• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngựa vẫn không ngừng, Xích Na đã nhảy xuống lưng ngựa, một đôi ủng da trâu thô giẫm đến bồm bộp vang dội, chạy vào một tòa lều nỉ lớn nhất sang trọng nhất chính giữa loạt lều lớn.

"Ngạch khách, ngạch khách." Lều nỉ trước mặt mở cửa, trên như cái ô xương, dùng đều là xương ngựa chẻ thành khung xương buộc thành, có toàn bộ hai mươi bốn tấm vách tường, đẩy ra một lỗ thủng, làm cửa sổ ở mái nhà. Lúc thời tiết đẹp trời, tất cả mành cửa sổ ở mái nhà đều mở ra, ánh nắng hắt vào đủ chiếu sáng cả lều nỉ.

Trên đất cả lều nỉ đều phủ lên thảm nhung lông cừu, Xích Na chạy vào, một cô gái to lớn ngồi trên giường trải sẵn áo lông da hổ, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.

"Ngạch Cách Kỳ, sao ngươi vẫn còn ở nơi này?"

"Xích Na, đệ đệ ngoan của ta, đệ thật là sớm."

Xích Na nhìn miệng nàng tốn hơi thừa lời, lui hai bước, "Ấy, ta cố chạy về sớm rồi."

"Đi, ta đang chờ đệ, Ngạch Khách họ đã sớm đi nghi thức bái lửa bên kia rồi."

"Chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng hai mươi bốn tấm vách tường, quý tộc mười tám tấm, thị tộc bình thường mười hai tấm, dân thường đều là sáu đến tám tấm." Tái Hãn với Mai Bạn cùng nhau chạy băng băng dọc theo bờ sông nuôi thả ngựa tới phía lều lớn, tốc độ không nhanh, "Tộc trưởng Y Cách Nhĩ của chúng ta có mười bảy người đàn ông, có điều bà ấy thích nhất là thị quân thứ chín trong đó. Công tử Xích Na chính là ông ấy sinh, đáng tiếc sinh xong công tử Xích Na thì ông ấy qua đời."

"Mười bảy người?"

"Cảm thấy nhiều sao? Phụ nữ Di Tộc chúng ta, nếu không lấy thật nhiều đàn ông, sẽ bị người ta chê cười, cảm thấy ngươi không có năng lực. Thiếu tộc trưởng là chính quân của tộc trưởng Y Cách Nhĩ sinh ra. Tộc trưởng còn có rất nhiều con gái, con trai, nhưng mà bà ấy thương nhất chỉ có hai người, đều là vị thị quân thứ chín kia sinh ra, tiểu thư Ô Vân, công tử Xích Na. Đúng rồi, vị thị quân thứ chín kia còn có một nửa huyết thống Trung Nguyên, đặc biệt xinh đẹp."

Hai người dần dần đến gần lều lớn, phần lớn thời gian đều là một mình Tái Hãn đang nói..., Mai Bạn thỉnh thoảng góp vào mấy chữ, cho đến khi trước mắt xuất hiện đám người lớn vây quanh lại, còn có cháy lên khói dày đặc.

"Là nghi thức bái lửa, mau." Tái Hãn giục ngựa lướt gần, cùng với Mai Bạn xuống ngựa, "Đây là khâu quan trọng nhất trên tiệc cưới của Di Tộc chúng ta, đợi đến nghi thức bái lửa xong rồi, tân nương và tân lang đều bị đưa vào lều nỉ, chính là lễ tặng đao rồi. Năm nay công tử Xích Na cũng phải xuống sân, nhất định người đặc biệt nhiều."

Hai người chạy tới giữa đám người đang vây lại tìm được một vị trí trong vòng, Mai Bạn chưa kịp hỏi nàng lễ tặng đao là cái gì. Giữa đất trống trước mặt có hai đống đống lửa còn cao hơn so với người, cô gái trang phục lộng lẫy nắm tay của chàng trai, vòng ba vòng ở đống lửa trại chính giữa đó. Tiếng nhạc mã đầu cầm (đàn đầu ngựa) du dương dễ nghe. Mai Bạn nhìn về phía trước, thấy một bóng dáng màu đỏ nho nhỏ ở chính giữa mấy bóng dáng phụ nữ trung niên cao quý nhất, đang vỗ tay, cười đến tinh thần phấn khởi.

"Công tử Xích Na." Một mình Mai Bạn giống như là đang lầm bầm lầu bầu, tân nương kia dẫn theo tân lang đi tới trước người mấy người phụ nữ kia lạy từng người một, lại đến trước người của một chàng trai trẻ tuổi khác, chàng trai kia cầm lược vàng lên, chải đầu ba lần cho tân lang.

"Kia là ai?" Mai Bạn hỏi Tái Hãn bên cạnh, nàng lại gần nói: "Chính quân của thiếu tộc trưởng, là Nặc Mẫn con trưởng Nhã Nhĩ gia. Di Tộc chúng ta có mấy quý tộc thế gia quan trọng nhất, trong đó Y Cách Nhĩ gia và Nhã Nhĩ gia mấy đời đều sẽ thông gia, đáng tiếc thiếu tộc trưởng không thích hắn." Nàng nhỏ giọng, "Ngươi xem, hôm nay vốn là nạp thị, theo lý thì không cần làm lễ bái lửa, nhưng thiếu tộc trưởng thích người đàn ông này, tất cả nghi thức đám cưới đang tiến hành đều dựa theo cưới chính quân."

Ngay lúc nói chuyện, tân lang kia đã cầm chén bạc lên, rót rượu kính tất cả trưởng bối, bắt đầu phân phát dâu da cho chàng trai chưa lập gia đình trong tộc. Mai Bạn nhìn Xích Na nắm một cái nhét vào trong tay Tát Nhân sau lưng, mình lại nắm rất nhiều nhét vào trong túi ngăn trước mặt đai lưng, tiếp đó thỉnh thoảng móc một quả ném vào trong miệng.

Nghi thức bái lửa xong, tân nương dẫn theo tân lang vào lều nỉ. Mai Bạn nhìn bốn phía một cái, phát hiện những người này phần lớn đều là người trẻ tuổi, thoạt nhìn hình như càng thêm kích động so với trước kia, có vài chàng trai lại là cúi đầu, trong tay nắm thứ gì đó.

"Cẩn thận, phần sau chính là lễ tặng đao rồi, cũng đừng nhận loan đao lung tung."

"Cái gì?" Mai Bạn vẫn không hiểu, đống lửa càng cháy càng hừng hực, chiếu sáng khuôn mặt tất cả mọi người.

Xích Na còn đang gặm dâu da, Ô Vân chọt hắn, "Hắc, ngươi cũng nên đi tới."

Xích Na sờ lung tung ở trước người một hồi, "Loan đao của ta đâu?"

Ô Vân liếc một bên lông mày, "Ngươi còn muốn trốn?"

"Không phải, thật sự không có?" Hắn sờ lung tung một trận ở trên người, dâu da cũng rớt ra.

Đúng lúc này, một chàng trai tuổi còn trẻ đi tới trước người của Mai Bạn, trong tay cầm một cây loan đao đồng thau xinh xắn đưa tới. Mai Bạn cảm thấy hơi quen mắt, mới vừa rồi nàng còn nhặt được một cây, thì ra là tối nay hắn phải dùng.

Nàng móc ra cây loan đao nhỏ bằng bạc kia từ trong lòng ngực, trên thân loan đao còn nạm đá quý xanh lá. Chàng trai trẻ tuổi kia vừa thấy được cây loan đao này, lập tức lấy lại loan đao mình muốn tặng ra ngoài.

Nàng cầm loan đao đi từ phía sau đám người tới phía Xích Na kia, thật vất vả đi tới trước người hắn, liền muốn đưa tới, "Ngươi..." Hai chữ loan đao còn chưa ra khỏi miệng, tay đã bị Ô Vân chợt kéo lấy, ánh mắt chăm chú vào loan đao trên tay nàng, lớn tiếng reo lên, "Ngạch Khách, mau nhìn, thì ra là Xích Na đã sớm tặng ra ngoài."

