Thành công rồi, Tiểu Đào Đào chạy về phòng giả vờ ngủ. Chờ một lúc lâu sau, Giang Ly mới đi đến phòng cô bé, đứng ở cửa nhìn một lát rồi quay người đi ra ngoài.
Tiểu Đào Đào nhẹ nhàng kéo chăn xuống, len lén nhìn ra ngoài, khoảng mấy phút sau, cô bé nghe thấy tiếng Giang Ly gắt gỏng: “Cái ổ khóa chết tiệt gì thế này?”
Tiểu Đào Đào lập tức chui ra khỏi chăn, chạy ra cửa, cười hì hì nhìn anh trai ngốc đang loay hoay không mở được cửa, trong giọng nói không giấu nổi vẻ đắc ý: “Anh ra ngoài không được nữa rồi.”
“Em vui lắm à?” Giang Ly trừng mắt nhìn cô bé: “Anh không ra ngoài được thì không bàn công việc được, không kiếm tiền thì lấy đâu ra tiền mua đồ ăn ngon cho em?”
“Nhưng mà ổ khóa bị hỏng rồi, anh không ra ngoài được mà.” Tiểu Đào Đào kéo Giang Ly vào nhà: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
“Tự nhiên sao lại hỏng được?” Giang Ly lại vặn thử vài cái, phát hiện ổ khóa vẫn không hề nhúc nhích.
“Chắc là Phật Tổ chỉ điểm anh đừng ra ngoài đấy.” Tiểu Đào Đào bịa chuyện: “A Di Đà Phật.”
“…” Giang Ly không tin mấy thứ này, anh lấy điện thoại ra: “Để anh gọi người đến sửa.”
“Không được gọi!” Tiểu Đào Đào giật lấy điện thoại: “Ngày mai gọi cũng được mà.”
Giang Ly bất lực véo búi tóc của cô bé: “Không gọi người đến sửa, sau này chúng ta phải ra đường hát rong kiếm sống đấy.”
Tiểu Đào Đào vừa nghe thấy hát rong liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Anh sẽ dọa người ta chạy mất dép đấy.”
Giang Ly “hừ” một tiếng, nếu không phải em gái ruột, anh thật sự muốn cho cô bé một trận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy em nói xem phải làm sao?”
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Dù sao thì anh cũng đừng có hát, em sợ người ta bắt anh đền tiền.”
Giang Ly hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đấy là xu hướng mới, em hiểu không?”
“Không hiểu.” Dù sao thì Tiểu Đào Đào vẫn cảm thấy nghe kinh Phật hay hơn là mấy thứ âm nhạc ồn ào kia.
Giang Ly bất lực nhìn cô bé: “Em thấy nghe kinh hay hơn, vậy em đi mà nghe.”
“Em không nghe đâu.” Tiểu Đào Đào lắc đầu nguầy nguậy, cô bé mà nghe kinh là ngủ gật ngay.
Giang Ly hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn tivi, chợt nảy ra một ý tưởng: “Hay em biểu diễn tiết mục “người đẹp nằm trên bàn đinh”?”
Giang Ly: “Em diễn cái bàn à?”
Tiểu Đào Đào nói: “Tất nhiên là không rồi, anh diễn người ôm bàn.”
Giang Ly không muốn bị bàn đè chết, anh xoa đầu Tiểu Đào Đào: “Em đừng có nghĩ ra mấy cái trò quỷ quái đó nữa, để anh gọi người đến mở cửa.”
Nhân viên sửa khóa đến rất muộn, sau khi kiểm tra, ổ khóa đã hỏng hoàn toàn, phải mất một lúc lâu mới sửa xong. Lúc này trời đã khuya lắm rồi, Giang Ly nhìn Tiểu Đào Đào đang úp mặt vào sofa ngủ ngon lành, thôi vậy, không đến quán bar nữa.
Anh bế Tiểu Đào Đào vào phòng ngủ, sau đó đi ra ngoài, tìm điện thoại trong khe sofa, mở máy ra thì thấy người bạn kia đã gọi cho anh rất nhiều cuộc.
Anh nhíu mày, định gọi lại giải thích một tiếng, nhưng gọi mãi mà đầu dây bên kia không bắt máy. Sau mười mấy hồi chuông, anh cúp máy, quay về phòng nghỉ ngơi.
Mùa hè trời sáng sớm hơn, ánh nắng ban mai nhanh chóng chiếu sáng căn phòng.
Tiểu Đào Đào ngủ ngon lành trên giường, hàng mi dài và cong vút in bóng xuống mí mắt dưới ánh nắng, đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Khoảng 7 giờ, đồng hồ sinh học của Tiểu Đào Đào đổ chuông, cô bé mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt, sau đó ngồi bật dậy, gãi gãi mái tóc rối bù như tổ quạ.