Trương Mạo trở về phòng làm việc, chân trước đóng cửa lại chân sau Tống Tân Nghiệp đã đẩy cửa tiến vào, còn khuôn mặt bình tĩnh chạy thẳng tới trước người hắn, giơ tay lên ấn hắn ở trên ghế làm việc, trên cao nhìn xuống hắn.
Chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Động động bả vai, phát hiện bị ép tới chặt cứng, Trương Mạo ngay sau đó buông lỏng thân thể tựa vào trong lưng ghế tựa, khơi lông mày, "Cậu đây coi như là tập kích ông chủ?"
Tống Tân Nghiệp tức run rẩy mãi.
Hắn và Trương Mạo quen biết nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người này bởi vì chuyện gì mà thay đổi sắc mặt.
Ngày đó mình hôn hắn cũng không có ý nghĩ khác.
Ngày đó nhìn thấy mình ở trên giường hắn ngủ cũng không có ý nghĩ khác.
Ngày đó mình sinh hờn dỗi với hắn vẫn là không có ý nghĩ khác.
Hiện tại......
Tống Tân Nghiệp nhìn Trương Mạo vẫn luôn mỉm cười nhìn mình, cảm giác mình sắp điên rồi.
Hắn cũng không biết từ lúc nào thì cứ chú ý người đàn ông này, chờ lúc hắn ý thức được liền suốt buổi tối tìm gái sóng lớn (*) lên giường cũng trở thành đè người đàn ông này dưới thân, nhưng hắn biết, muốn lừa Trương Mạo lên giường thật sự khó khăn.
((*) sóng lớn là chỉ người mông to ngực lớn eo nhỏ)
Hắn sợ nếu quả thực tới ngày đó, nam nhân bình tĩnh này sẽ một bên cùng hắn làm tình, một bên hỏi hắn mấy thứ số liệu báo biểu hôm nay đã làm xong chưa!
Hít sâu một cái chậm rãi phun ra, Tống Tân Nghiệp cúi người xuống, hai chân khụy một cái trực tiếp nửa quỳ trước người Trương Mạo, chôn mặt trên đùi hắn, hai cánh tay chặt chẽ ôm eo hắn.
Hắn còn có thể làm sao a? Làm sao mới có thể làm cho người đàn ông này thật sự từ trong lòng coi trọng mình.
Trương Mạo kinh ngạc mở to mắt, nhìn đỉnh đầu Tống Tân Nghiệp.
Nếu như Tống Tân Nghiệp giờ phút này ngẩng đầu, hắn liền sẽ nhìn thấy Trương Mạo hiếm thấy bởi vì hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, đáng tiếc, hắn không ngẩng đầu, hắn buồn bực chôn mặt chờ Trương Mạo đẩy hắn ra, sau đó không lạnh không nhạt nói với mình, giờ làm việc đến rồi, nên trở về làm việc.
Giơ tay lên ở giữa không trung ngừng một lát, Trương Mạo thở dài vẫn là nhẹ nhàng đặt tay ở đỉnh đầu Tống Tân Kế, thuận tóc hắn sờ hai cái, dáng vẻ kia giống như là đang trấn an lông vàng lớn nhà mình làm nũng.
"Tân Nghiệp? Cậu như vậy tôi cảm thấy rất kỳ quặc." Cười khổ cúi đầu nhìn hắn, Trương Mạo cảm giác mình có chút luống cuống.
Hắn mấy năm nay đều bận rộn công việc, căn bản không có thời gian suy nghĩ quan hệ nam nữ, bình thường có tụ tập thì đi, không tụ tập thì ở trong nhà.
Hắn là nam nhân cấm dục điển hình, sống ở trong đô thị phồn hoa.
Tống Tân Nghiệp chôn mặt, thanh âm ấp úng hừ hừ, "Tôi ngốc thoải mái như vậy."
...... Trương Mạo thở dài, được rồi, nam nhân này hiện tại nhìn ra dường như rất mỏng manh, hơn nữa có một loại mỏng manh thuộc về ảo giác của mình.
Tống Tân Nghiệp vốn là còn muốn chờ Trương Mạo có thể nói hai câu dỗ dành mình đều sắp mơ hồ rồi, cũng không có nghe thấy một câu nói của nam nhân.
Bất đắc dĩ, hắn bán ngẩng đầu nhìn về phía Trương Mạo, kết quả tức mặt đều tím.
Trương Mạo đang cầm một sấp văn kiện, giơ ở trên đỉnh đầu hắn lật xem, bộ dáng rất chuyên chú, căn bản không chia tâm tư ở trên người mình.
"Trương Mạo! Anh là đồ ngốc!"
Tống Tân Nghiệp xù lông, đứng lên rống với hắn một cái sau đó xoay người rời đi.
Trương Mạo không hiểu ra sao nhìn bóng lưng hắn, giật giật hai chân bị đè tê dại, cau mày.
Hắn rốt cuộc làm sao lại biến thành đồ ngốc trong miệng Tống Tân Nghiệp? Lời này nói cũng quá dứt khoát.
Hàn Mạc đi làm là Thiệu Văn Phong lái xe đưa tới, trực tiếp đưa đến cửa công ty.
"Buổi tối tôi đón em tan làm." Kéo tay Hàn Mạc muốn xuống xe, Thiệu Văn Phong sáp tới chớp chớp mắt với cậu.
"Anh lại muốn tới nhà tôi cọ giường?" Đối với hành động vô sỉ thỉnh thoảng cọ giường của Thiệu Văn Phong Hàn Mạc đã không muốn đi truy cứu, ít nhất một điểm có thể khẳng định, lúc có Thiệu Văn Phong ở đây chất lượng giấc ngủ của cậu nâng cao không ít.
"Ừ, đúng, tôi còn muốn cọ em." Thiệu Văn Phong thoải mái gật đầu, thừa dịp thời gian Hàn Mạc trừng mắt sáp tới hôn mặt cậu, sau đó đưa tay đẩy một cái, lại kéo cửa xe, lái xe rời đi.
Hàn Mạc nhìn đuôi xe nghênh ngang rời đi trợn to mắt trắng, đồ lưu manh thối.
Mới vừa đi hai bước, điện thoại đặt ở túi quần vang lên, Hàn Mạc lấy ra nhìn khơi mi ngẩng đầu, sau đó nhận điện thoại, "Em tới dưới lầu rồi, còn gọi điện thoại cho em làm gì."
Trương Mạo đứng ở tầng 5, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống, thấy cậu vào công ty sau đó khẽ cười một tiếng, "Vừa rồi anh nhưng nhìn thấy mày xuống xe rồi, nói, ai đưa mày tới?"
"Anh trai em a, anh không nhận ra chiếc xe kia?" Hàn Mạc giơ tay lên chào hỏi với nhân viên trong công ty sau đó đi tới thang máy.
"...... À à, là anh mày, mày tới phòng làm việc của anh chút, anh có chuyện trưng cầu với mày." Trương Mạo bĩu môi cúp điện thoại, liếc nhìn tấm hình một nhà ba người đặt ở trên bàn làm việc, phía trên là cha hắn, mẹ hắn, còn có hắn.
Hàn Mạc ra khỏi thang máy liền gặp Tống Tân Nghiệp đầy mặt vẻ sa sút tinh thần bị đả kích, tò mò sáp tới vỗ vai hắn, chớp chớp mắt quăng mị nhãn với hắn, "Tống nhị? Mày bị sưng phù hả?"
"......" Tống Tân Nghiệp khóe miệng co giật nhìn cậu, cực kỳ không hiểu hình thức bán manh lúc này của Hàn Mạc, giơ tay lên vẫy vẫy, trực tiếp xoay người vào phòng làm việc của mình.
Hàn Mạc quay đầu liếc nhìn những đồng nghiệp khác, chỉ chỉ cửa phòng làm việc hắn, "Ai kích thích hắn?"
Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tân Nghiệp không tinh thần như vậy, bình thường tên kia còn có thể lăn qua lăn lại nhiều hơn mình.
"Không biết a, giám đốc Hàn, vừa nãy phó tổng từ phòng làm việc của giám đốc đi ra ngoài đã biến thành như vậy, biểu tình kia quá u oán." Một nhân viên tính cách tương đối sáng sủa trong đó nhún nhún vai, giải thích một câu với cậu.
Hàn Mạc tỏ vẻ hiểu gật đầu, xoay người đi về phía phòng làm việc của Trương Mạo, trên đường còn cầm hai miếng socola nhân viên đặt trên bàn nhét vào trong miệng.
"Hi, tìm em có việc gì?" Gõ cửa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Trương Mạo đang ngồi ở phía sau bàn làm việc xem văn kiện, cậu sáp tới ngồi đối diện giơ giơ tay chào hỏi.
Trương Mạo vén mí mắt nhìn cậu, giơ tay lên chỉ chỉ vị trí khóe miệng mình ra hiệu Hàn Mạc lau lau, "Mày có thể ăn thứ gì thì ăn thứ đó hay không, đừng giống như trẻ con cái gì cũng ăn?"
Hàn Mạc xoa xoa miệng, hừ một tiếng.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, gần đây không phải không có công việc gì cần em giám sát sao, em muốn nghỉ ngơi một chút, anh cũng biết, dự án kia của công ty Thiệu Văn Phong làm cho em tiêu hao quá nhiều tinh lực." Nhún nhún vai, cậu ngáp.
Cho dù hôm nay ngủ được rất không tệ, nhưng cậu vẫn buồn ngủ lợi hại.
Kể từ khi mang thai đến bây giờ, Hàn Mạc liền phát hiện, thân thể cậu xảy ra biến hóa. Trước kia đi ra ngoài chơi đùa đều cảm thấy rất hưng phấn, hiện tại nghe ai nói đi uống rượu cậu liền cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn không muốn đi.
Mỗi ngày đúng lúc đúng giờ buồn ngủ, lúc tiểu bảo bối ngủ cậu ở bên cạnh bồi ngủ, tiểu bảo bối tỉnh dậy cậu ở bên cạnh bồi chơi, hoàn toàn là một dáng vẻ người cha nhị thập tứ hiếu.
"...... Được rồi, không để cho mày theo dự án." Trương Mạo lặng yên thu lại văn kiện đặt ở trong tay, trợn mắt trắng với cậu.
Hắn có thể làm sao đây? Người ta đều không biểu thị muốn giúp đỡ hắn san sẻ, muốn nghỉ ngơi, chả lẽ hắn còn có thể mặt dày cầu xin?
"Em giỡn với anh đấy, còn tưởng thật." Hàn Mạc ha ha cười không ngừng, đưa tay cầm lấy cặp văn kiện hắn vừa để một bên tới trước người, mở ra nhìn một chút khơi mi, "Chỉ chuyện này? Em nhận."
"Không phải, anh hai ngày nữa phải về quê một chuyến, mày giúp anh trông công ty." Giao công ty cho Hàn Mạc kỳ thực rất không nhân đạo, Hàn Mạc phải trông con, không có nhiều tâm tư quản công ty hắn rõ ràng, nhưng giao cho người khác hắn không yên lòng.
Trợ lý của mình mặc dù năng lực làm việc mạnh nhưng không gánh được chuyện này, Tống Tân Nghiệp...... Thôi vậy, tiểu tử kia chính là tên điên, lúc tâm tình tốt làm việc có chương có cứ, tâm tình không tốt thì làm qua loa, hắn sợ giao công ty cho Tống Tân Nghiệp không được 1 tháng, e rằng liền phải phá sản giải tán.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải dựa vào Hàn Mạc chống đỡ.
Hàn Mạc ngược lại rất hiểu ý tứ của hắn, gật đầu một cái không cự tuyệt, chỉ bất quá vẫn là hỏi thêm một câu, "Anh về quê làm gì?"
"Xem mặt, kết hôn, sinh con." Biểu tình Trương Mạo không thay đổi, vẫn là nụ cười mang theo nhàn nhạt như vậy, ngữ khí cũng không có lên xuống, mấy chữ này từ trong miệng hắn nói ra làm cho cả người Hàn Mạc đều không ổn.
Xem mặt, kết hôn, sinh con.
Hắn đi một tháng......
Này con mẹ nó cái tốc độ cứt chó gì!!
Hàn Mạc trì hoãn hồi lâu mới kịp phản ứng, sau đó xoạt một cái từ trên ghế đứng lên, xoay người ra cửa, không tới 3 phút, cậu lại tiến vào, một lần nữa ngồi ở đối diện Trương Mạo, bộp bộp bộp duỗi tay vỗ bàn, "Tổng giám đốc tiên sinh, anh có thể đừng đem loại chuyện này nói đơn giản giống như ra đường đả tương du (*) hay không? Anh có thể có chút dao động ngữ khí biểu tình hay không? Đệt, nhà amh là nông thôn em biết, anh những năm này phấn đấu là vì trong nhà em cũng biết, vấn đề là, anh không thể bởi vì như vậy liền trở về kết hôn sinh con a! Cái này không hợp logic!"
((*)Đả tương du: mua nước mắm, lấy xì dầu (nghĩa đen); đi ngang qua. Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là"Đả tương du" rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉđi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác. Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh)
Trương Mạo cau mày, không quá hiểu Hàn Mạc đột nhiên khó chịu là xảy ra chuyện gì.
Có cái gì không hợp logic?
Hắn lập tức 30 tuổi rồi, trong nhà sốt ruột bảo hắn về xem mắt có cái gì không đúng.
Xem mắt thành công đương nhiên chính là kết hôn sinh con cái này có gì sai? Câu nào của hắn biểu đạt không rõ ràng làm cho Hàn Mạc cảm giác mình là bị người trong nhà bức bách?
"Hàn Mạc, Hàn Mạc, mày có phải hiểu lầm hay không?" Hắn giơ tay lên để cho Hàn Mạc đừng nóng nảy như vậy, chỉ chỉ khung ảnh đặt ở một bên, bĩu bĩu môi, "Mẹ anh đợt này gọi điện thoại cho anh mãi, mỗi lần gọi điện thoại chỉ nói hai điểm, một, bọn họ lớn tuổi rồi muốn ôm cháu trai, hai, anh lớn tuổi rồi nên có một đứa con, chỉ như vậy."
Nhún nhún vai, thấy sắc mặt Hàn Mạc thay đổi lại muốn gào lên với hắn, hắn khẽ cười một tiếng, "Anh cảm thấy cũng nên tìm phụ nữ lập gia đình rồi, người ta không đều nói trước lập nghiệp sau lập gia đình sao, anh hiện tại coi như là sự nghiệp có thành công, muốn kết hôn sinh con trải qua cuộc sống vợ con đầu giường nóng (*) có cái gì không đúng?"
((*) chỗ này ý là gia đình êm ấm)
Hàn Mạc há hốc mồm, nghĩ kỹ dường như không có gì sai, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Bất quá Trương Mạo cũng đã tính toán xong rồi, cậu cũng không có thể có thể nói. Chuyện bản thân cậu cũng chưa giải quyết xong đâu, đâu có nhiều tâm tư như vậy đi quản người khác.
Vẫn là trước quản tốt chính mình đi.
Thở dài, cậu gật gật đầu với Trương Mạo, hai tay mở ra tỏ vẻ mình không lời nào có thể nói, "OK, anh nếu cảm thấy như vậy tốt anh liền làm, còn có chuyện khác muốn bàn giao không?"
Trương Mạo lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra lật lật, sau đó từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra phong thư phồng phồng ném tới trên bàn, bĩu bĩu môi, "Này, bao lì xì cho con nuôi của anh, chờ anh trở lại sau đó lại đi thăm nó, nhóc con kia chỉ xem ảnh thôi đã rất đáng yêu."
Hàn Mạc hiện tại chỉ cần là có người khen con trai nhà cậu đáng yêu xinh đẹp mềm mại, cậu đều đặc biệt vui vẻ, vui thích duỗi tay cầm phong thư cười khà khà, "Cám ơn nhe, chờ anh trở lại tới nhà thăm, đoán chừng lúc ấy nó có thể bắt đầu bước đi rồi."
Cậu dự tính, Trương Mạo thế nào cũng phải đi khoảng 3 tháng, chờ Trương Mạo trở lại con trai nhà cậu cũng đầy tuổi rồi, tới lúc đó có thể bắt đầu huấn luyện bước đi, dáng vẻ tiểu bảo bối xiêu vẹo chân nhỏ ngắn từng bước từng bước đi về phía trước khẳng định đặc biệt đáng yêu.
Cầm cặp văn kiện ra khỏi phòng làm việc của Trương Mạo, còn chưa đi hai bước đã bị Tống Tân Nghiệp kéo cánh tay tới phòng làm việc của hắn, Hàn Mạc cảm thấy hôm nay mình nhất định có thể trở thành anh trai tri tâm, nhìn dáng vẻ kia của Tống Tân Nghiệp liền biết là muốn tìm mình ói nước đắng (*).
((*) nước đắng: nỗi khổ trong lòng)
"Vừa nãy Trương Mạo tìm mày nói gì?" Liếc nhìn cặp văn kiện cậu cầm trong tay, phát hiện là cái vừa nãy Trương Mạo xem, Tống Tân Nghiệp khơi mi, hắn còn tưởng rằng dự án này là Trương Mạo muốn làm.
"Không có chuyện gì khác, anh ấy phải về quê một đoạn thời gian, bảo tao giúp đỡ nhìn công ty, mày gần đây rất không thích hợp nhe, đối với Trương Mạo có phải quan tâm có chút quá nhiều rồi hay không?" Hàn Mạc là một người nhạy cảm, cậu có thể cảm giác được trong thời gian một năm mình rời đi, giữa Tống Tân Nghiệp và Trương Mạo nhất định có tiến triển gì đó, hoặc là nói, tiến triển đơn phương.
Ít nhất ở chỗ cậu có thể nhìn thấy, Tống Tân Nghiệp đã không chỉ một lần đối với Trương Mạo ngẩn người, ánh mắt kia thoạt nhìn giống như là muốn một ngụm nuốt Trương Mạo vào vậy.
Cậu có chút buồn bực, làm sao ngay cả Tống Tân Nghiệp cũng trở thành thích nam nhân? Bị cậu lây bệnh?
"Về quê? Sao lại muốn về quê?" Tống Tân Nghiệp cau mày, không giải thích được nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Mạc.
Vừa nãy ở phòng làm việc của Trương Mạo hắn làm sao một câu cũng không nghe nói, nam nhân kia căn bản là không định nói với mình quyết định trọng đại như vậy.
"Nói là muốn đi xem mắt, sau đó kết hôn sinh con, anh ấy hình như......" Hàn Mạc nói còn chưa dứt lời, Tống Tân Nghiệp đã giống như một trận cuồng phong từ bên cạnh cậu xông ra ngoài, tiếng đập cửa rất lớn, dọa Hàn Mạc vỗ vỗ trái tim nhảy không ngừng.
Trương Mạo đang gọi điện thoại cho trong nhà, "Mẹ, con chuẩn bị đặt vé máy bay rồi, nếu không xảy ra ngoài ý muốn con......"
"Trương Mạo! Anh rốt cuộc có ý gì!" Tống Tân Nghiệp ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp vọt vào, há mồm liền rống.
Trương Mạo sửng sốt, thấy dáng vẻ mắt mặt đỏ lên nộ khí đằng đằng có chút há hốc mồm, vội vàng nói với điện thoại câu hiện tại có việc sau này lại gọi, sau đó cúp điện thoại.
"Lễ phép căn bản của cậu bị chó ăn rồi." Hắn mặt lạnh nhìn về phía Tống Tân Nghiệp, ngữ khí có chút không tốt.
Thằng cha khó hiểu, rốt cuộc muốn làm gì!
Vừa nãy nói mình là đồ ngốc, hiện tại lại vô duyên vô cớ gào mình, đây rốt cuộc là tình huống gì. Hắn không trêu chọc đến Tống Tân Nghiệp đi, người này làm gì giống như pháo chạy tới trước mặt mình nổ tung vậy.
"...... Tôi vốn không có lễ phép, tôi trong mắt anh luôn là thằng nhóc thối, cho dù tôi hiện tại hơn 20 tuổi anh vẫn là coi tôi là thằng nhóc thối!" Tống Tân Nghiệp khó chịu giơ tay lên gãi gãi da đầu, một tay đặt ở bên eo xoay một vòng tại chỗ.
"Lời này của cậu nên nói với cha cậu hoặc là anh cậu, tôi không cho rằng cậu cao 1m9 sẽ là thằng nhóc thối." Trương Mạo thở dài, cầm điếu thuốc ngậm trong miệng.
Hắn bình thường không làm sao hút thuốc, nhưng hôm nay bị Tống Tân Nghiệp nháo thật sự có chút phiền muộn, loại cảm giác làm cho anh không có cách nào nắm chắc này thật sự là rất mệt mỏi.
"Vậy anh tại sao không nói với tôi chuyện anh phải về nhà kết hôn sinh con?" Tống Tân Nghiệp trợn đôi mắt trâu, thẳng tưng nhìn Trương Mạo, miệng mím lại, dáng vẻ còn có chút ủy khuất.
Trương Mạo nếu không phải rất bình tĩnh, hắn thật sự muốn trợn mắt trắng.
Hắn kết hôn sinh con có liên quan gì tới Tống Tân Nghiệp, còn phải báo cáo một tiếng?
"Tân Nghiệp, cậu muốn biểu đạt cái gì? Tôi 30 tuổi rồi, giống anh cậu, anh cậu thích nam nhân cho nên tới bây giờ cũng không kết hôn, cậu ấy không tìm được thích hợp, tôi tin nếu cậu ấy tìm được đoán chừng cũng kết hôn. Tôi đối với kết hôn sinh con thật sự không có yêu cầu gì, nhìn thuận mắt thì ở cùng nhau, sau đó sống, cái này có gì không đúng?"
Hắn thật sự rất không hiểu, thật sự.
Tống Tân Nghiệp cau mày, nhìn dáng vẻ không sao cả kia của Trương Mạo, thốt ra, "Vậy tôi kết hôn với anh, chúng ta sinh con!"