"Ngươi từng gặp Tô Triều không?"
"Không có, tiểu công tử."
Hắn đi qua đình bát giác, nàng cũng không có ở trên đình này. Tổ chim yến đã trống không, bên hồ nước lá phong bay xuống, rơi xuống đầy đình, "Tô Triều."
"Tiểu công tử lớn tiếng tìm thuộc hạ như vậy, là có việc gấp?"
Hắn chợt quay đầu lại, "Ngươi đi đâu thế?"
"Đi lấy vải cho ngươi." Thử thiệt nhiều lần, cuối cùng thì hắn cùng coi như là thử ra được pha trộn cân đối tốt nhất dịch a giao và thuốc nhuộm, "Muốn đưa đi gặp đại tiểu thư không?"
"Đợi chút được rồi, đúng lúc tỷ tỷ tìm ta đến thư phòng, ngươi đi theo ta."
Đẩy cửa ra, Tô Chức đang đứng ở trước tủ sách xoay người lại, "Cẩm Nhi."
"Tỷ tỷ, sao vậy, bộ dáng này?"
"Ta mới vừa nhận được tin tức, người của Đỗ gia và Dương gia thống nhất hai nhà rồi."
"Vậy thì thế nào?"
"Tuy là họ bị chúng ta chèn ép không ít, nhưng dù sao cũng là tên bố trang cũ. Hai nhà họ liên thủ, chỉ sợ chúng ta có phiền toái."
"Tỷ tỷ," Hắn ngưỡng mặt lên cười khẽ, "Ta đang muốn đưa cho tỷ hai món quà." Hắn vỗ tay một cái, ngoài cửa tiến vào hai tiểu thị, chia ra ôm một xấp vải, Tô Chức không hiểu nói: "Đây là cái gì?"
"Tỷ tỷ, tỷ xem hai xấp vải này, khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau?" Tô Chức ra hiệu hai tiểu thị này xếp gọn hai xấp vải ở trên bàn, "Chất vải không có gì khác biệt, chỉ là màu sắc một xấp nồng đậm phong phú, nhìn tới Tâm Nghi (ngưỡng mộ trong lòng). Loại màu xanh dương này quả thật được coi là trời thu không mây, sắc trời đơn độc buông xuống."
"Được rồi, tỷ tỷ, tỷ cũng đừng vờ vịt, thích không?"
"Dĩ nhiên, đây là vải vóc nhà nào nhuộm ra?"
"Tô gia ta nhuộm ra." Mắt thấy vẻ mặt Tô Chức kinh ngạc, tâm trạng Tô Cẩm tốt, cười nói: "Mặt khác một xấp này chính là vải vóc ngày thường của chúng ta, mà một xấp này là ta mới nhuộm ra. Chỉ cần tỷ tỷ đồng ý, sau này vải vóc của chúng ta cũng có thể có màu sắc này, hơn nữa, còn càng thêm không dễ phai màu."
"Được, tốt Cẩm Nhi." Nàng vuốt xấp vải này, trên mặt khó nén vui mừng, "Ngươi nói có hai cái?"
"Dĩ nhiên." Hắn cười nói, "Cái thứ hai này thì lại là Tô Triều đưa cho ngươi."
Ngoài cửa đi tới một tiểu thị, ngay cả bản thân Tô Triều cũng không hiểu đầy mặt, nàng chỉ là đi lấy xấp vải này cho hắn, lại không biết cái thứ hai này là vật gì?
"Đây không phải là vải nền đồ thêu sao? Có cái gì đặc biệt hay sao?"
"Tỷ tỷ nhìn kỹ xem."
Đó là một mảnh vải nền trắng bình thường, Tô Chức trầm ngâm nhìn kỹ, lại phát hiện ở trên nền vải đó nhuộm ra hoa văn một đóa hoa hải đường, sắc hoa màu đỏ tía sắc lá xanh biếc. Chẳng qua là đều vô cùng nhạt, loáng thoáng không nhìn kỹ hầu như dễ dàng bỏ qua.
"Cái này dùng làm cái gì?"
"Thêu."
"Ngươi nhuộm ở phía trên cái này làm gì?"
"Toàn bộ đường viền đều đã làm xong rồi, chỉ cần dựa theo màu sắc phía trên ghim kim là được, dùng châm pháp bình thường nhất là có thể hoàn thành đồ thêu. Không phải tất cả đàn ông đều chuyên về thêu, những thứ này chính là làm cho bọn họ."
"Thế nhưng dạng đồ này thêu ra cuối cùng cũng không thể so sánh với đồ thêu chân chính." Nàng lắc đầu, Tô Cẩm nhận lấy cười nói: "Tỷ tỷ, ta nói, đây là vải nền làm cho đàn ông không giỏi thêu. Tỷ suy nghĩ một chút, nam giới bình dân nhà nghèo đâu có thời gian học những thứ này, nhưng mà trong lòng luôn có ý hướng tới. Những vải nền này không thêm chi phí, nhưng chúng ta có thể làm thêm bao nhiêu vụ buôn bán?"
Tô Chức cười khẽ, "Cẩm Nhi, quả nhiên có ngươi. Chức Cẩm thật đúng là không thiếu ngươi được."
Hắn cười khẽ, "Đây chính là chủ ý của Tô Triều."
"Tô Triều, đa tạ."
"Không cần, đều là công lao của tiểu công tử." Rõ ràng Tô Chức đang ở trước mặt nàng, rõ ràng nàng đang nói cám ơn với mình, nhưng tại sao tầm mắt của nàng lại không cách nào dời đi bóng dáng cười nói ngâm ngâm, tinh thần phấn khởi kia?
Tô Cẩm ơi Tô Cẩm, tại sao ngươi lại đặc biệt như vậy?
Ra khỏi thư phòng, Tô Triều dùng sức lắc đầu một cái, chớ bị hắn đầu độc. Hắn vẫn là người đàn ông, đàn ông phiền phức nhất thiên hạ, ngươi rõ ràng là không thích đàn ông. Mai Triều, tỉnh táo một chút. Tô Cẩm không hiểu nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao."
***
Thời tiết tháng chạp giá rét, mắt thấy trên đình bát giác dần dần bị tuyết trắng muốt đọng bao trùm. Tô Cẩm đứng ở trên hành lang thủy tạ, bên chân là đống tuyết mới vừa bị quét dọn ra ngoài, trên người khoác áo choàng lông chồn, một vòng lông tơ màu trắng bao vây ở cổ áo, nghiêng đầu nhìn một chút xíu tiểu tuyết (22, 23 tháng 11) lưa thưa hoà tan vào mặt hồ. Một vài miếng băng mỏng kết lại lúc sáng sớm vừa đến giữa trưa lại tan đi, trên đầu của hắn cũng rơi xuống tuyết màu trắng xóa, "Tiểu công tử, tuyết lớn, đi vào trong đình đi."
Hắn nghiêng mặt cười nói: "Ta thích cảm giác tuyết rơi ở trên người." Ngẩng đầu lên hé miệng, mặc cho bông tuyết rơi vào trong miệng.
Trong lầu sau một chỗ núi đá giả ở ngay cách đó không xa, hai người đứng gần cửa sổ, "Ngươi thật sự định để Cẩm Nhi vận chuyển gấm vóc đi Tây Hà?"
"Dạ, phụ thân, sao thế?"
"Cùng với tên hộ vệ kia?"
"Phụ thân, xem ra gì cũng không thể gạt được người... Người thấy thế nào?"
Hai tay người đàn ông trung niên nâng lò sưởi, "Trừ cửa nhà thấp chút, cái khác cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Cẩm Nhi thích là tốt rồi. Hắn đã nói với ngươi?"
"Không có, có điều tất cả mọi người nhìn ra được. Thật ra thì hộ vệ cũng không có gì không được, vậy thì có thể kén rể ở nhà."
"Vậy cũng phải, từ nhỏ Cẩm Nhi đã được chúng ta cưng chiều lớn lên, nếu thật sự vào nhà người ta, chịu chút tức giận gì đó, ta thật là không nỡ, vẫn là giữ ở bên cạnh tốt."
***
"Gần đây, vải vóc thành Tây Hà đều bị bố trang Tề gia ôm đồm hết. Hiện tại ở Phượng Dương, Dương gia đã không phải là đối thủ của chúng ta, rất hiếm khi chúng ta mới nói lay động mấy cửa hàng Tây Hà mua vào gấm vóc của chúng ta. Cho nên lần này, ngươi cũng không thể xảy ra sai lầm."
"Biết rồi, tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi." Hắn kéo xuống màn xe ngựa, Tô Chức lắc đầu, "Đi ra ngoài chơi thì vui vẻ như vậy, nhưng ta nói cho ngươi biết Tây Hà cách Phượng Dương rất gần, dù là xe ngựa, cũng chỉ hai ngày là có thể qua lại. Ngươi muốn chơi ít ngày thì không thành vấn đề, có điều ngươi cũng đừng trì hoãn quá lâu cho ta, trước ngày hai mươi lăm tháng chạp nhất định phải trở lại."
"Tô Triều, chăm sóc thật tốt tiểu công tử."
"Ta biết rõ, đại tiểu thư, ngươi hãy yên tâm đi. Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt." Nàng ngồi ở trước xe, vung lên dây xe. Tô Chức nhìn đoàn xe đi xa, sau đó đều là xe ván gỗ vận chuyển tơ lụa, có riêng hai người hầu trông chừng.
Ở trong xe ngựa, Tô Cẩm nhếch lên khóe môi, "Tiểu công tử, ngươi cười cái gì?" Tiểu Chẩn tò mò hỏi, nhưng hắn lại không trả lời. Có điều trong lòng thầm nghĩ, bây giờ, nàng càng ngày càng ít dùng hai chữ thuộc hạ. Dù là đang nói đùa chút chuyện không đâu cũng thường quên giả bộ lúc đầu, đều là nói ta, cũng không biết đây rốt cuộc có tính là hiện tượng tốt hay không.
Sáng sớm ngày đó lên đường, cuối cùng đã vào thành lúc hoàng hôn trước khi cửa thành Tây Hà hạ xuống, Tô Cẩm thò đầu ra, "Chúng ta đi đâu thế?"
"Nhà trọ nghỉ ngơi."
"Thế nhưng nhiều tơ lụa như thế, đến nhà trọ có thể không an toàn hay không?"
Tô Triều ở trên xe ngựa xuống, "Tiểu Chẩn, ngươi dẫn theo tiểu công tử lên nhà trọ nghỉ ngơi trước. Ta dẫn theo bọn họ tối nay sẽ đưa tơ lụa đi giao hàng."
Tô Cẩm nhìn nàng tháo ngựa xuống dẫn theo người phía sau kéo xe rời đi, âm thầm lầu bầu: "Tốt xấu gì ngươi cũng cơm nước xong trước chứ."
Tiểu Chẩn ở bên cạnh cười trộm, hắn bất mãn nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Tiểu công tử, ngươi thật đúng là quan tâm nàng."
"Nếu nàng chết đói, ai tới bảo vệ ta?" Hắn nhảy xuống xe, "Chúng ta vào đi thôi."
Yêu cầu gian phòng, dùng bữa tối, mắt thấy đèn lồng đốt lên bên ngoài nhà trọ, sắc trời càng ngày càng muộn, nàng vẫn chưa trở về. Chưởng quỹ đi ra ngoài gở xuống đèn lồng, hắn và Tiểu Chẩn vẫn ngồi ở đại sảnh, "Cũng đóng cửa rồi, sao họ còn chưa trở lại?"
Cửa lớn nhà trọ đóng lại, chỉ để lại một cánh cửa chếch cho người ra vào, Tô Cẩm ngáp một cái, Tiểu Chẩn đột nhiên vui vẻ nói: "Họ trở về rồi."
Hắn ngáp được một nửa liền ngừng lại, trầm ngâm nhìn, đám phụ nữ trông chừng tơ lụa kia quả thật đều trở về nhưng duy nhất không thấy Tô Triều.
"Tô Triều đâu?"
Mấy người phụ nữ kia liếc nhau một cái, "Tiểu công tử, nàng nói tối nay nàng không trở lại."
Tô Cẩm không hiểu nói: "Thế tơ lụa còn chưa giao xong sao?"
"Đã giao xong xuôi rồi. Có điều, Tô Triều nói nàng có chuyện, ngày mai sẽ tụ họp với tiểu công tử."
"Nàng có chuyện gì?"
"Việc này chúng ta cũng không biết. Chỉ là trước khi tách ra, ta thấy nàng vào phố hoa."
***
"Tiểu công tử, hôm nay là mười lăm tháng chạp, nơi này có chợ phiên cho nên náo nhiệt như thế."
Tô Cẩm phờ phạc cúi thấp đầu xuống đi ở trên đường, đột nhiên vừa ngẩng đầu, lại thấy được một bóng lưng quen thuộc, hắn cắn răng nhấc chân bèn chạy tới phía bóng lưng kia, "Tô Triều."
"Tiểu công tử, ngươi sao vậy?"
Tiểu Chẩn vội vàng đuổi theo hắn, hắn lại đột nhiên dừng bước, "Tại sao không thấy? Ta rõ ràng thấy nàng, chẳng lẽ nàng đang trốn ta?" Vừa quay đầu, bên cạnh chính là một cửa hàng tranh tết, chẳng lẽ là nàng trốn vào bên trong rồi hả?
Cửa hàng không lớn, có một chàng trai trẻ tuổi đang xem tranh tết, hắn nhìn qua trước sau một lần, cũng không thấy nơi nào có thể giấu người, vừa quay người lại đối diện tầm mắt chàng trai kia, hắn bất đắc dĩ cười cười. Dáng vẻ này của mình có lẽ là rất kỳ quái, vào cửa hàng tranh tết, lại chuyên nhìn vài ngóc ngách góc tường như thế.
Hắn đang muốn rời đi, ngoài cửa đột nhiên lại tiến vào hai chàng trai trẻ tuổi, có một người không ngờ thật sự nhìn quen mắt, công tử Tề gia Tề Linh Châu. Tuy rằng không quản lý bố trang trong nhà như hắn, có điều trong cùng ngành cũng coi như qua lại mấy lần với Tề gia, hắn còn nhận ra.
Hai người kia coi trọng tượng gỗ nhỏ treo trước ngực chàng trai trước đó, ra giá không mua được, đụng phải cây đinh mềm, tính tình công tử phát tác, không đổi được tư thế ngôn ngữ cao cao tại thượng kia. Tô Cẩm nghe không nổi nữa, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng châm chọc.
Không ngờ Tề Linh Châu vẫn nhận ra hắn, hắn còn đang muốn nói gì đó, người phụ nữ đáng ghét muốn bị đánh kia đột nhiên vào cửa hàng.
Không bao lâu, trong cửa hàng lại tới một người phụ nữ trẻ tuổi, hắn rõ ràng thấy hai người này nhíu mày lẫn nhau, nhưng chẳng hề nói một câu.
"Tô Triều, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép ngươi cách ta ngoài ba thước."
Hắn không biết sao mình lại nói ra những lời này, nhưng đây lại thật sự là suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng vẫn là dáng vẻ lười biếng láu lỉnh, thậm chí nói thẳng chuyện đến phố hoa đối với hắn. Trong lòng hắn giận, phất tay áo ra khỏi cửa hàng tranh tết kia, mới mơ hồ nhớ tới, sau đó cô gái trẻ tuổi vừa tiến vào phía sau nàng kia hình như mặt mũi có ba, bốn phần tương tự với nàng. Hơn nữa, lúc hắn đưa lưng về phía hai người, họ dường như đang thì thầm rỉ tai nhau.
"Tô Triều, trong nhà của ngươi còn có người nào?"
"Trong nhà? Ừm, một cặp tỷ muội cùng phụ, một muội muội khác phụ, còn có vài dây dưa lề mề, làm gì?"
"Không có gì, hỏi một chút."
Hắn đi ở trước, nàng đi theo sau, hắn đột nhiên lại nói: "Ngươi đi phố hoa làm cái gì?"
"Phố hoa còn có thể dùng để làm gì?" Nàng đương nhiên kỳ quái nói.
Ngọn lửa tim Tô Cẩm vừa mới trở lại yên tĩnh một chút xíu lại dấy lên, giận đến nghiến răng, "Tô Triều, ta đói rồi, cũng khát."
"Vậy đi mua ngay đây."