“Em muốn ăn đòn à?” Giang Ly giơ tay định bắt Tiểu Đào Đào. Tiểu Đào Đào mặc bộ đồ ngủ dài tay, quần dài màu hồng, xoay người chạy trốn. Bộ đồ ngủ ôm sát người, khiến cô bé trông tròn tròn như một quả bóng.
Tiểu Đào Đào vừa chạy vừa cười khanh khách: “Anh đến bắt em đi!”
“Em đợi đấy!” Giang Ly định đuổi theo thì điện thoại đổ chuông.
Tiểu Đào Đào đang đặt một chân lên ghế sô pha, định trèo lên, thấy Giang Ly đi ra ngoài nghe điện thoại, bèn nhanh chóng thu chân lại, “lạch bạch” chạy đến cửa.
Cô bé nép vào tường, lén lút nhìn Giang Ly, sau đó chạy về phía vali, nhét hết chocolate và những thứ khác mà cô bé đã giấu vào trong ba lô.
Anh Chu nói anh trai không biết nấu ăn, cô bé sợ đói, nên lén giấu thêm một ít, phòng trường hợp đói đến gầy đi.
Đợi cô bé nhét đồ xong thì Giang Ly cũng vừa bước vào. Cô bé lập tức lăn lên giường, chui vào trong chăn, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy cô bé đã ngủ, Giang Ly không nói gì nữa, tắt đèn, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm mát rượi, đúng lúc mọi người đang say giấc nồng, thì một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm xông vào phòng, đưa 15 đội khách mời đang ngơ ngác đi.
Bọn họ bị đưa lên trực thăng, bịt mắt, bay gần hai tiếng đồng hồ. Đến khi trời sáng, bọn họ được đưa đến một khu rừng rậm bạt ngàn.
Sắp đến nơi, Giang Ly được phép tháo bịt mắt xuống. Ánh sáng chói chang khiến anh vô thức đưa tay che mắt. Sau khi thích nghi, anh mới nhìn ra ngoài cửa sổ, rừng cây bát ngát khiến anh cảm thấy bất an.
Giang Ly thu hồi tầm mắt, nhìn Tiểu Đào Đào đang ngủ say trên ghế an toàn, khóe miệng còn vương nước miếng.
Anh cong ngón tay thon dài, tháo bịt mắt trên mặt cô bé xuống, nhẹ nhàng chọc vào má cô bé ửng hồng: “Heo con lười biếng, dậy mau! Đến nơi rồi.”
Tiểu Đào Đào khó chịu vỗ vào bàn tay đang quấy rối mình, định xoay người ngủ tiếp, nhưng xoay người mãi mà không được, sợ đến mức cô bé lập tức mở mắt ra.
Cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy mọi thứ đều xa lạ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai người đàn ông đeo kính râm, mặc đồ đen đang ngồi đối diện, cô bé cất giọng trẻ con hỏi Giang Ly: “Chúng ta đang ở đâu vậy anh?”
Giang Ly đáp: “Chúng ta đang trên đường đi quay chương trình.”
Tiểu Đào Đào nhớ đến công việc của mình, lập tức bình tĩnh lại, vừa thở phào nhẹ nhõm, cô bé bỗng nhiên phát hiện trên áo cà sa của mình có một vệt ướt sũng.
Cô bé khó hiểu nhìn anh trai ngốc: “Anh tạt nước vào người em à?”
Khóe mắt Giang Ly giật giật: “Em tự chảy nước miếng đấy.”
“Hả?” Tiểu Đào Đào đưa tay lau miệng, quả nhiên ướt sũng, cô bé xấu hổ vùi mặt vào vai Giang Ly: “Sao anh không gọi em dậy? Mọi người đều nhìn thấy hết rồi.”
“Em ngủ như heo chết, anh gọi sao được?” Nửa đêm bị đánh thức, Giang Ly đã định gọi Tiểu Đào Đào dậy, không ngờ cô nhóc ngủ say như chết, gọi mãi không tỉnh. Không còn cách nào khác, anh đành vừa cõng cô bé trên lưng, vừa vác ba lô lên đường, mỏi đến mức tay tê cứng.
Tiểu Đào Đào không tin nhìn Giang Ly, rõ ràng mỗi ngày cô bé đều dậy sớm nhất, sao có thể gọi không dậy được: “Anh nói dối.”
Giang Ly “hừ” một tiếng: “Em không tin thì hỏi đạo diễn đi.”
Tiểu Đào Đào nhìn vị đạo diễn và người mặc đồ đen đang ngồi đối diện. Vị đạo diễn gật đầu. Cô bé ngây người ra, xấu hổ vùi mặt vào vai Giang Ly, lúng túng xoay người: “Chắc do em mệt quá, nên không nghe thấy.”
“Có lẽ vậy.” Giang Ly không vạch trần cô bé, anh nhìn chiếc trực thăng đang dần hạ xuống: “Chúng ta đến nơi rồi.”
“Đến nơi rồi ạ?” Tiểu Đào Đào lập tức chuyển hướng sự chú ý, ghé sát vào cửa sổ nhìn…
Cùng lúc bọn họ đến nơi, kênh livestream của chương trình “Sinh Tồn Hoang Dã” cũng chính thức được mở. Các fan hâm mộ đã chờ đợi từ lâu, lập tức đổ xô vào.