• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ly do dự một lúc rồi từ chối.

Chu Sổ lại nói: “Vậy chúng ta bỏ tiền ra kiểm soát dư luận một chút.”

Giang Ly nói: “Studio còn rất nhiều khoản phải chi, đừng lãng phí tiền vào việc này nữa.”

“Vậy thì cậu đừng có xem.” Chu Sổ dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Giang Ly kiểm tra lại số tiền tiết kiệm của mình, vẫn có thể trụ được một thời gian nữa, nhưng không thể ngồi yên chờ chết, vì vậy anh liên lạc với một số người bạn có mối quan hệ tốt trong giới.

Gửi tin nhắn đi rất lâu mà không thấy ai trả lời, cứ tưởng tin nhắn “đã bị trôi” thì anh nhận được điện thoại của một người bạn trong giới: “Tối nay bọn anh và một số nhà sản xuất chương trình âm nhạc có tụ tập ở quán bar, cậu đến đó nói chuyện nhé?”

Giang Ly nhìn Tiểu Đào Đào đang ôm bình sữa, do dự một lúc rồi hỏi thời gian, địa điểm, nói muộn một chút sẽ đến.

Tiểu Đào Đào đang uống sữa, nghe thấy anh trai ngốc nhắc đến tên quán bar, trong đầu đột nhiên hiện lên tình tiết trong truyện. Có đoạn, sau khi đến quán bar này, anh trai ngốc đã bị hãm hại đến mức tự sát.

Tiểu Đào Đào không quan tâm đến bình sữa thơm phức nữa, lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh trai ngốc: “Anh định đi đâu thế?”

“Anh có việc phải ra ngoài.” Giang Ly nhìn đồng hồ: “Đến giờ em đi ngủ rồi, em uống sữa xong thì đi đánh răng, lên giường ngủ đi.”

Tiểu Đào Đào không đồng ý: “Không cho anh đi.”

Giang Ly kiên nhẫn giải thích với cô bé: “Anh đi bàn công việc.”

Tiểu Đào Đào nhất quyết không đồng ý: “Không cho anh đi, ở đó có người xấu.”

Giang Ly cố gắng giảng đạo lý với cô bé: “Ngoan nào, nghe lời.”

“Không!” Tiểu Đào Đào ôm chặt lấy cánh tay anh trai ngốc, bám chặt lấy anh như gấu túi koala: “Không cho anh đi.”

“Không cho anh đi, anh cũng phải đi.” Giang Ly bế Tiểu Đào Đào vào phòng, đặt cô bé lên chiếc giường in hình thỏ hồng, sau đó lấy điện thoại định mở kinh Đại Bi cho cô bé nghe: “Chờ em ngủ rồi anh sẽ đi.”

Tiểu Đào Đào nhanh nhẹn bò dậy, động tác nhanh nhẹn, không hề giống một đứa bé ba tuổi, cô bé ôm chặt lấy cánh tay Giang Ly: “Không!”

“Anh có việc phải đi mà.” Giang Ly đánh giá Tiểu Đào Đào từ trên xuống dưới, tự cho là mình đã nhìn thấu sự lo lắng của cô bé: “Em sợ à? Anh sẽ gọi dì giúp việc đến chăm em.”

Ai thèm sợ chứ! Tiểu Đào Đào tức giận trừng mắt nhìn anh trai ngốc: “Đồ ngốc, em đã nói ở đó có người xấu rồi mà!”

“Anh biết rồi, anh sẽ cẩn thận.” Giang Ly sẽ cẩn thận đề phòng, anh cố gắng gỡ tay Tiểu Đào Đào ra: “Em ngoan nào.”

“Anh mới phải ngoan đó.” Tiểu Đào Đào nhất quyết không chịu buông tay, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.

Giang Ly bất lực nhìn cô bé, kiên nhẫn nói: “Anh đi bàn công việc, nếu em cứ ngăn cản anh, thì anh chỉ có thể đưa em về thành phố B thôi.”

Mẹ Giang gần đây đã chịu hợp tác điều trị, thời gian tỉnh táo nhiều hơn trước, mỗi lần khỏe hơn một chút, bà sẽ gọi video cho Tiểu Đào Đào. Tuy không nói rõ, nhưng chắc hẳn bà muốn Tiểu Đào Đào về thành phố B.

“…” Nghe anh trai ngốc nói vậy, Tiểu Đào Đào trợn tròn mắt, cô bé đến đây để bảo vệ anh trai, thế mà anh trai lại dọa cô bé, thật là đáng ghét!

Cô bé tức giận quay lưng về phía anh trai, không thèm để ý đến anh nữa: “Em không thèm để ý đến anh nữa đâu!”

“Lúc về anh sẽ mua thịt nướng cho em.” Giang Ly xoa đầu cô bé, sau đó quay về phòng tắm rửa, thay quần áo, đợi cô bé ngủ rồi sẽ đi.

Tiểu Đào Đào không cam tâm nhìn bóng lưng Giang Ly: “Đúng là đồ ngốc! Em không thèm quan tâm anh nữa!”

Cô bé ngồi trên giường lẩm bẩm mắng Giang Ly vài câu, sau đó lại thở dài, anh trai ngốc nghếch như vậy, cô bé không quan tâm, chắc chắn anh sẽ bị người ta bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đào Đào đành phải xuống giường, chạy chân trần ra khỏi phòng, rón rén đi đến cửa phòng Giang Ly, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK