***** Do chiều nay với ngày mai có việc bận nên tui đăng sớm chút =)))))
Thiệu Tử Ninh đến tìm Thiệu Văn Phong kỳ thực vì một chuyện, em trai Thiệu Tử An của hắn bị lạc!
Từ nước ngoài một mình chạy tới đây, nguyên nhân......
Hắn rụt vai ngồi trên ghế salon ăn cơm, trước mặt là thực đơn, nhưng hắn không dám gọi thức ăn a, hắn sợ mình nếu gọi thức ăn, đại ca của hắn sẽ lập tức mắng hắn. Em trai lạc mất rồi, còn có tâm tư ăn cơm!?
Thiệu Văn Phong đưa văn kiện đã ký xong cho cấp dưới chờ bên cạnh, phất tay một cái để cho bọn họ rời đi, nên làm gì thì đi làm.
Chờ sau khi trong ghế lô chỉ còn lại mình và Thiệu Tử Ninh, sắc mặt anh trầm xuống.
Vừa nãy nếu không phải thằng nhóc thối này không có chuyện gì rảnh rỗi khoác cánh tay mình, Hàn Mạc cũng sẽ không hiểu lầm anh lại làm loạn, nếu không phải thằng nhóc thối này nói chuyện khó nghe, Tử An cũng sẽ không rời nhà trốn đi tìm anh, giờ tốt rồi, đã qua vài này, Tử An mất liên hệ, nó với nói với mình!
Thành phố Tân Hải lớn như vậy, muốn tìm bé trai 17 tuổi đâu dễ dàng như vậy. Thật là chỉ biết thêm phiền toái cho anh, không bớt lo.
Nhìn hắn rụt lại thân thể tận lực giảm bớt cảm giác hiện hữu của mình, Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng.
Chỉ một tiếng này, Thiệu Tử An bị dọa tới thân thể run rẩy còn giống con chuột gặp phải mèo, động cũng không dám động.
Yên lặng một lát, Thiệu Tử Ninh giương mắt lén lút liếc nam nhân đối diện, nuốt nước miếng.
Hắn sợ nhất chính là anh Văn Phong, nhất là anh Văn Phong không nói chuyện.
"...... Anh Văn Phong...... Em......"
"Mày cái gì? Mày biết rõ Tử An tính cách gì, mày còn chọc tức nó chạy đi, tức chạy coi như thôi, lại còn đợi tới lúc người không tìm được mới gọi cho anh, mày đọc nhiều sách như vậy trong đầu có chút hữu dụng hay không?" Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng, trong đôi con ngươi đen tản ra hàn khí.
Hai đứa em trai này đứa nào cũng không bớt lo, một đứa từ nhỏ được người trong nhà cưng chiều, tính tình kiêu căng như con gái, đứa khác ngược lại có chút dáng vẻ nam tử hán, lại là hũ nút, một gậy đánh không ra rắm.
Thiệu Văn Phong hít sâu một cái, một tay đặt trên mặt bàn cộc cộc cộc nhẹ gõ, nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa nghe được thanh âm, vội vàng mở cửa đi tới, "Thiệu tổng muốn ăn chút gì không? Mấy hôm trước đầu bếp mới điều chế nước sốt làm thịt bò, Thiệu tổng có muốn nếm thử chút hay không?"
Thiệu Văn Phong ừ một tiếng, lại chọn mấy thứ, "Mày muốn ăn gì thì chọn."
Thiệu Tử Ninh hít lỗ mũi, nhỏ giọng báo mấy thứ mình đã sớm muốn ăn, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở đó, cúi đầu.
"Nói đi, Tử An lúc đi mang theo cái gì đi." Thiệu Văn Phong châm điếu thuốc vểnh chân sau đó ngồi dựa, rõ ràng tướng đại gia.
Thiệu Tử Ninh mím miệng, cau mày, sau đó, dưới ánh mắt của nam nhân chậm rãi lắc lắc đầu, "Không biết......"
Ba chữ kia giống như từ trong miệng lẩm bẩm ra, nếu không phải hắn lắc đầu, đoán chừng Thiệu Văn Phong cũng đoán không ra.
("không biết" theo tiếng Trung sẽ là不知道)
"Mày nói cái gì có thể chọc nó chạy đi?" Thiệu Văn Phong vẫn rất buồn bực, mặc dù là song sinh khác trứng lớn lên lại tính cách khác nhau, nhưng rốt cuộc cũng là anh em, làm sao tính cách khác biệt lớn như vậy.
Thiệu Tử Ninh bĩu môi, bị nam nhân dọa có chút cà lăm, "Em, em, em, em, em, không nói gì." Thở dốc một hơi, thiếu chút nữa nhịn chết mình, "Em chính là nói nó khó chịu, cha mẹ khó trách không thích nó......"
Thiệu Văn Phong đã không biết nên nói hắn như thế nào tốt, chỉ có thể lấy điện thoại ra lật lật số, nhíu nhíu mày nhất thời thật đúng là không biết nên tìm ai.
Anh về thành phố Tân Hải còn không có bao lâu, quan hệ giao thiệp tất cả đều là làm ăn, loại chuyện người bị lạc như vậy anh đi tìm mấy thương nhân kia? Thôi đi, không đáng tin.
Đang rầu rĩ có phải chờ quảng cáo làm thông báo tìm người hay không, cửa ghế lô bị đẩy ra, còn tưởng rằng nhân viên phục vụ đưa cơm, anh cũng không để ý vẫn như cũ lật danh bạ.
Thiệu Tử Ninh trợn mắt nhìn Hàn Mạc tiến vào, lại liếc nhìn Thiệu Văn Phong cúi đầu, dẩu miệng, "Anh tới làm gì?"
Hắn không thích Hàn Mạc, cực kỳ không thích.
Nhất là sau khi nhìn thấy Thiệu Văn Phong thân mật với Hàn Mạc như vậy, hắn càng thêm ghen tỵ. Đại ca của hắn lúc nào thì đối với người lấy lòng như vậy, trước kia lúc ở nhà mặc dù đã gặp mấy tiểu tình nhân của anh hắn, nhưng không phải tiểu tình nhân lấy lòng anh hắn? Hiện tại tốt rồi, anh hắn đối với mình thì hung như vậy, đối với người đàn ông này ôn nhu như thế.
Hàn Mạc khẽ cười một tiếng lười so đo với hắn. Chỉ là đi tới bên cạnh nam nhân nghiêng đầu qua mắt lộ kinh ngạc ngồi xuống, hừ một tiếng.
Thiệu Văn Phong rất ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới Hàn Mạc sẽ tới tìm mình, bất quá lại không thể không thừa nhận, anh rất vui vẻ.
"Ăn xong rồi?" Giơ tay lên rót chén trà cho Hàn Mạc, suy nghĩ một chút lại đổi chén nước sôi, "Buổi tối uống trà em không ngủ được."
Hàn Mạc ngược lại không có ý kiến gì, trong dạ dày cậu lúc này không thoải mái, mơ hồ đau.
"Cám ơn." Cầm lấy chén nước uống một hớp, nhìn chằm chằm đứa trẻ ngồi đối diện một lát, xoay xoay con ngươi, "Không phải còn một đứa? Người đâu."
"...... Mất rồi." Thiệu Văn Phong bất đắc dĩ cười khổ, cầm lấy điện thoại quơ quơ nhìn Hàn Mạc, "Em có người quen giúp đỡ tìm hay không, mất khoảng mấy ngày rồi."
Hàn Mạc sửng sốt, thốt ra, "Mấy tuổi?"
Trong ý thức của cậu, đứa em trai này của Thiệu Văn Phong thoạt nhìn 16-17, vậy đứa em trai khác đoán chừng cũng không lớn bao nhiêu. Có thể đi lạc...... Chắc là trẻ con.
"Cái gì mà mấy tuổi, hai đứa bọn nó sinh đôi, 17 rồi." Buồn cười giơ tay lên nhu nhu tóc cậu, lại niết niết má.
17? 17 còn có thể lạc? Đứa nhỏ này khẳng định trí tuệ có vấn đề.
"Lạc ở đâu?" Thôi vậy, vẫn là giúp tìm đi, cậu nhiệt tình. Tìm điện thoại gọi cho Trương Mạo, vẫn được, Trương Mạo chưa đi xa, vừa vào trong xe định rời đi, kết quả một cú điện thoại hắn lại trở lại trong quán.
"Không biết, từ nước ngoài tới tìm tôi, mấy ngày không tin tức, đều là thằng nhóc thối này nháo." Lắc lắc đầu, Thiệu Văn Phong vừa nói vừa xoay mặt lườm Thiệu Tử Ninh, hừ lạnh một tiếng.
Thiệu Tử Ninh bĩu môi, hắn biết sai rồi, hắn không nên ghen tỵ với Tử An thi điểm cao hơn mình, không nên nói nó không được cha mẹ thích, hắn không phải cố ý, hắn chính là...... Hắn chính là rất hâm mộ Tử An có thể đoạt học bổng a, mấy ngàn đồng đấy.
"Có ảnh hay không?" Hàn Mạc sáp tới cách nam nhân gần chút, nhìn màn hình điện thoại nam nhân, sửng sốt, sắc mặt trong trắng lộ đỏ, trong đỏ lộ trắng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh chụp ảnh lúc nào!"
