương nương! Thái hậu ở trong cung một tay che trời, đừng nói là giết chết bốn cung nữ, kể cả giết nương nương cũng có thể nói là dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, nương nương người đừng đấu với Thái hậu nữa!"
"Tại sao bà ta không trực tiếp giết tôi đi?" Noãn Noãn nổi giận, phịch một tiếng, bàn tay nhỏ bé vỗ lên bàn trang điểm.
Long Noãn Noãn cô từ trước tới nay chưa bao giờ là đối tượng mặc người chém giết, càng sẽ không ngồi chờ chết, lão vu bà muốn giết cô thì cứ tới là được, tại sao còn muốn lạm sát kẻ vô tội?
Quế ma ma lập tức bật dậy, hình như là muốn che miệng Noãn Noãn, nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ hốt hoảng nhìn bốn phía: "Nương nương, đừng nói bậy, chúng ta vẫn nên phòng thân, nghĩ biện pháp xuất cung đi!"
"Xuất cung?" Noãn Noãn cau mày, đúng vậy, cô vẫn có ý định này này nhưng trong nháy mắt dao động đêm qua, cô đã đồng ý với hoàng đế lang sói là sẽ không rời khỏi hắn rồi, nhưng bây giờ....
"Quế ma ma, trang điểm giúp tôi, tôi muốn đi Càn Khôn điện!" Noãn Noãn lạnh lùng nói, tiếp tục dùng lược chải tóc.
Cô phải mau đến xem xem cái chết của bốn cung nữ kia có đáng giá không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK