Trên đường qua rất nhiều tiểu thị đang nâng khay đi vào sắp xếp bữa tiệc, Mai Triều nghiêng người dựa vào trên cột hành lang nhìn bọn họ, nhàm chán âm thầm oán trách tại sao muốn nàng đến xem?
Mai Kỳ mới vừa tỉnh lại, mẩn đỏ trên người đã lui vẫn còn nghỉ ngơi ở trong phòng. Nhưng cuối cùng có phải nghỉ ngơi hay không thật sự là khó mà nói, Mai Sóc trở về Hạm Đạm viện một chuyến, ra ngoài đi tới cầu đá còn nghe được tiếng cây ớt Tiểu Hồng sẵng giọng, "Ngươi muốn tìm chết thì ngươi đi được rồi? Người nào quản ngươi?"
Lão đại à lão đại, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Đi tới phòng bếp, Lâm Xước đang đứng ở cửa với Tần Mặc, hôm nay hắn mặc một bộ váy ngắn, phía dưới làn váy là quần mỏng màu trắng, trên người màu xanh nhạt dần dần trở thành nhạt cho đến làn váy người dưới đã là màu trắng tinh, ngược lại cực kỳ giống một cây cải thìa.
"Như thế nào?" Nàng nhìn Lâm Xước, hỏi lại là Tần Mặc.
"Cũng chuẩn bị gần đủ rồi, nghe nói vị phủ đài đại nhân kia cũng sẽ cùng đến cho nên chuẩn bị thêm mấy món ăn."
Nàng đưa tay sửa sang lại cổ áo Lâm Xước, "Còn nhớ làm thế nào?"
"Ừ." Hắn gật đầu, "Trên lưng một đao theo xương sống lưng, một đao dưới da, lấy hai miếng cá, dùng đao Hoa Hồ Điệp đổi đao, sau đó trả về cắm cây tăm bằng trúc ở trên, lại đặt củ cải hình rồng ở giữa, sau đó lên bàn."
"Sau đó thì sao?"
"Tam Thiếu."
"Sao thế?" Nàng quay đầu lại, một người hầu đang chạy vào từ bên ngoài cổng tò vò, "Thủy đại nhân đã đến."
"Ta lập tức đi qua. Mặc thúc, ngươi...."
"Biết, ta sẽ dẫn hắn qua." Ai sẽ nghĩ tới trong nhà nhiều đầu bếp như vậy lại không có một người nào đổi đao Hồ Điệp ở trên miếng cá được như hắn, đến cuối cùng, thật sự vẫn chỉ có thể cho hắn đến.
"Bởi vì trong nhà nhiều nhất chính là cá, chúng ta ở bên hồ." Lúc Tần Mặc kinh ngạc thì Lâm Xước nói cho hắn biết.
"Cá? Có phải Tam Thiếu cũng sẽ đi đánh cá hay không?"
"Đúng vậy." Nhìn qua, hắn rất vui mừng nhắc tới việc này, "A Sóc còn muốn nuôi chim Ưng biển để cùng đánh cá, chỉ là nàng nuôi sai rồi."
Trời, đừng nói cho hắn chính là hai con bạch kiên điêu kia.
"Ngươi đã gặp rồi, chính là Tiểu Xác và Tiểu Quy."
Tam Thiếu, thì ra ngươi cũng là thiên tài, vậy cũng có thể trộn lẫn.
***
Củ cải trắng khắc thành đầu rồng xối dầu, thân rồng dùng miến bao quấn vỏ trứng màu vàng óng chiên giòn làm thành khung xương trên, móng gà đặt ở dưới thân rồng, bốn cái Ngũ Trảo Kim Long trông rất sống động vờn quanh ở bốn phía mâm sứ lớn.
Mai An và vị mẫu thân Thủy đại nhân kia, Thuỷ Khải Nguyên, ngồi ở phía Nam chủ tọa, phía bên trái là Mai Triều Mai Sóc, phía bên phải còn lại là vị Thủy đại nhân, Thủy Nam Thanh kia. Trên bàn tròn đã lên sáu món ăn, ở chính giữa bàn tròn lõm xuống, đốt một lò lửa than, thêm vào một cái nồi lớn, mùi thơm cháo gà nồng đậm bay tới, Thuỷ Khải Nguyên nhíu mày cười cười nói, "Không ngờ, Lão Gia chủ còn có tâm tư này, ta đã rất lâu chưa nếm thử cá chép hóa rồng chính gốc rồi."
"Có phải là món đó hay không còn muốn hai vị nếm thử mới biết."
Trên bàn tròn còn có một cái bục vuông nhỏ bằng gỗ lim, Tần Mặc dẫn theo Lâm Xước đi lên, tay áo của hắn vén đến khuỷu tay, bắt lên một con cá chép tươi sống từ trong thùng, đập trên thớt gỗ, thật nhanh lấy miếng cá đổi đao hoa, cá chép không ngừng đánh thẳng, Lâm Xước mím môi cau mày, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
Mai Triều đè thật chặt thân thể Mai Sóc, nhỏ giọng, cũng may hai người ngồi ở bên trái cách xa hắn nhất, không ai chú ý tới họ, "Ngươi làm gì đấy?"
"Tại sao không ai nói cho ta là cá sống?"
"Nói nhảm, ngươi không biết?"
"Làm sao ta biết được?" Rõ ràng vừa bắt đầu nói là giết xong cá, thế nào đột nhiên đổi thành cá sống, sớm biết nàng nói gì cũng sẽ không để hắn đến.
Đang lúc nói chuyện, hắn đã đổi xong đao Hoa Hồ Điệp, đặt miếng cá lại thân cá, cắm trọn con cá lên cây tăm bằng trúc ở chính giữa mâm, bày thành một tư thế vượt long môn, người hầu bên trên lập tức bưng mâm sứ lớn lên bàn.
Người hầu này dọn xong bàn lui xuống, Lâm Xước rửa sạch tay lau khô, lại đi tới trước bàn, "Ở đây là xong rồi." Mai An nhàn nhạt mở miệng, Lâm Xước nhìn bà một cái lại nhìn một chút Mai Sóc ngồi không yên nơi đó, ồ một tiếng. Đứng ở trước bàn, bên cạnh Mai An, dùng chiếc đũa gở xuống hai miếng cá dài, đổi đao nhỏ cắt, trực tiếp cắt thành đoạn ngắn ở miệng nồi, thả vào trong nồi cháo gà.
Không cần chốc lát, mùi thơm nguyên chất hơn so với trước kia bay ra từ trong nồi lớn, tiểu thị bên cạnh múc một chén canh cho mỗi một người, bên trong chén canh là một miếng cá ngắn trơn mềm và một quả trứng bồ câu vốn có trong nồi canh, còn dập dờn một chút rau lá xanh.
Thuỷ Khai Nguyên thoạt nhìn rất hài lòng, uống xong canh gật đầu thở dài, "Lần trước ta ăn được cá chép hóa rồng, vẫn là chuyện rất nhiều năm trước."
"Thủy đại nhân cảm thấy thế nào?" Mai An hỏi.
"Đây là công tử quý phủ?" Nàng ăn xong miếng cá, đột nhiên hỏi.
"Không phải, là khách trong nhà."
Đợi các nàng uống xong, nhận lấy chén canh, Lâm Xước loại bỏ con cá từ trên cây tăm bằng trúc, cầm lại loại bỏ vảy cá trên đài vuông, móc nội tạng, rửa sạch sẽ, tiếp theo thả trọn con cá lại trong nồi, ngay cả bộ xương rồng cũng bỏ vào nồi, đậy nắp nồi lại.
"Lão Nhị và lão Tam đâu?" Mai An đột nhiên mở miệng, Tần Mặc vừa nhấc mắt, mới phát hiện hai người kia mới vừa rồi đều chú ý nhìn Lâm Xước, lúc nào đã không thấy cũng không ai phát hiện, "Có thể, đi ngoài rồi."
***
"Nàng ta còn dám nhìn hắn như vậy, ta lập tức đi vào lật bàn." Một tay Mai Sóc khoác lên trên lan can đá, thân thể nửa nghiêng ở trên mặt hồ, nàng nhất định là điên rồi mới có thể bảo hắn đi đến làm cái này.
"Ít nhất để lại ấn tượng tốt cho lão thái bà, đây không phải là mục đích của ngươi sao? Lời nói của lão đại vẫn treo ở bên mép, không phải là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn?"
"Ta không vào."
"Làm gì?"
"Thì nói thân thể ta không thoải mái, ở lại nữa ta sợ ta sẽ không nhịn được muốn đánh nàng ta."
"Không phải là hỏi thêm đôi câu, ngươi...Ngươi đến mức ấy à? Mới vừa rồi người nào không phải đang nhìn hắn, có phải bởi vì chỉ một mình nàng ta còn coi là trẻ tuổi hay không? Lão Tam, hôm nay ta coi như là thêm kiến thức." Mai Triều lắc đầu liên tục, tiếp tục cười đễu nói, "Xem ra chỗ ngồi này còn thiếu món ăn."
"Cái gì?"
"Miếng cá xào dấm."
"Ngươi vào đi thôi." Nàng buồn buồn nói, Tiểu Xước Nhi của nàng là một bảo bối, sao nàng lại quên, bảo bối nên giấu đi.
***
"Lão Tam đâu?"
"A, thân thể lão Tam không thoải mái lắm, về phòng đi nghỉ trước." Mai Triều ngồi trở lại chỗ ngồi, thuận miệng đáp.
Tay Lâm Xước mở nồi run lên, lấy nắp nồi đi, một mùi thơm nứt mũi đến, canh cá màu trắng sữa hiện ra mỡ gà màu vàng kim, hắn xoay người lại đưa nắp nồi cho Tần Mặc, nhỏ giọng nói, "Ta có thể đi chưa?"
"Không được, đợi đến bữa tiệc kết thúc mới có thể."
Hắn bẹp môi, Tần Mặc nhỏ giọng nói, "Nàng mới vừa rồi còn rất tốt, không có việc gì."
Cuối cùng uống xong một chén canh nấu đuôi, người hầu bưng tô canh trái cây tới, từng tiểu thị một rót chén nhỏ đưa lên, Thủy Nam Thanh duỗi ngón tay gõ mặt bàn, "Mới vừa rồi hắn bận rộn lâu như vậy, không tới cùng dùng một chút sao?"
"Không cần, dù sao lão Tam cũng chưa dùng cơm, một lát bảo phòng bếp xào cùng chút cơm dùng chung với hắn là được rồi. Thủy đại nhân nếm thử một chút canh trái cây này như thế nào, đây là một trong mấy món ăn am hiểu nhất của đầu bếp trong nhà."
Ánh mắt Tần Mặc sáng lên, nhìn Lâm Xước, đây coi như là biến tướng thừa nhận sao? Nhưng mà hắn hồn nhiên không hay, còn đang nghĩ tới Mai Sóc, không được tự nhiên xoắn vạt áo, trong lòng không ngừng nghĩ tới, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, các ngươi ăn nhanh lên một chút đi.
Một bữa cơm xong rồi, Thuỷ Khai Nguyên cũng buông miệng, đồng ý dùng vật liệu gỗ khác để thay thế, mấy người từ phòng khách Ngọc Chi ra ngoài thì có một tiểu thị tiến lên đưa tờ giấy cho Thuỷ Nam Thanh, "Thủy đại nhân, là Tam Thiếu muốn giao cho ngươi."