Màn hình điện thoại của nam nhân là background mà cậu tự làm.
Trong hình Hàn Mạc nghiêng người ôm tiểu bảo bối ngủ say, hai cha con mặt đối mặt ngủ ở trên giường lớn, trên người đang đắp chăn bông màu xanh da trời, gương mặt ngủ hồng nhạt. Tiểu bảo bối còn vểnh miệng nhỏ, gương mặt ú thịt nhìn đã muốn chọt một cái.
"Chụp lâu rồi, ngày nào cũng xem vài lần, càng xem càng muốn hôn." Thiệu Văn Phong cười khẽ, ngón cái ở vị trí mặt Hàn Mạc trong hình ma sát mấy cái.
Hai má trong nháy mắt đỏ bừng, thân thể Hàn Mạc nổi lên cảm giác khô nóng. Cậu cư nhiên bởi vì động tác của nam nhân mà liên tưởng tới......
Thằng cha này mỗi ngày chỉ cần dùng điện thoại là sẽ lấy ảnh của mình và con trai ra xem, sau đó còn phải sờ một chút...... Này, này, này, này cũng quá sắc tình! Vẫn may tấm ảnh đắp chăn, bằng không còn không phải bị sờ càng nhiều!
Kết quả của não bổ chính là lỗ tai Hàn Mạc đều đỏ, xấu hổ nhìn chằm chằm đầu ngón tay Thiệu Văn Phong, hận không thể cầm dao chém.
"Nè, đây chính là Tử An." Thiệu Văn Phong liếc lỗ tai đỏ bừng của Hàn Mạc, ngược lại không mở miệng đùa giỡn, bằng không Hàn Mạc nhất định xù lông lật bàn.
Đưa điện thoại tới cho cậu nhìn, dời đi lực chú ý.
Hàn Mạc liếc một cái, cau mày, lại nhìn về phía Thiệu Tử Ninh, bừng tỉnh đại ngộ, cậu ngược lại nghe nói qua có sinh đôi lớn lên không giống nhau, vấn đề là......
Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, lại nhìn nhìn Thiệu Tử Ninh, lại cúi đầu nhìn điện thoại, chậc, ba anh em này cư nhiên một chút cũng không giống nhau, bất quá vẫn là Thiệu Văn Phong đẹp trai chút, hai đứa khác chính là nhóc thối.
"Tôi chờ Trương Mạo quay lại gửi ảnh cho anh ấy, anh ấy có bạn làm ở cục công an, hẳn có thể giúp đỡ." Nói lời này, liền nghe thấy tiếng cửa ghế lô bị mở, Trương Mạo đi theo phía sau nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đi vào.
"Anh tới xem tấm ảnh này, đây là em trai khác của anh ấy, đi lạc."Một cái cầm tấm ảnh của Thiệu Văn Phong qua lắc lắc với Trương Mạo đi tới, Hàn Mạc khơi mi, "17 tuổi, lần đầu tiên tới thành phố Tân Hải, trước kia sống ở nước ngoài, chưa quen nhân sinh đã bị lừa rồi, anh tìm người bạn kia của anh giúp đỡ chút."
Trương Mạo gật gật đầu sáp tới nhìn, sửng sốt.
Đây không phải là bé trai ngày đó chặn đường cướp hắn cuối cùng được hắn mời ăn cơm sao?
"Anh đã gặp nó, hai ngày trước ở đường phía trước công ty, bất quá xem ra hình như gặp phải phiền toái, anh còn nghĩ có phải tiểu thiếu gia nhà ai bị bắt cóc hay không." Ngồi vào trên ghế sa lon, Trương Mạo thẳng vai lấy điện thoại ra gọi cho bạn hắn, kết quả sau khi nói tình huống, vừa vặn, Thiệu Tử An đang ở phân cục công an đường Tùng Lĩnh.
"Vẫn được, không ngốc lắc lư lung tung." Hàn Mạc bĩu môi, một tay bưng chén nước một tay ấn dạ dày, dạ dày vừa nãy mơ hồ co rút đau hiện tại đã bắt đầu có chút co giật, rất không thoải mái.
Thiệu Văn Phong nhìn động tác của Hàn Mạc cau mày, giơ tay lên duỗi tới phủ trên tay cậu, lo lắng hỏi: "Dạ dày đau?"
"Không sao." Hàn Mạc giơ tay lên bảo hắn bỏ ra, có người nhìn đấy anh ta không biết xấu hổ mình vẫn cần mặt mũi, cậu không da mặt dày như thế.
Trương Mạo nhìn Hàn Mạc, lắc lắc đầu thở dài, "Chắc thế, vừa nãy ăn cơm như vậy không đau cũng lạ, anh gọi điện thoại cho Lưu Dương bảo hắn lúc đưa người tới thuận đường mua thuốc giúp mày đi." Nói lời này lấy điện thoại ra lại gọi cho Lưu Dương, nói với hắn mua thuốc dạ dày cùng mang tới.
Không đợi bao lâu, món ăn còn chưa nguội, đã thấy Lưu Dương mặc một thân cảnh phục mang theo Thiệu Tử An từ bên ngoài đi vào.
Thiệu Tử An vẫn là bộ quần áo bẩn thỉu đó, mặt ngược lại đã rửa sạch không có bẩn thỉu ngày đó Trương Mạo nhìn thấy, chỉ bất quá có thể thấy rõ ràng máu ứ đọng khóe miệng.
Trương Mạo hơi cau mày, hắn nhớ ngày đó đứa nhỏ này mặc dù thoạt nhìn có chút bẩn, nhưng cũng không có bị thương.
"Các cậu đánh nó?" Trương Mạo kéo cánh tay Thiệu Tử An để cho nó ngồi tới phía Thiệu Tử Ninh, quay đầu nhìn về phía Lưu Dương.
"Đâu thể chứ, nó đánh nhau với côn đồ trên đường vừa vặn tôi đi tuần tra, đứa nhỏ này không thích nói chuyện, hỏi một câu đáp một câu, cũng nói không rõ ràng người thân của mình ở đâu, tôi đang nghĩ lên mạng tra một chút có văn kiện báo người mất tích hay không, điện thoại của cậu liền tới."
Lưu Dương ngồi vào bên cạnh Trương Mạo giơ tay lên lấy mũ cảnh sát xuống đặt ở một bên, lại nới lỏng cổ áo thở ra, "Đừng thấy nó gầy gò, ngược lại rất có thể đánh, năm tên côn đồ đều bị nó đánh gục."
Trương Mạo không quan tâm cái này, ngược lại cười cười với Thiệu Tử An nhìn chằm chằm vào hắn, chào hỏi, "Hey, lại gặp mặt rồi."
Thiệu Tử An sửng sốt, gật gật đầu.
Hàn Mạc nhìn Thiệu Văn Phong vẫn không nói chuyện, dùng cùi chỏ huých cánh tay anh, ngẩng ngẩng cằm ra hiệu anh nói chuyện."
"Trước ăn cơm, cảnh sát Lưu cám ơn." Thiệu Văn Phong quét hai nhóc thối ngồi đối diện, quay đầu vươn tay với Lưu Dương cười nói cảm ơn.
Lưu Dương bình thường không chú ý tin tức kinh tế cũng không thích xem tạp chí, cho nên mặc dù nghe nói qua tên Thiệu Văn Phong nhưng không có ấn tượng gì, chỉ biết là một người làm ăn.
"Không có gì không có gì, nói cám ơn quá khách khí, các anh là bạn của Trương Mạo chính là bạn của tôi, sau này nên chú ý chút, hiện tại bên ngoài quá loạn, đứa nhỏ này chắc là bị cướp." Bắt tay với Thiệu Văn Phong, Lưu Dương cười lắc đầu.
Hắn vốn là lớn lên thật thà, vừa cao vừa mập, cười lên một tiếng khuôn mặt giống con gấu.
Hàn Mạc uống thuốc dạ dày Lưu Dương mang đến, không chỉ có không giảm bớt còn càng ngày càng đau, lúc này không phải là dạ dày đau, là bụng đau, đau tới trán cậu đều ra mồ hôi.
Thiệu Văn Phong nhìn vị trí bụng dưới bên phải cậu đè mặt liền biến sắc, đứng dậy trực tiếp bế cậu lên liền đi nhanh ra ngoài.
"Anh làm gì! Thả tôi xuống!" Hàn Mạc đau hít khí không ngừng, mặt trắng bệch rống anh.
"Đàng hoàng chút, em có thể là viêm ruột thừa cấp tính, tới bệnh viện." Đã bước tới bên cạnh xe, sau khi mở cửa xe ra cẩn thận đặt Hàn Mạc vào, sau đó chạy tới phía trước lái xe.
"Anh lái chậm chút!" Thân xe chấn động, Hàn Mạc kinh hô một tiếng, thằng cha này quay xe cư nhiên mặc kệ không nhìn trực tiếp đụng phải xe phía sau, cậu không bị đau thiếu chút nữa bị dọa chết.
"Chậm không được." Thiệu Văn Phong xụ mặt, rong dòng xe chuyển động ở nội thành lái xe tới tốc độ 80 dặm, nếu không phải Hàn Mạc đau bụng không có biện pháp, e rằng cậu đều có thể nhào tới tự mình lái xe.
A a a a a, thằng cha này là muốn chơi Need for Speed sao!