“Tổ chương trình có 50 triệu tệ tiền thưởng, đương nhiên là lắm tiền rồi.” Cư dân mạng nhìn chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh: “Trông ngầu quá! Là Tạ Cảnh đúng không?”
Kênh livestream của chương trình “Sinh Tồn Hoang Dã” sẽ được mở sau khi khách mời đến điểm xuất phát. Những cư dân mạng đang chờ thần tượng của mình, bèn tùy ý lướt xem, nhìn thấy kênh livestream số 15 được mở, lập tức click vào.
Đúng lúc mọi người đang tràn đầy mong đợi thần tượng của mình xuất hiện, thì nhìn thấy Giang Ly đeo kính râm nhảy từ trên trực thăng xuống. Anh mặc quần áo lao động màu đen, đi bốt màu đen, ăn mặc gọn gàng, vô cùng anh tuấn.
Nhìn thấy Giang Ly, cư dân mạng lập tức bắt đầu bình luận: “Giang Ly đến để gây cười à? Ăn mặc như đi biểu diễn thời trang vậy, không biết còn tưởng đidã ngoại đấy.”
“Nhưng mà phải công nhận là rất đẹp trai, xứng đáng với danh hiệu ‘mỹ nam bình hoa’.”
“Đẹp trai có thể ăn thay cơm được à? Không biết làm gì thì đến tham gia chương trình sinh tồn, đúng là tự tìm đường chết!”
Giang Ly bị mọi người chê bai đủ điều, mặc kệ gió mạnh, anh bế Tiểu Đào Đào đang mặc áo cà sa xuống, sau đó một tay bế cô bé, một tay xách ba lô nặng mấy chục cân, sải bước đi về phía khoảng đất trống.
Vừa đến nơi an toàn, Giang Ly lập tức ném ba lô xuống, sau đó thở hổn hển đặt Tiểu Đào Đào xuống: “Em nặng quá, mệt chết anh rồi.”
Cư dân mạng nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ, quả nhiên là bình hoa vô dụng, nói anh có thể kiên trì được hai ngày đã là nể mặt lắm rồi.
Tiểu Đào Đào cũng bất mãn chống nạnh: “Rõ ràng em rất gầy mà.”
“Haha.” Giang Ly dựa vào tảng đá bên cạnh: “Anh cảm giác mình vừa bế một ngọn núi.”
Tiểu Đào Đào bị chê bai, tức giận đá vào chân Giang Ly: “Anh mới là núi ấy!”
Giang Ly bị đá đau điếng: “Á!”
Cư dân mạng xem livestream cảm thấy Giang Ly làm quá, một đứa bé con nít có bao nhiêu sức mà đá một cái đã kêu la thảm thiết rồi. Không biết mời anh đến đây làm gì? Diễn kịch à?
Tiểu Đào Đào biết rõ sức lực của mình, chột dạ rụt chân lại: “Để em xoa cho anh nhé?”
Giang Ly hít sâu một hơi: “Không cần.”
“Anh nói không cần đấy nhé.” Tiểu Đào Đào ôm bình sữa, nhìn xung quanh, phát hiện không có ai: “Chúng ta đến trước.”
Giang Ly giải thích: “Không phải, chỉ có chúng ta được đưa đến đây thôi.”
Tiểu Đào Đào không hiểu lắm: “Chỉ có chúng ta tham gia chương trình hả?”
Giang Ly lắc đầu: “Không phải, chúng ta và các đội khác được đưa đến riêng từng nơi…”
“À…” Tiểu Đào Đào gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Sao chỉ có hai chúng ta ở đây vậy?”
“Cái này em phải hỏi đạo diễn.” Giang Ly nhìn sang đạo diễn và những người khác đang đứng đối diện.
Tiểu Đào Đào hỏi đạo diễn, giọng nói mềm mại: “Tại sao ạ?”
“Vì đây là luật chơi do tổng đạo diễn đặt ra.” Vị đạo diễn hắng giọng, lấy máy tính bảng ra, dặn dò hai người những điều cần chú ý sau khi vào rừng, sau đó lấy một chiếc ba lô chống nước đưa cho Giang Ly: “Đây là đồ dùng sinh tồn được chuẩn bị theo lựa chọn trước đó của hai người, hãy sử dụng hợp lý.”
Giang Ly nhận lấy ba lô, sau khi kiểm tra đồ dùng bên trong, sắc mặt anh tối sầm lại. Bên trong chỉ có chocolate, sữa bột và một bình nước bằng inox, không có thứ gì là vật dụng cần thiết để sinh tồn cả.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đây là đồ dùng sinh tồn mà các người đã hứa sẽ chuẩn bị giúp à?”
Vị đạo diễn gật đầu: “Là do Tiểu Đào Đào tự tay lựa chọn.”
Giang Ly nhớ lại buổi phỏng vấn trước đó, anh hoàn toàn không biết tổ chương trình đã giăng bẫy anh ở đây, bất lực cười với Tiểu Đào Đào: “Em chọn à?”
Tiểu Đào Đào đang ôm bình sữa, tự hào đáp: “Em chọn đấy, được không?”
Giang Ly nghiến răng: “Chocolate với sữa bột thì anh còn hiểu được, tại sao em lại chọn bình nước?”
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Để đun nước pha sữa bột ạ.”