Một người thoạt nhìn uy nghiêm nhất trong đám phụ nữ trung niên kia nhìn sang theo, chính là tộc trưởng Di Tộc, mẫu thân của Xích Na. Xích Na nhìn nàng một cái, chợt đẩy tay Ô Vân ra, kéo Mai Bạn bèn chạy về phía bên ngoài đám người.

Mai Bạn không rõ chân tướng, bị hắn kéo ra khỏi đám người, càng chạy càng nhanh, còn nghe được tiếng Ô Vân truyền đến từ phía sau, "Xích Na, ngạch khách nói bà không ngại người Trung Nguyên làm con dâu, các ngươi không cần bỏ trốn."

Xích Na vẫn kéo nàng chạy tới bờ sông nuôi thả ngựa, Mai Bạn đứng ở trước người hắn, nhìn hai tay hắn chống ở trên đầu gối, nặng nề thở hổn hển, loan đao vẫn nắm ở trong tay kia, lúc này lại đưa tới, "Loan đao của ngươi."

"Tại sao lại ở chỗ của ngươi?"

"Nhặt được."

"Ngươi lại thế nào cũng phải trả ta vào thời điểm đó, lần này làm sao cũng không giải thích rõ được rồi."

Xích Na vồ qua nắm loan đao của mình, nhìn nàng hình như không hiểu, dứt khoát ngồi xuống ở trên cỏ bờ sông nuôi thả ngựa, "Vốn là, hai năm trước ta nên tham gia lễ tặng đao, nên lập gia đình."

Mai Bạn ngồi xuống trên cỏ ở bên cạnh hắn, trong tay hắn xoay loan đao, "Ngạch khách muốn ta gả cho đại tiểu thư Nhã Nhĩ gia, nàng ta cũng đã có sáu bảy thị quân rồi. Nhưng ngạch khách nói gì phụ nữ quý tộc của Di Tộc chúng ta ai mà không phải vậy, chính bà đã có mười bảy người đàn ông, ta thật vất vả thuyết phục bà để tự ta tham gia lễ tặng đao, chọn người mình muốn gả."

Xích Na quay đầu, nhìn Mai Bạn áo trắng cực kỳ rõ ràng dưới ánh trăng, hắn nghiêng đầu, "Phụ nữ Trung Nguyên sẽ không có nhiều thị quân như vậy, có phải hay không?"

"Có người sẽ không."

"Thì ra là quạ trong thiên hạ đều đen, còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ nơi này chúng ta là dạng như vậy đấy." Hắn lại xoay đầu về, "Thật ra thì ta cũng không quan tâm lắm, nàng muốn thật nhiều đàn ông thì thật nhiều đàn ông là được, nhưng gả cho người sẽ phải khoác khăn trùm đầu, còn không thể ra ngoài cưỡi ngựa chạy lung tung, thật nhàm chán."

Hắn tiếp tục thở dài, "Cho nên trong hai năm trước ta đã trải qua bốn, năm lễ tặng đao, đều là chạy trốn. Ngạch khách cũng sắp muốn trói ta lại đưa đi lập gia đình, nhưng lần này ngươi đâm dầu vào ta rồi."

"Thật xin lỗi."

"Ngươi xin lỗi cái gì, chuyện này lại không liên quan tới ngươi." Hắn nghiêng người sang, hai chân vòng lại nhắm về phía mặt sườn của nàng, "Trung Nguyên chơi vui không?"

Nàng gật đầu một cái, đôi tay Xích Na nắm chặt lấy đầu gối, "Lúc ta còn nhỏ từng nghe cụ già trong tộc nói, khi đó ta còn nói trưởng thành muốn du sơn ngoạn thủy, đi khắp đất đai Trung Nguyên." 

Thân thể hắn ngửa ra sau, ngã ở trên thảm cỏ, lại tự mình lật lên, Mai Bạn nhìn hắn, hắn gãi gãi đầu, "Chúng ta đều chơi như vậy, ngươi biết muốn tự mình đứng lên còn phải luyện, vừa bắt đầu còn không lên nổi ngươi tin hay không?"

Quả nhiên, nàng rất phối hợp lắc đầu, Xích Na muốn nàng vòng lại hai đầu gối, Mai Bạn làm theo, hắn đẩy nàng về phía sau, nàng cũng ngã về sau xuống đất, Xích Na ngồi ở trước người của nàng, "Lên đi."

Mai Bạn thử một chút, cười lắc đầu."Là không lên nổi."

Xích Na hả hê ngoảnh mặt về phía trước, mắt nhìn xuống nàng, "Ta nói đấy."

Ở dưới ánh nước của sông nuôi thả ngựa làm nổi bật đôi mắt hắn đặc biệt lóe sáng, Mai Bạn nhìn ngôi sao trong bầu trời đêm, chỉ cảm thấy cặp mắt kia càng sáng hơn so với bất kỳ một ngôi sao nào.

Nàng buông hai chân ra ngồi dậy, ngồi mặt đối mặt với hắn, trong bầu trời đêm truyền đến tiếng kêu của hai con bạch kiên điêu, Xích Na tò mò ngửa đầu, "Hình như ta nghe được tiếng đại bàng kêu."

"Phải."

"Thật sự phải, ở nơi nào?" Mặt mũi hắn tràn đầy hưng phấn, ngón tay cái và ngón trỏ của Mai Bạn cùng móc lại thổi lên một tiếng huýt dài, hai con bạch kiên điêu lượn vòng bay thấp, từ từ dừng ở trước mặt nàng.

Xích Na không nhịn được đưa tay muốn sờ, Mai Bạn nắm lấy tay của hắn, "Không được."

Hắn bẹt bẹt miệng, "Bọn nó sẽ cắn người sao? Nhưng ta muốn sờ sờ."

Mai Bạn nắm lấy tay của hắn, cùng nhau xoa lưng Tiểu Xác, nó run run người, Xích Na cười cong lông mày, "Ngươi nuôi?"

"Là phụ thân của ta."

"Vậy sao đi theo ngươi?"

"Ta luôn ra ngoài, ông ấy không yên lòng."

Xích Na còn muốn đùa mỏ nhọn của bạch kiên điêu, hắn đứng lên xoay vòng quanh Tiểu Xác. Tiểu Quy ngồi chồm hổm ở bên cạnh Mai Bạn, mỏ nhọn chạm khẽ vành tai của nàng một chút, tràn đầy thân mật, Xích Na thấy vậy yêu thích và ngưỡng mộ đầy mặt.

Chơi thật lâu, hai con bạch kiên điêu bay trở về bầu trời, không thấy bóng dáng, hắn lại hỏi: "Ngươi tới chỗ chúng ta làm cái gì?"

"Tìm đá vân mây."

"Đá vân mây, cần đá vân mây làm cái gì." Đá vân mây không phải là đẹp mắt một chút, có thể dùng để làm đồ trang sức, còn có thể có tác dụng gì?

Mai Bạn nhìn dáng vẻ hắn tò mò, bèn không nhịn được muốn nói rõ ràng với hắn một chút, cho nên nàng từ từ giải thích: "Dùng đao gọt xuống bột đá phía trên đá vân mây, có thể làm thuốc, người nhà của ta cần vị thuốc này."

Xích Na nhìn nàng, đột nhiên cười nói: "Ngươi rất ít nói đúng không?"

Nàng gật đầu, hình như rất khó hiểu làm sao hắn biết.

"Ngươi vừa nói một câu dài rất không nối liền, đứt đoạn kỳ quái. Trong nhà ta rất nhiều đá vân mây, ta tặng ngươi một khối là được rồi."

"Cám ơn."

"Nói hồi lâu, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì vậy?" 

"Mai Bạn, Bạn trong ven hồ."

"Mai Bạn, tên thật kỳ quái, bởi vì nhà ngươi ở ven hồ sao?"

Nàng gật đầu, nhìn bóng đêm dần khuya, "Ta đưa ngươi trở về."

Xích Na cười nói: "Nơi này ta quen thuộc hơn ngươi nhiều, ta đưa ngươi trở về còn tạm được, ngươi ở nơi nào?"

"Tái Hãn."

"Tái Hãn, Tái Hãn Ba Đặc Nhĩ, ta biết nàng ấy, thì ra là ngươi ở chỗ của nàng ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK