Mặt chàng trai mỉm cười, đi theo nàng cùng lên lầu ngồi vào chỗ của mình, nhìn ban công phía dưới, "Cảnh sắc nơi này rất đẹp."
"Phải, cho nên buôn bán rất đắt." Mai Trinh cất giọng kêu tiểu nhị, "Muốn ăn chút gì?"
Hắn cười nói, "Ta thích ăn cái gì chẳng lẽ nàng không biết?"
"Nếu như ngươi thích ăn đồ như ca ca ngươi, thì ta biết rồi."
"Cái gì ca ca ta, ngươi..." Âm thanh im bặt, "Làm sao ngươi phát hiện ra."
"Du Long, ta xem diễn rất hăng say, vốn nghĩ chơi với ngươi một lúc nữa, không cẩn thận nói lỡ miệng, ngươi có thể tiếp tục."
Ảnh Du Long đột nhiên nhớ tới ngày đó ca ca chạy đến trong phòng hắn nói Mai Trinh xấu xa, còn nói muốn ba ngày không để ý tới nàng, nhưng khóe miệng lại rõ ràng có nụ cười ngọt ngấy, hắn rốt cuộc yên tâm.
Đêm hôm đó, Mai Trinh mang theo một bao nhũ bồ câu gói kỹ trở về, "Cố ý cùng với đệ đệ chàng trêu chọc ta?"
Ảnh Kinh Hồng ngáp một cái, "Buổi chiều, ta hơi mệt, vừa vặn Du Long muốn thử một chút."
"Sao hắn lại muốn như vậy?" Mai Trinh ôm hắn ngồi lên giường, làm sao có thể lại nhận lầm chàng trai trong lòng mình?
"Bởi vì nương chúng ta."
"Chuyện liên quan gì với nương của các chàng?" Mai Trinh nhớ tới ba tấm bài vị kia, có chút cẩn thận hỏi.
"Phụ thân của chúng ta cũng là một người trong bào thai đôi, ông gả cho nương làm chính quân, gia thế nương rất tốt, bắt đầu cũng rất cưng chiều phụ thân. Sau đó, đệ đệ của phụ thân cũng chính là thúc thúc của chúng ta đến thăm phụ thân, kết quả..." Hắn ngừng một lát, "Ông ta thấy cuộc sống của phụ thân bèn nổi lên ý định, buổi tối đó cố ý nghĩ biện pháp tách phụ thân ra, tự mình chạy tới trong phòng chủ chờ nương trở lại."
"Kết quả nương chàng không nhận ra được?"
"Ừ, bà lấy thúc thúc, thúc thúc vốn là lớn lên giống với phụ thân, tính tình ở trước mặt bà luôn rất dịu dàng, nương bắt đầu dần dần càng thêm thích ông ta."
Ảnh Du Long dựa vào trên người Mai Sầu, nàng dùng tay như có như không chải tóc hắn, hắn có chút không vừa ý giật giật, động tác của nàng tăng nhanh chút.
"Vị trí chính quân chỉ có một."
"Ừ."
"Thúc thúc muốn làm, thì có nghĩa là phụ thân cản đường."
Mai Sầu ôm chặt chút, Ảnh Du Long khẽ ngửa lên đầu, "Phụ thân bởi vì bệnh chết bất đắc kỳ tử, ta và ca ca cũng dính phải bệnh truyền nhiễm cùng đi."
Nàng thở dài, dĩ nhiên biết đó không phải là bệnh truyền nhiễm gì đó, "Người đàn ông kia?"
"Không biết." Hắn núp ở trong ngực nàng, "Cũng không muốn biết."
Ảnh Du Long cởi quần áo của nàng ra dựa vào, "Thật là ấm áp."
"Lần trước ta đi qua Ảnh gia."
Thân thể sưởi ấm ở trước ngực nàng dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Chính quân họ Hoàng."
"Ông ta họ Như."
"Là có thị quân không được sủng họ Như."
"Không được sủng?" Hắn máy móc theo sát một tiếng. Mai Sầu kéo tay của hắn nắm ở trong tay xoa, "Ở tiểu viện vắng vẻ, giống như đang bị nhốt không cho phép ra."
"Không muốn biết." Hắn vùi đầu trở lại trong ngực nàng.
"Được, không nói." Nàng đưa tay bắt đầu cởi quần áo hắn, "Vậy làm chút gì được rồi."
Ảnh Kinh Hồng và Ảnh Du Long gần như là hai thái cực. Ảnh Kinh Hồng vô cùng sợ nóng, cho nên Mai Trinh đặc biệt bện chiếu ngà cho hắn. Mà Ảnh Du Long lại vô cùng sợ lạnh, dù là ban đêm mùa xuân thu đều thích vùi ở trong lòng Mai Sầu sưởi ấm.
Vừa đến mùa đông, Ảnh Du Long sẽ bọc thành một quả bóng tròn mũm mĩm, cho đến sau khi Mai Sầu về nhà mới có thể cởi ra, dựa vào nàng để sưởi ấm. Có điều mặc kệ là Ảnh Kinh Hồng hay là Ảnh Du Long lại đều rất thích mùa đông, thật ra thì tất cả mọi người rất thích. Từ đầu mùa đông đến hết tết, tất cả mọi người đều sẽ về nhà tụ tập một lần.
MaiThụy cũng sẽ dẫn theo Tô Trù cùng trở về từ trấn nhỏ phương bắc xa hơn một chút. Mọi người cùng nhau ném tuyết, thậm chí Tô Trù bao bọc áo lớn chồn bạc càng khoa trương hơn so với Ảnh Du Long, đứng ở một bên, cười đến xinh xắn, thỉnh thoảng ho khan một hai tiếng. Mai Thụy sẽ dừng đùa giỡn lại xác định hắn không có việc gì lúc này mới đập mấy quả cầu tuyết lớn hơn về phía Mai Trinh.
Lại qua hơn nửa năm, đông đi xuân đi thu lại tới, Mai Trinh và Mai Sầu cùng nhau điêu tượng gỗ ở trong Ám Hương Các. Hai người với mấy Tượng Sư đều ở hậu viện này, đột nhiên có người đi vào tìm, nói là Ảnh gia thành Tây Hà phái người đến đền đáp tác phẩm điêu khắc năm trước của hai tiểu thư.
Bởi vì Ảnh gia và Thủy Nam Thanh có chút giao tình, họ cũng không tiện cự tuyệt. Trước đó, Mai Trinh giao một tượng gỗ cho Mai Sầu, sau đó lại bị giao cho điêu khắc một món chạm khắc ngà voi. Hai người cùng đi ra ngoài, người tới khách sáo đưa thiếp mời lên, hi vọng có thể mời hai vị tiểu thư tham gia tiệc nhà một lần.
Mai Trinh nhìn Mai Sầu một cái, tay phải chuyển tấm thiệp mời cho nàng ấy, "Mặt đơ, xem ra nàng dâu xấu xí thế nào cũng phải gặp mặt chính thức một lần với bà bà."
Mai Sầu cũng nhận lấy, người kia có chút không hiểu nhìn hai người một cái, dường như đang tự hỏi câu nói kia là có ý gì.
"Nói cho Ảnh Phượng Tuấn, muốn làm tiệc nhà thì gọi đủ thân thích."
"Chúng ta phải đi đâu?" Ảnh Kinh Hồng thò đầu ra từ trong xe ngựa.
"Tây Hà."
"Đi thăm nương và phụ thân sao?" Hắn nói nương là Mai Sóc, phụ thân dĩ nhiên là Lâm Xước.
Mai Trinh lắc đầu một cái, Mai Sầu sóng vai với nàng cưỡi bên cạnh xe ngựa, Ảnh Kinh Hồng lui về xe ngựa, nhún vai một cái với Ảnh Du Long không hiểu như nhau, không biết họ muốn đi đâu.
Mai Sầu đỡ Ảnh Du Long xuống xe ngựa, hắn giương mắt nhìn hoành phi trên cửa chính, chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một cơn lạnh lẽo, quay đầu lại, vừa vặn đón lấy tay Ảnh Kinh Hồng đưa tới, nắm lại ở chung một chỗ.
"Vì, vì sao lại muốn tới nơi này?" Ảnh Kinh Hồng rốt cuộc lên tiếng nói, âm thanh run rẩy đến bản thân hắn cũng không nhận ra được.
"Ảnh gia nợ các chàng nhiều như vậy, tiền vốn không về được, thế nào cũng phải đòi chút lãi."
Trong phòng khách chuyên dùng để mời tiệc khách của Ảnh gia ngồi đầy ba bàn người lớn, hai tiểu thị đỡ một người đàn ông ăn mặc gọn gàng đi vào, nhưng ánh mắt người đàn ông kia đờ đẫn, thậm chí miệng khẽ mở ra bộ dáng thật ngu ngốc. Hai tiểu thị này dẫn ông ta đi tới bên cạnh Ảnh Phượng Tuấn, "Gia chủ, đã dẫn Như thị quân tới."
"Dìu hắn vào chỗ, hầu hạ bên cạnh."
"Vâng"
Ngay sau đó ngồi đối diện chủ nhà, chính quân Hoàng thị và một số người khác cũng đều vào chỗ, không bao lâu Mai Trinh và Mai Sầu bèn dẫn hai huynh đệ Ảnh gia bước vào phòng khách.
Mai Trinh lướt qua tiệc rượu một cái, lại là chín âu lớn, bát trân chín âu đều là tiệc rượu thượng đẳng nhất. Chính quân Hoàng thị của Ảnh Phượng Tuấn cũng là người Phong thành, trong nhà kinh doanh vài quán rượu, đối với mấy việc ăn uống này ngược lại rất là chú trọng.
Có điều trừ gốm sứ tinh tế hoa mỹ, đây chỉ có thể coi là làm giản lược chín âu lớn, một món mứt hoa quả và hoa quả khô, dùng nho trắng sữa, táo bảo trắng sữa, hạnh nhân trắng sữa với bốn loại mứt hoa quả món nguội, có khác là năm món ăn một canh một điểm tâm một trái cây, tổng cộng là chín dạng món ăn, lúc này sẽ chỉ có cả một con heo sữa quay da giòn bày ra ở giữa bàn.
Hai đôi thê phu này dần dần đến gần trước bàn, Ảnh Phượng Tuấn nhất thời còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông y hệt ngu ngốc kia đột nhiên như là bị hoảng sợ cực độ, mãnh liệt muốn trốn đến sau lưng hai tiểu thị kia, "Đừng, đừng tìm ta đòi mạng, ngươi tránh ra, đừng tìm ta."
Ông ta giống như là đứa trẻ nức nở khóc ra thành tiếng, Ảnh Phượng Tuấn thở dài, như là bất đắc dĩ, lại như là có chút chán ghét, thở dài nói xin lỗi với Mai Trinh và Mai Sầu: "Xin lỗi, thị quân này của ta có chút bệnh điên, thường sẽ phát bệnh, cho nên luôn không để cho hắn ra ngoài."
Mai Sầu hừ một tiếng, kéo Ảnh Du Long tự nhiên ngồi xuống, bên cạnh có người bàn tán xôn xao, "Người nào dáng vẻ lớn như vậy, thậm chí để cho chúng ta chờ đợi, còn tính tình lớn như thế?"
"Hai tiểu thư Mai gia đều là điêu sư lợi hại nhất."
"Ồ."
Ảnh Kinh Hồng cũng ngồi xuống ở bên cạnh, chỉ có Mai Trinh hình như rất có hứng thú đi lên trước mấy bước, đi tới trước người Như thị quân kia, sờ cằm, nói với Ảnh Phượng Tuấn: "Ta nói, y thuật Thụy tỷ nhà ta rất tốt, nếu không hôm nào ta gọi là nàng đến xem cho ông ấy một chút?"
"Vậy trước tiên cám ơn Trinh thiếu."
"Chẳng qua ta nghe nói, loại bệnh điên này đều là tâm bệnh, ông ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Ảnh Phượng Tuấn thở dài, "Thật ra thì hơn mười năm trước một người chính quân khác của ta vì bệnh qua đời, hai đứa con trai cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hắn là đệ đệ chính quân này, có lẽ là kích thích quá độ, sau thì trở thành bộ dáng này."
"Kích thích quá độ? Bà nói là đau lòng quá độ?"
"Chắc vậy."
"Có phải là chột dạ thành bệnh hay không?" Mai Trinh làm dấu tay, "Bà cũng biết, nếu trong lòng một người có quỷ, cả ngày chất vấn thần kinh, sống cuộc sống không yên ổn sẽ trở thành bộ dáng này."
Lần này, Ảnh Phượng Tuấn ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra trong lời nói của nàng có chuyện gì rồi, "Trinh thiếu là có ý gì?"
Mai Trinh nhún vai một cái, bên cạnh một giọng nữ khác lạnh lùng vang lên, "Trí nhớ của Ảnh gia chủ thật là tốt, qua nhiều năm như thế, ngay cả mặt của con trai mình cũng không nhận ra được."
Chỗ ngồi hoàn toàn xôn xao, mặt Ảnh Phượng Tuấn mờ mịt, khóe miệng Mai Sầu có nụ cười lạnh, "Cũng khó trách, ngay cả người bên gối cũng không phân rõ được, còn có thể hy vọng gì vào bà ấy?"
Lần này, mặt Ảnh Phượng Tuấn lúng túng, ánh mắt quét qua hai thiếu niên giống nhau như đúc, tầm mắt đặt ở Ảnh Kinh Hồng lúc lâu, vừa vặn liên tục lên vài món ăn, tiểu thị chặn lại tầm mắt bà nhìn về phía hai huynh đệ.
Mai Trinh đụng chiếc đũa, chân giò hun khói kia hầm ba ba mới vừa lên bàn còn bốc hơi nóng, nàng trực tiếp lật chiếc đũa xuống hơi dùng sức tách mai ra, mai ba ba đến trong chén của Ảnh Kinh Hồng, không rơi một giọt nước canh ở bên ngoài. Ảnh Kinh Hồng cúi đầu liếm ăn mềm dính phía trên mai ba ba, tiểu thị cũng lui ra.
ẢnhPhượng Tuấn không nhìn được Ảnh Kinh Hồng, lại bắt đầu chằm chằm Ảnh Du Long, thật lâu, mới giống như là không dám tin lúng ta lúng túng lên tiếng: "Kinh, Kinh Hồng, Du Long?"
Không ai để ý bà, Như thị quân kia kêu la mãnh liệt hơn, càng không ngừng lặp lại một câu nói: "Đừng tìm ta, quỷ, có quỷ, ta không muốn đền mạng." Ông ta túm tóc tai lỏng lẻo của mình, chạy ra ngoài, hai tiểu thị cùng nhau đi ra ngoài, bên ngoài có người chuyên trông coi hắn, không bao lâu truyền đến tiếng khóc của ông ta, bị người dẫn theo xuống.
Ảnh Phượng Tuấn hiểu ra lời của ông ta, còn có châm chọc của Mai Sầu, không xác định mà nhìn hai huynh đệ, "Các ngươi là nói, phụ thân của các ngươi là bị hắn, bị hắn hại?"
Mai Sầu giống như nghiện hừ lên, cũng ngồi không nhúc nhích, chỉ lại hừ một tiếng. Ảnh Phượng Tuấn từ từ đến gần đến trước người Ảnh Kinh Hồng, đưa tay muốn chạm vào hắn, hắn lắc mình một cái né tránh. Bà có chút mất mát mà lui lại, ngượng ngùng rút tay về, trong mắt lóe ánh sáng, chỉ nhìn hai người, bộ dạng giống như là sắp khóc lên, "Các con còn sống, là tốt rồi, là tốt rồi."
Ảnh Phượng Tuấn có chút yếu ớt ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, chú ý tới tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên người bà, bà giương tay, "Dùng món ăn đi, đây là tiệc nhà, vừa vặn có thể coi là làm tiệc tẩy trần cho Kinh Hồng và Du Long." Bà đưa tay lau khóe mắt, Ảnh Kinh Hồng thở dài. Đối với hắn mà nói, bà đã sớm chỉ là một người xa lạ, hắn cũng đã có nương, có phụ thân, có tình cảm chân thành của thê chủ, có đệ đệ luôn ở bên cạnh cũng đã đủ rồi.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau với Ảnh Du Long, còn hận sao? Thấy Như thị biến thành bộ dáng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy ông ta thật đáng buồn đáng thương.
Lúc tối muộn ngày đó, Mai Trinh và Mai Sầu cùng với Ảnh Phượng Tuấn đóng ở thư phòng không ít thời gian, lúc trở về lấy đi một cái sừng tê giác Tử Kim hiếm thấy.
Đầu Ảnh Kinh Hồng nằm nhoài ở cửa xe ngựa, "Một hát mặt đỏ, một hát mặt đen, mục đích hôm nay của các nàng vốn là sừng tê giác này."
Mai Sầu nhìn Ảnh Du Long sau lưng hắn cũng cùng nhau thò đầu ra một chút, Mai Trinh cười nói: "Ta đã nói muốn đòi tiền lãi."
Cái sừng tê giác kia được tạc thành hai cặp ly, ly sừng tê giác này không chỉ có giá trị liên thành, trình độ chạm trổ cực cao, còn có nhiều loại công hiệu như thanh tâm an thần, trừ hỏa giải độc. Có lúc buổi tối, Mai Sầu sẽ cùng Ảnh Du Long mỗi người một tay một cái chén, cùng nhau uống rượu đối trăng ở trong tiểu viện, tương đối không cần nhiều lời, bốn mắt nhìn nhau đã biết rõ tâm ý tương thông. Ảnh Du Long nhẹ nhàng chạm vào miệng ly sừng tê giác, bị gió mát thổi đến có muốn ngủ, cũng không biết là say hay là buồn ngủ, trong lòng tràn đầy, cũng buông lỏng, hắn biết khúc mắc vẫn quấn quanh trái tim rốt cuộc cũng buông xuống.
Về phần Ảnh Kinh Hồng, mãi cho đến rất nhiều năm sau lại nhớ tới buổi tiệc nhà kia, trong ấn tượng của hắn sâu nhất vẫn là một món trái cây cuối cùng kia, toàn bộ trái táo bị khoét đi hột, giống như là lại lấp thịt táo vào, phần thịt cả quả táo cũng trở nên cực kỳ đầy đặn trơn ướt, xốp thơm ngọt ngào, miệng vừa cắn xuống đã yêu loại cảm giác đó.
Hắn nói cảm giác của mình cho Mai Trinh, hắn không biết nàng là học được như thế nào, có điều sau đó nữa, hắn sẽ thường ăn được trái cây đặc biệt này, nhớ tới người mẫu thân đó thỉnh thoảng sẽ lấy cớ cầu xin điêu khắc để lặng lẽ nhìn hai anh em bọn hắn, trong miệng là vị ngọt mới lạ, hắn phát hiện mình đã cũng không hận nổi nữa.