Thủy Nam Thanh không hiểu mở ra, thì thấy trên đó viết mấy câu, "Nam Sơn tam xích lý, bản tại Thanh Phong cư, ký dĩ điểm ngạch Thành Long, hà khổ quy cầu phàm cá." (trong ba thước Nam sơn, vốn ở thanh phong cư, phàm đã điểm trán thành rồng, tội gì quay lại cầu cá thường)
Nàng ta đột nhiên cười nói, "Tam Thiếu thật là một người tuyệt vời, có điều cá thường này tự có mùi vị cá thường. Tam Thiếu, ngươi nói đúng hay không?"
Người dựa vào phía sau cột hành lang từ từ đi ra, "Đáng tiếc không phải là của ngươi."
"Lão Tam, làm sao ngươi ở chỗ này?" Mấy người đang bị lời của hai người làm cho không hiểu ra sao, Mai An đột nhiên nhìn thấy nàng, nhíu mày hỏi.
"Ta đột nhiên cảm thấy không khó chịu nữa, muốn trở lại xem."
Thủy Nam Thanh lấy lại tờ giấy, "Tam Thiếu, lúc nào đại hôn, đưa tấm thiệp mời, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Nàng thả lỏng lông mày, tiếng Mai An truyền đến, "Được rồi, lão Nhị lão Tam, các ngươi tiễn Thuỷ đại nhân đi ra ngoài, ta có chút mệt mỏi, nên đi về nghỉ ngơi trước."
***
"Lão chủ tử, ngươi là đồng ý rồi?" Tần Mặc đi theo sau lưng Mai An, không nhịn được hỏi.
"Đồng ý cái gì?"
"Hôn sự của Tam Thiếu và Lâm Tam công tử này."
Mấy người đi qua vườn hoa, rất nhiều tiểu thị đi theo phía sau, Lâm Xước vốn là muốn cùng Mai Sóc, chỉ là bị Tần Mặc kêu, không thể làm gì khác hơn là cùng đi lại đây.
Mai An quay đầu lại nhìn hắn, lòng hắn không yên xoay đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, tầm mắt nhìn một chỗ nào đó ở không trung, bà nhìn theo tầm mắt của hắn, thì thấy hai con chim lớn màu đen dừng ở trên mái cong, phát ra tiếng kêu to thật thấp.
Tần Mặc thầm kêu không tốt, trang ## bubble vội vàng đỡ Mai An, "Lão chủ tử, nếu ngươi mệt mỏi vẫn là sớm đi về đi nghỉ ngơi, ngủ trưa thôi."
"Trong nhà lúc nào thì có những thứ này?"
"Cái này, đây cũng là bên ngoài bay tới, một lát ta sẽ tìm người đuổi đi."
Mai An không nói gì, một nhóm người vòng qua ở bên hồ, Lâm Xước đi qua bên cạnh núi đá giả, tầm mắt nhìn Tiểu Xác và Tiểu Quy của hắn, nghe âm thanh này là đói bụng sao?
Trên đất rất nhiều đá vụn, lòng bàn chân hắn giẫm ở trên một hòn đá không nhỏ, a một tiếng, Tần Mặc quay đầu lại, thì thấy thân thể hắn ngửa ra sau, mắt thấy sẽ sắp ngã vào trong hồ.
Một tiếng ré dài bén nhọn vang lên, không đợi hắn phản ứng kịp, một trong số con chim lớn màu đen đó lao xuống từ trên mái cong, nâng đỡ ở phía sau, cứu hắn từ tư thế xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ đi lên, Lâm Xước vỗ ngực, tâm thần chưa bình tĩnh, sớm quên Mai An còn ở trước mặt, vỗ đầu bạch kiên điêu này, "Tiểu Xác, cám ơn mày."
Tần Mặc chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, hắn nên giải thích như thế nào?